Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ không biết mình được đưa đến bệnh viện như thế nào.
Trong lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy đỉnh đầu có đầu ánh đèn chói mắt và loáng thoáng lờ mờ bóng người bên cạnh.
Bụng truyền tới đau bụng sinh càng thêm rõ ràng, dường như nhóc con kia vẫn ở bên trong vui vẻ tung tăng.
Tử Kỳ nằm ở trên bàn phẫu thuật, mồ hôi đầm đìa, cả người giống như vớt lên từ trong nước.
"Chuẩn bị phẫu thuật."
Tử Kỳ liều mạng chống lại cơn buồn ngủ, ngẩng đầu lên, đầu tuôn đầy mồ hôi mà hỏi thăm: "Chồng của tôi đâu?"
Bác sĩ và y tá đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ đến người phụ nữ mang thai này tinh lực còn chưa bị đứa nhỏ trong bụng dày vò đến hết.
"Có thể anh ta ở bên ngoài, hiện tại, phu nhân, chúng ta cần phải lập tức bắt đầu phẫu thuật."
Bỗng dưng Cận Tử Kỳ bắt lấy tay của bác sĩ mổ chính: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng sẽ cần đứa bé này..."
Bác sĩ đỡ trán, y tá có lòng tốt giải thích: "Phu nhân yên tâm, bệnh viện của chúng tôi đây cũng là bệnh viện có chuyên gia khoa sản uy tín đứng đầu của cả nước, vẫn chưa có trường hợp phẫu thuật thất bại, ngài hãy cố gắng thả lỏng tinh thần."
Cận Tử Kỳ thở một hơi thật sâu, nằm lại trên giường, nhìn dao phẫu thuật trên tay của bác sĩ lóe lên ánh sáng lạnh.
"Phàm chuyện gì đều có lần thứ nhất, tôi không hy vọng mở đầu chuyện này."
Không hiểu vì sao, Cận Tử Kỳ luôn cảm thấy lần sinh này khác xa và sẽ không đơn giản như lần sinh Mỗ Mỗ.
"Một lần nữa tiêm một mũi thuốc mê cho cô ta." Giọng điệu của bác sĩ lạnh nhạt ra mệnh lệnh.
"Đừng tiêm thuốc mê cho tôi!"
Giọng nói của Cận Tử Kỳ thảm thương, bàn tay cầm ống tiêm gây mê của y tá cũng phải run lên.
Dường như, chưa bao giờ gặp một sản phụ không phối hợp và có chủ kiến như vậy.
"Cô chắc chắn là cô nhịn được chứ?" Bác sĩ nhàn nhạt quét mắt nhìn cái bụng gồ cao của Cận Tử Kỳ.
"Tôi có thể, tôi muốn cảm nhận được đứa bé đến thế nào."
Bác sĩ cơ bản không có ý kiến gì, "Nếu như không chịu nổi hãy nói, chúng tôi có thể đổi sang sinh mổ."
Cận Tử Kỳ cắn chặt răng, gật đầu, đau đớn từng đợt, hai tay nắm chặt ga giường dưới thân.
Bác sĩ và y tá bắt đầu chuẩn bị đâu vào đấy, Cận Tử Kỳ nằm một hồi, lại nghiêng đầu hỏi y tá.
"Xin hỏi, phòng sinh có đồng ý cho phép người nhà đi vào không?"
"Việc này...cần phải phân theo tình huống cụ thể, bình thường là không cho vào."
Giọng của Cận Tử Kỳ run rẩy: "Chồng của tôi vẫn luôn hy vọng nhìn thấy quá trình đứa bé được sinh ra, có thể hay không..."
"Cô ta lại ồn, tiêm thuốc mê vào cho cô ta."
Bác sĩ từ bên cạnh lướt qua, ung dung vứt ra một câu nói kế tiếp.
Quả thật, sản phụ ồn ào như vậy, từ lúc làm bác sĩ đến nay vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy được.
Có thế này Cận Tử Kỳ mới im lặng lại, quay đầu, mắt ngước nhìn cánh cửa phòng sinh không chớp.
Máu chảy càng lúc càng rõ. Theo đó nước ối cũng vỡ ra.
Đột nhiên bụng kéo đến một trận đau bụng sinh như kim châm muối xát, Cận Tử Kỳ thét lên một tiếng đầy kinh hãi, sắc mặt cũng trong phút chốc tái nhợt đi.
Y tá ở ngay bên cạnh thấy khẩn trương, "Bác sĩ Trương, tình huống không được tốt, thai nhi không có dấu hiệu muốn ra ngoài."
"Lại tiếp tục như vậy, sợ rằng chỉ có sinh mổ thôi..."
Bác sĩ chưa nói hết câu, vô cùng kì diệu, tử cung lại có dấu hiệu mở ra.
"Nhanh, chuẩn bị đỡ đẻ!"
Chân của Cận Tử Kỳ bị nâng lên, lo lắng nhìn về phía mình bụng: "Thế nào rồi?"
Bác sĩ không ngước mắt, chuyên tâm nhìn tình trạng của thai nhi.
"Hẳn là sẽ không phiền phức lắm, nhóc con kia thoạt nhìn vẫn còn rất phối hợp công việc."
"Vậy sao?"
Cận Tử Kỳ cười cười yếu ớt, mới an tâm mà nằm xuống lại, "Bác sĩ, bắt đầu đi!"
Bác sĩ gật đầu, cùng các bác sĩ y tá khác đều đã chuẩn bị xong để đỡ đẻ.
Chỉ là...
Chuyện sinh con này cũng không phải người mẹ nói bắt đầu thì có thể lập tức bắt đầu, mấu chốt quyết định là nhóc con kia có thích đi ra hay không.
Từng cơn đau bụng sinh khoảng cách thời gian cũng giống quy luật của các phụ nữ mang thai bình thường khác, nhưng hình như so với phụ nữ bình thường khác thì việc sinh lại khó khăn hơn nhiều.
"Tại sao còn không ra?"
Cận Tử Kỳ đau đến tay chân như nhũn ra, trên gương mặt trắng bệch mồ hôi tuôn xuống ào ào, đáy mắt thoáng có sự hoảng loạn.
Vừa dứt lời, bên kia cửa phòng sanh bị mở tung ra thật mạnh.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cả người quần áo trang trọng vẻ mặt căng thẳng đứng ở nơi đó.
Khuy áo âu phục của Tống Kỳ Diễn được cởi ra, cà vạt cũng cầm trong tay, tóc bị gió thổi hơi lộn xộn.
Hắn bước nhanh đi vào trong, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Cận Tử Kỳ nằm ở nơi đó mồ hôi đầm đìa.
Bác sĩ và các y tá đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều ngây ngốc sững sờ ở tại chỗ.
Tống Kỳ Diễn nâng Cận Tử Kỳ dậy ôm vào trong lòng, siết chặt tay của cô, để cô dựa vào trong lòng mình.
"Có sợ không?"
Trái tim Cận Tử Kỳ trôi lơ lửng bởi vì Tống Kỳ Diễn đến mà chậm rãi rơi xuống.
Mồ hôi trên trán cô nhuốm ướt cổ áo sơ mi của hắn.
"Không sợ, chuyện của công ty như thế nào? Anh đi như vậy có thể chậm trễ việc của công ty không?"
"Tôi nói thôi đi, mới vừa rồi còn kêu la chồng của tôi đang ở đâu..."
Bác sĩ mang khẩu trang đột nhiên xen vào.
Cận Tử Kỳ ngượng ngùng một trận, khuôn mặt tái nhợt có chút đỏ đáng nghi, nghiêng đầu, núp vào trong lòng của Tống Kỳ Diễn.
Bụng lại truyền đến một trận đau đớn.
Bên cạnh y tá quan sát đến máy móc thiết bị quay đầu lại: "Tình huống có chút không tốt lắm..."
"Lớn nhỏ tất cả đều cần!" Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu quát.
Bác sĩ vuốt vuốt huyệt thái dương mình đang đập thình thịch, "Anh đi ra ngoài trước, chúng tôi phải giúp cô ta sinh."
Tống Kỳ Diễn lúc này mới chú ý tới, bác sĩ mang khẩu trang kia lại là một người đàn ông.
"Anh thanh niên trai tráng thì làm sao cho vợ tôi sinh được chứ? Chẳng lẽ bệnh viện các người không có bác sĩ nữ rồi sao?"
Tống Kỳ Diễn khó khăn lắm mới bình phục được cảm xúc thì giờ lại kích động nổi tức lên, chỉ thiếu không đi tới chọc vô mũi của bác sĩ.
"Thật sự thì có phải anh chuyển kiếp tới từ trong sách lịch sử không? Lại bảo thủ như vậy! Cút ra ngoài cho tôi!"
Bác sĩ dẫn đầu chỉ vào mũi của Tống Kỳ Diễn gào lên.
Tống Kỳ Diễn dứt khoát mặt dày mày dạn mà làm ngơ ánh mắt khác thường của các nhân viên y sĩ khác, ôm lấy Cận Tử Kỳ không buông tay.
"Tôi quyết định cùng bà nhà tôi tận mắt chứng kiến thời khắc con của chúng tôi ra đời."
Thật đúng là không phải người một nhà, không vào một cửa!
Bác sĩ không nói gì mà đánh giá Tống Kỳ Diễn áo mũ chỉnh tề vài lần, không trì hoãn công việc sinh sản nữa.
Nhưng, hình như Tiểu Ma Vương trong bụng muốn dây dưa với tất cả mọi người, thế nào cũng không chịu đi ra ngoài.
Chỉ là một mực mạnh mẽ ở trong bụng càn rỡ chơi đùa gây sức ép.
"Tại sao nhóc con còn không ra?" Trên khuôn mặt đẹp trai của Tống Kỳ Diễn không che dấu được thấp thỏm lo lắng.
Cận Tử Kỳ đau đến cả người ngây ngây ngô ngô, trước mắt lờ mờ, dường như thấy được một nhóc con trắng mập cười khanh khách bò qua mình, giọng trẻ con non nớt gọi cô "Mẹ mẹ"...
"Là con trai, là con trai..."
Tống Kỳ Diễn nhìn dáng vẻ Cận Tử Kỳ tự lẩm bẩm, trong lòng dâng lên khủng hoảng, ngẩng đầu nhìn bác sĩ.
"Nếu như lát nữa đỡ đẻ có chuyện ngoài ý, nhớ lấy nhất định phải giữ lại người lớn..."
"Anh đây là đang hoài nghi trình độ nghiệp vụ của tôi sao?" Bác sĩ ngẩng đầu liếc nhìn Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn tất nhiên nhìn ra bác sĩ không vui, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ tùy tiện nói một chút, anh đừng không tập trung."
Trên bao tay bác sĩ dính đầy máu: "Vậy tôi cho anh biết, tuyệt đối không thể nào có chuyện ngoài ý muốn."
"Vậy nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."
Bác sĩ đặt cái nhíp qua bên cạnh: "Tôi nói hai vợ chồng các người đủ rồi hay chưa?"
"Bác sĩ Trương, tất cả đặt bệnh nhân làm đầu, đừng nổi giận đừng nổi giận..."
Bên cạnh y tá mềm giọng thuyết phục bác sĩ mang một bụng tức giận, bác sĩ hờn một tiếng mới tiếp tục thủ thuật.
Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên giường sinh, nhẹ khẽ vuốt vuốt khuôn mặt Cận Tử Kỳ.
Môi của cô bị cắn nát, trên môi còn có vết máu.
Tống Kỳ Diễn thấy cô chịu thống khổ như vậy, trong lòng cũng không được dễ chịu, lòng ngón tay lướt qua môi của cô, lau đi vết máu.
Chỉ là ngay sau đó, trong phòng sinh liền vang lên tiếng thét sợ hãi chói tai của phụ nữ mang thai không nhịn được đau đớn mà phát ra.
Cận Tử Kỳ đau đến chảy cả nước mắt, thần trí vốn mơ hồ cũng ngay lập tức thanh tỉnh, hé miệng lặp tức bắt được tay của Tống Kỳ Diễn.
"Nhả ra, ngoan, nhả ra..."
Tống Kỳ Diễn bất ngờ không cảnh giác bị cắn ở gan bàn tay, đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng.
Cận Tử Kỳ mở mắt ra, hàng lông mi ẩm ướt chớp chớp, khi nhìn rõ người mình cắn là ai thì cô lập tức mở miệng ra.
Đôi môi khô khốc của cô khẽ đóng kẽ mở, "Khăn mặt, khăn mặt..."
Tống Kỳ Diễn tìm tìm chung quanh, lại không có bất kỳ cái khăn mặt nào, lại nhìn thấy Cận Tử Kỳ thật sự bị cơn đau giày vò đến mức phải cắn môi của mình, máu đỏ không ngừng chảy ra, hắn hạ quyết tâm, vội vàng đưa tay nhét vào trong miệng cô.
Cận Tử Kỳ mới đầu kinh ngạc nhìn gương mặt đẹp trai của Tống Kỳ Diễn tiếp đó cơn đau bụng sinh lại trầm trọng hơn, rốt cuộc cô không kiềm chế được mà dốc hết sức lực cắn xuống.
Tống Kỳ Diễn ôm chặt cô, lần này, ngay cả lông mày cũng không nhăn xuống.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối đi, ngoài phòng sinh người nhà ở trong hành lang bước tới tới lui lui, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng sinh.
Cận Mỗ Mỗ ngồi ở trên ghế ɭϊếʍƈ láp kem ly vừa mua,, đôi mắt to tròn nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Ngưng Tuyết.
"Bà ngoại, bà đừng đi nữa, hoa cả mắt con rồi khó chịu lắm!"
Tô Ngưng Tuyết quay đầu, nhìn cháu ngoại nhỏ bé đáng yêu, lại nghĩ tới đứa bên trong, lại lo lắng một trận.
--- ------ ------ ------
Nhóc con kia cũng không khiến người ta bớt lo, đến khi rạng sáng còn chưa giáng sinh thành công.
Cận Tử Kỳ mỗi một lần đều bị đau đến mức cực kỳ bi thảm, làm cho tim gan người khác cũng theo đó run lên, khi tất cả mọi người cảm thấy đứa nhỏ bắt đầu muốn đến trái đất, lúc sau Cận Tử Kỳ lại từ từ khôi phục yên tĩnh như ban đầu.
Bởi vì không còn bị đau đớn như vậy nữa, Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại mệt mỏi buồn ngủ, những người khác cũng theo đó thoáng thả lỏng.
Kết quả, không bao lâu cô lại hét toáng lên, những người khác cũng vì vậy mà kinh hồn bạt vía.
Thay đổi thất thường như thế vài ba lần.
Tất cả mọi người đều tàn hơi kiệt sức, thiếu điều chỉ muốn phải quỳ gối với vị tiểu tổ tông trong bụng này.
Mà ngay cả bác sĩ từ đầu tràn đầy tự tin cũng nhịn không được phải lau từng giọt lau mồ hôi trên trán, nhóc con nói đi một khi mi đã không đi ra thì mở tử cung làm gì? Một khi đã muốn mở rộng tử cung ra rồi thì lập tức đáp xuống an toàn dùm, hết lần này tới lần khác cứ bất động mà núp ở bên trong!
Đang lúc bác sĩ rối rắm muốn phát điên, Cận Tử Kỳ an phận được một hồi lại bắt đầu hét toáng lên.
Rạng sáng 0 giờ 34 phút, đầu của trẻ sơ sinh cuối cùng đã ra rồi.
Tất cả nhân viên y bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, đây là sản phụ và trẻ sơ sinh mà họ thấy không tự tin nhất từ trước đến giờ.
Sau đó, trong tiếng la hét điên cuồng của sản phụ Cận Tử Kỳ, nhóc con oe oe chào đời.
Một cục trắng trắng non mềm, giống như một viên kem sữa tròn tròn rúc vào một chỗ, so với trẻ sơ sinh bình thường thì lớn hơn một chút.
Phút giây này, hai mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ chép chép, vô cùng đáng yêu.
"Cho tôi nhìn một chút!"
Tống Kỳ Diễn bị niềm vui sướng to lớn đập mạnh vào phải trở tay không kịp.
Bác sĩ liếc hắn một cái, không để ý, cắt bỏ đoạn cuống rốn, sau đó vỗ vỗ cái mông nhỏ của đứa bé sơ sinh.
"Chúc mừng, là một bé trai!"
"Ha ha," Tống Kỳ Diễn toét miệng cười, có chút ngây ngốc, "Con trai con gái tôi đều thích, nhanh cho tôi nhìn một chút."
Kết quả, vẫn là không người nào để ý đến hắn.
Chính là, trẻ sơ sinh bị vỗ cái mông vẫn ta nhắm mắt của ta, chẳng mảy may nhúc nhích.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cận Tử Kỳ đã từng sinh con, cũng phát hiện không bình thường, chống giường ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhóm người yên lặng.
Bác sĩ lại vỗ vài cái, đứa nhỏ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Bác sĩ đành phải tăng thêm lực tay, nhỏ như vậy, có phần không nương tay, nhưng không đánh lại không được.
Tống Kỳ Diễn nhìn dáng vẻ bác sĩ vậy ra tay độc ác, suýt chút nữa xông thẳng lên cướp người.
Trên thực tế, hắn thật sự đã vọt tới.
Chính ngay lúc này, cậu hai nhà họ Tống mở mí mắt ra.
Đôi mắt ở trạng thái khép hờ, trong kẽ mắt nhìn quan sát từng người, vẻ mặt nghi ngờ lẫn nhau.
Nghiêng mắt liếc nhìn bác sĩ, lại nhìn ông bố muốn cướp người, sau đó từ từ chầm chậm nhắm nghiền hai mắt một lần nữa.
Sau đó, là tư thế bản thân trước núi thái sơn sụp đổ bản thân ta vẫn lù lù bất động.
Nhưng chuyện này cũng không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.
Chỉ có khóc thành tiếng, đứa nhỏ mới có thể bắt đầu tự mình hô hấp, nếu không có sẽ nguy hiểm đến tính mạng...
Bác sĩ dùng sức vỗ lên hai bên cái mông nhỏ của nó, tiếng "bốp bốp" vang lên lanh lảnh khiến Tống Kỳ Diễn nghẹn họng trân trối.
Sau đó, cuối cùng cậu hai nhà họ Tống cũng "Oa" lên một cái gào khóc thành tiếng.
Mà mặt của bác sĩ cũng bị nước tiểu đồng tử giội lên, kéo dài không dứt giống như suối phun.
"Khụ...khụ..." Khẩu trang bị tưới nước dính ở trên miệng, miệng đầy mùi khai của nước tiểu.
Bác sĩ giận dữ gỡ khẩu trang xuống, ném tên nhóc sơ sinh mập ú không có vóc dáng cho Tống Kỳ Diễn đang rất nóng lòng không thể chờ đợi được.
"Đều là người gì không! Phụt! Phụt!"
Nói xong bác sĩ vừa nghe thấy mùi khai trên người mình, vừa vô cùng lo lắng mà ra khỏi phòng sinh.
Tống Kỳ Diễn không chút nào bị lời của bác sĩ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, vui mừng mà ôm đứa nhỏ đến trước giường sinh.
"Tiểu Kỳ, nhìn đi, đứa con thứ hai của chúng ta!"
Cận Tử Kỳ vừa sinh xong, cả người đều rất yếu, cố gắng mở mắt nhìn đứa nhỏ.
Không giống so với trẻ con mới sinh khác, con của cô da thịt toàn thân nhẵn bóng, không hề nhăn nhúm giống như một ông già, trên đầu lông tóc dày rậm, cái miệng nhỏ chu lên, dường như cảm ứng được cơ thể mẹ, ban ơn mà nhấc mắt lên.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy bộ dáng con trai liếc mắt nhìn người khác, dở khóc dở cười.
"Nhìn kiểu gì em cũng thấy bộ dáng của nó có vẻ đầy một bụng gian trá."
Lời này Tống Kỳ Diễn nghe xong liền tỏ ra không vui, ôm đứa nhỏ đi tới gần, mềm giọng giải thích: "Tiểu Kỳ, lời này của em không đúng, đó là con của chúng ta có Thiên Phú Dị Bẩm, vừa sinh ra đã biết ngay ghét ác như cừu rồi."
Sau này mấy chục năm, cậu hai nhà họ Tống đã nghiệm chứng cái cụm từ "Thiên Phú Dị Bẩm" này từ trong phòng sinh của cha cậu ta.
Đương nhiên, nếu như Tống Kỳ Diễn sớm phát hiện tính nết đứa con thứ hai của mình, cũng sẽ không quản giáo sơ sài như vậy.