Editor: Tâm Thường Lạc
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm!"
Nương theo sau một tiếng lại một tiếng trầm đục, dưới lá cây khô, từng đoàn từng đoàn cầu lửa phóng lên trời.
Khói trắng đầy trời làm con người ta sặc nghẹn mở mắt không ra, ở đằng kia dưới ngọn lửa bay lượn giống như Thiên nữ rải hoa rào rạt, nhiều tên cướp vốn ùa lên đều bị nổ bay, ngã trên mặt đất thật mạnh.
Phó cục Chu vốn đã tính trước mà đứng đó cười đến độ thoải mái, cảm thấy không để ý, liền bị khói đặc tràn vào miệng một ngụm lớn, "Khụ...khụ..." Gã che miệng che mũi, mắt cũng chua xót phải chảy ra nước mắt.
"Chân của tôi! Chân của tôi! Lửa! Lửa! Chân của tôi cháy rồi!"
Có tren cướp bị nổ trúng ôm lấy bàn chân mình bị cháy mà kêu rên lên.
Phó cục Chu phản ứng kịp, muốn tiến lên, nhưng lại nghe "Ầm" một tiếng, lảo đảo mà ngừng bước chân, nghẹn họng trân trối hô to: "Đây thật sự là mìn, làm sao có thể?! Làm sao có thể!"
Có tên cướp bị lửa thiêu phải lăn lộn trên mặt đất, ở đâu còn nhớ được phải bắt người nữa.
Chu phó cục chưa kịp lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, khàn giọng rống lên: "Dập lửa! Nhanh lên giúp hắn dập lửa!"
Trong rừng cây lập tức hỗn loạn thành một đống, bốn năm tên cướp ôm lấy chân té ngã xuống đất, tên khác vội cởi áo khoác, liều mình giúp đồng bọn của mình dập lửa lan từ bàn chân tràn đến bắp chân.
Thế nhưng chút lửa đó thật giống như theo chân bọn chúng mà đối nghịch, càng cháy càng mạnh lớn mạnh, những tên cướp bị cháy kia đau đến mức không ngừng lăn lộn trên mặt đất, phát ra từng tiếng kêu rên đầy thống khổ.
Phó cục Chu nhìn những ngọn lửa kia màu sắc quỷ dị, gã đột nhiên phát ra một tiếng rống điên cuồng: "Con mẹ nó! Đây là nhiên liệu đốt magie, con bà nó tinh trùng lên não ở xăng lại cho thêm bột magie!"
Bọn cướp vốn đang coi như bình tĩnh lạnh lùng, lần này đầu trận tuyến lại thật sự rối loạn, tay cầm áo khoác, vẻ mặt bắt đầu bối rối mà nhìn quanh mọi nơi, ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, còn chưa biết có thể lần lượt bị bắn thủng sọ não hay không nữa!
Phó cục Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn những tên cướp kia đang khϊế͙p͙ đảm: "Sợ cái gì! Ông đây còn ở chỗ này mà! Còn không mau đè những người đang bị thương kia lại, những người khác nhanh lấy đất trên mặt đất phủ lên trên đùi của hắn! Nhanh! Nhanh! Nhanh! Chậm thêm nữa chân của bọn họ sẽ bị phế đi!"
"Ầm!"
Ở phía sau cách đó không xa, lại là một tiếng nổ vang!
Mơ hồ truyền đến tiếng rên đầy thống khổ!
Đó là bọn cướp đi bắt được Tần Viễn mang tới!
Sắc mặt của phó cục Chu lúc trắng lúc xanh, sau đó lập tức nhìn thấy có đàn em lảo đảo chạy tới.
"Lại xảy ra chuyện gì nữa?!" Đầu óc phó cục Chu lúc này như muốn nổ tung.
"Chúng ta có người dẫm lên mìn rồi! Là một quả mìn định hướng có sức công phá lớn, hai người anh em của chúng ta bị nổ trúng bị thương ở đùi!"
Tên cướp đó cũng lấy đồ che đầu xuống, đầu tuôn đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, "Chu cục, phải làm sao đây?”
"Cậu hỏi tôi phải làm sao đây, làm sao tôi biết, tôi mà biết, còn có thể đứng ở chỗ này sao?"
Phó cục Chu vuốt vuốt tóc của mình, gã mà hiểu biết những thứ cơ quan mai phục này, lúc trước sẽ không chuyển nghề, trực tiếp ở trong bộ đội làm chuyên gia nghiên cứu đạn hạt nhân, đâu phải đi cùng và hoà lẫn với đám oắt lông bông này!
Phía đằng sau lại vang lên tiếng kêu lo lắng: "Nhanh cầm lấy... Mau quấn vải nào, bà mẹ nó là gấu à, trong mìn còn cho xen lẫn thủy tinh, động mạch ở đùi ông đây cũng bị tan nát rồi!"
Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều là tiếng rên rỉ đau đớn, khắp nơi đều là âm thanh gào rú tức giận.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng..."
Phó cục Chu cầm súng ngắn bắn quét một hồi khắp chung quanh rừng cây.
Mặt mày gã đỏ bừng, điên cuồng mà quát um lên: "Tên khốn mày đi ra đi, con mẹ nó mày đi ra đây, không phải mày muốn đặt mìn à, mày đi ra, nhìn ông nội mày một phát súng giết chết mày hay không!"
Lúc quả mìn tự chế đầu tiên phát nổ, Cận Tử Kỳ đã được Tống Kỳ Diễn che chở trốn ra sau một cây đại thụ rồi ngồi xổm xuống, lúc này mới tránh khỏi bị tai họa có thể, nhưng vẫn bị khói tiêu hun không nhẹ.
"Khụ...khụ..."
Cận Tử Kỳ nắm vạt áo của Tống Kỳ Diễn thật chặt: "Kỳ Diễn, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vành mắt của Tống Kỳ Diễn bị hun đến đỏ bừng, nhìn bên đó đám cướp là một mảnh thê lương, sắc mặt nặng nề lắc đầu: "Anh cũng không biết, nhưng có thể xác định là có người đang thay chúng ta đối phó đám người phó cục Chu này!"
"Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, có lẽ bọn họ đã đắc tội tới người không thể đắc tội nổi, " Tống Kỳ Diễn buồn bực khụ một tiếng, liền lôi kéo Cận Tử Kỳ đứng lên: "Chúng ta thừa dịp hiện tại đi mau!"
"Ừm!"
——————
"Chu cục, bọn chúng muốn chạy trốn!"
Phó cục Chu xuyên qua khói mù, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ thật sự muốn nhân cơ hội lẻn đi, tức giận đến suýt chút nữa nôn ra máu.
"Chu cục, các anh em đều như vậy rồi... ngài xem... Chúng ta là nên rút lui trở về trước không?"
Một tên cướp mặt xám mày tro vẻ mặt đầy đau khổ dò hỏi.
Gã ta quay đầu nhìn những người anh em kia ngã xuống đất không dậy nổi, lại không dám chỉ trích phó cục Chu chỉ huy không thỏa đáng, nhưng vẫn tin tình huống trước mắt như thế thật sự là bất lợi cho việc tiếp tục đuổi bắt chặn giết rồi!
Liếc nhìn cấp dưới đã hao tổn một nửa, hai mắt phó cục Chu đỏ ngầu, hung hăng mà trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ dìu dắt nhau muốn thoát đi, quanh thân đột nhiên toát ra khí lạnh, ngay lập tức phẫn nộ quát: "Câm miệng! Đây là nhiệm vụ phía trên căn dặn xuống, không lấy được vật kia, cũng phải loại trừ tên tiểu nhân Tống Kỳ Diễn kia, nếu không mày nghĩ rằng chúng ta trở về còn có chỗ nào hữu dụng? Một khi đã dù sao đều là liều chết, còn không bằng ông đây đánh cuộc một lần! Chẳng lẽ mày còn muốn lâm trận lùi bước?"
"Tôi không có ý này..."
Vừa nghĩ tới mối liên hệ dây dưa trong chuyện này, toàn thân tên cướp rùng mình một cái, cho dù hiện tại gã ta an toàn chạy trở về, cũng không có thể bình an nhìn thấy mặt trời ngày mai, nhưng vẫn có chút do dự.
"Nhưng mà chúng ta như vậy..." khác gì tự tìm đường chết chứ?
"Không có gì nhưng nhị!"
Phó cục Chu lạnh lùng cắt đứt gã, chém đinh chặt sắt mà cao giọng hét lên: "Tôi cũng không tin, trên toàn bộ mảnh đất này đều có chôn mìn! Thừa dịp bọn chúng bị thương chạy không nổi, đều qua đó đuổi theo cho tôi!"
——————
Chỗ bả vai Tống Kỳ Diễn bị súng bắn bị thương, trước đó vẫn luôn cố nén, lúc này khó tránh khỏi có phần chịu không nổi.
"Kỳ Diễn..." Cận Tử Kỳ vội vàng dìu đỡ thân hình có chút lắc lư của Tống Kỳ Diễn.
Sau lưng, phó cục Chu trùng chỉnh cờ trống, mang theo bảy tám tên cướp đuổi theo.
Tống Kỳ Diễn cau chặt đôi mày rậm, hắn liếc mắt nhìn phía sau, không dám trì hoãn nữa: "Không nên dừng lại."
"Nhưng thân thể của anh..." Cận Tử Kỳ lo lắng mà dùng tay đè chặt vết thương chỗ xương bả vai của Tống Kỳ Diễn đang chảy máu.
"Đi!" Tống Kỳ Diễn một tay đỡ lấy lưng cô, đẩy cô đi về phía trước.
"Anh không sao thật chứ? Sắc mặt nhợt nhạt như vậy, nếu như thật sự không được, chúng ta..."
Cận Tử Kỳ còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy lùm cây bên hông của Tống Kỳ Diễn cách đó không xa hình như hơi động đậy.
Cận Tử Kỳ sửng sốt, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, ngừng thở nhìn qua --
Lùm cây rậm rạp sắc xuân dào dạt, theo cơn gió nhẹ ban sớm nhẹ nhàng lắc lư vài cái, mới liếc nhìn thấy quả thật không nhận ra có vẻ gì đấy bất thường, dường như vừa rồi bất quá là cô nghi thần nghi quỷ thôi...
Phía sau đám người truy đuổi càng lúc càng gần, Cận Tử Kỳ cắn răng một cái, vừa muốn thu hồi tầm mắt, trong bụi cỏ lại có một luồng ánh sáng loáng phản chiếu qua, nắng sớm nghiêng rải, giống như có một chiếc gương lóe lên lấp lánh!
Mắt của Cận Tử Kỳ không bị cận, giây phút đó cũng đủ nhìn rõ luồng ánh sáng phản chiếu kia là kính nhắm, cô chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh thoáng một chút liền xuất hiện...
"Sao vậy?" Tống Kỳ Diễn nhạy cảm mà phát giác được Cận Tử Kỳ quái lạ.
Cận Tử Kỳ chớp chớp đôi mắt đẹp, thật ra cô rất muốn nói cho Tống Kỳ Diễn bên cạnh hắn có một tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp, nhưng, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai biết được tay súng bắn tỉa này rốt cuộc là cùng một nhóm hay không!
"Không có gì, em... Chúng ta hãy đi nhanh lên thôi!"
Tống Kỳ Diễn quay qua lướt nhìn vị trí mà ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng lại vừa rồi, mím căng môi mỏng, cái gì cũng không nói thêm, chỉ là trong lúc ôm chặt cô, âm thầm nghiêng người mà che chắn cho cô.
Chẳng qua, hai người đi không bao xa, đằng sau phó cục Chu đã dẫn người đuổi tới.
Phó cục Chu lau đi bụi bám đen trên mặt mình, bởi vì kịch liệt truy đuổi mà thở hồng hộc, gã sai cấp dưới bọc đánh vợ chồng Tống Kỳ Diễn, "Chạy trốn đi! Cho chúng mày chạy nữa đó!"
Lần này, phó cục Chu đều đã tính nợ mới nợ cũ lên đầu Tống Kỳ Diễn, đối với hắn xem như hận đến thấu xương!
Ngước nhìn phó cục Chu nhe răng cười mà đến gần, Cận Tử Kỳ xuất phát theo bản năng chắn phía trước bảo vệ Tống Kỳ Diễn, hiện tại hắn bị trọng thương, làm sao có thể chịu đựng được cơn lửa giận do tổn binh hao tướng của gã phó cục Chu này chứ?
Hai tay Tống Kỳ Diễn siết chặt đầu vai của cô, muốn kéo cô ra.
"Đàn bà thúi, cút ngay cho tao!" Phó cục Chu giương một tay lên, liền nhấc Cận Tử Kỳ qua một bên.
Cận Tử Kỳ làm sao chống đỡ được sức mạnh của phó cục Chu, hơi lảo đảo, cánh tay đụng trúng thân cây kế bên.
"Tử Kỳ!"
Bên trán Tống Kỳ Diễn gân xanh đập thình thịch, nhưng ngay sau đó, phó cục Chu đã dùng cái bá súng đánh vào đầu của Tống Kỳ Diễn, đánh hắn té ngã xuống đất, bên trán lập tức xuất hiện vết thương máu thịt be bét.
"Không phải mày có khả năng biết trước sao? Vừa rồi biết được chỗ kia có bom mìn, vậy bây giờ, có muốn đoán thử xem, kế tiếp là tao muốn đập chết mày hay là đập chết vợ của mày hay không?"
Tống Kỳ Diễn khó khăn từ dưới đất bò dậy, trên trán máu tươi làm mờ đi tầm mắt của hắn, hắn dùng tay quẹt một cái, mặt mũi tràn đầy máu, mặt mày đỏ tươi khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn tăng thêm vài phần khí thế bức người.
Hắn nhìn phó cục Chu, cười lạnh: "Vừa rồi ông tổn thương cô ấy, vậy món đồ kia lập tức sẽ đưa đến chỗ đối thủ của các người!"
Phó cục Chu cũng cười lạnh, đến gần bên cạnh hắn dùng tay vỗ vỗ mặt của hắn, "Chủ tịch Tống, mày cho rằng chỉ mày biết làm gì để giở thủ đoạn thôi sao, chúng tao đây, có rất nhiều cách để mày giao ra đây!"
Gã nói xong, đột nhiên xoay người, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào chiếc bụng nhô cao của Cận Tử Kỳ.
"Chủ tịch Tống, mày có hai cơ hội, phát súng đầu tiên của tao, giải quyết kẻ nhỏ trước, chốc lát nữa mày nghĩ thông suốt thì nói cho tao biết đáp án của mày!"
Đáy mắt phó cục Chu lóe lên âm hiểm khát máu, ngón trỏ đã đặt lên cò súng, sau đó vừa dùng lực...
"A...."
Tên cướp sau lưng phó cục Chu lại đột nhiên kêu rên lên một tiếng đau xé ruột gan.
Phó cục Chu bị giật mình, vội quay đầu, kết quả vẫn chưa thấy rõ tình huống đằng sau, một vật cứng rắn lạnh buốt đã đánh mạnh lên má trái của gã, gã ta có thể cảm nhận rõ được có răng bị đánh rơi bay ra ngoài.
"Mẹ nó, rốt cuộc là ai đánh lén sau lưng!”
Lúc phó cục Chu nói chuyện, mồm miệng đều dính đầy máu tươi, theo mỗi một chữ thì máu phún ra ngoài từng ngụm.
Bên kia Cận Tử Kỳ, ôm bụng, kinh hoảng mà nhìn đằng sau lưng phó cục Chu.
Đống bụi cây kia đột nhiên đã biến thành một người sống cao lớn, trên người ngổn ngang đầy lá cây dây leo, trông giống như dã nhân, nhưng dã nhân làm sao có thể cầm súng bắn tỉa?!
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy đầu ông lên một tiếng.
Bọn cướp vốn đang ở trạng thái sững sờ đột nhiên quát lên, "Mẹ nó, bọn buôn lậu sao?!”