Editor: Tâm Thường Lạc
"Dạ thiếu phu nhân ở phòng ăn."
Tống Kỳ Diễn nhận được tin tức mình muốn, cũng không nán lại nữa, tránh cho đám người nọ không được tự nhiên.
Hắn cố ý về phòng ngủ thay một bộ quần áo ở nhà thật thoải mái, mới đi đến phòng ăn tìm vợ yêu cả một ngày không thấy, lúc đẩy cửa ra, theo bản năng hắn thả bước chân nhẹ lại, chậm rãi đến gần.
Trong phòng ăn rộng rãi sáng ngời, một bóng hình xinh đẹp đang ngồi bên bàn ăn, cô đang cúi đầu đọc một quyển sách trong tay, mái tóc dài đen nhánh thả tới thắt lưng, chiếc áo cổ cao màu trắng, kết hợp chiếc váy dài xếp nếp kiểu Anh quốc, đôi dép vải bông mang trong nhà, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, hàng lông mi thật dài như hai thanh bàn chải nhỏ, vừa đen vừa cong, rũ bóng in trên gương mặt.
Tinh thần của Tống Kỳ Diễn vốn mệt mỏi trong phút chốc đã từ từ rũ bỏ đi hẳn, hắn lặng lẽ đi qua, từ phía sau, nửa vòng ở bên eo của cô, bàn tay đặt lên trên bụng của cô nhẹ nhàng xoa xoa, "Sao lại ngồi đây đọc sách?"
Dường như Cận Tử Kỳ đã sớm đoán được người tới là hắn, rất tự nhiên mà dựa vào trong lòng hắn, "Đương nhiên là chờ anh ăn cơm!"
Nói xong liền rời khỏi ngực của hắn, đứng dậy, lấy cái mâm được gắn nắp vung hình bán cầu bằng kim loại đặt ở trên bàn, sau đó bưng một mâm thức ăn đến trước mặt của hắn, "Đã bảo phòng bếp cố ý chuẩn bị cho anh."
Tống Kỳ Diễn nhìn cháo trứng bắc thảo thịt nạc trong tay, lại ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Cận Tử Kỳ, sau đó lại cúi đầu ngửi ngửi cháo: "Hình như hương vị của cháo tối nay có chút không giống."
"Vậy hả? Nhưng sao em không biết được."
Cận Tử Kỳ tự nhiên vô tình nói xong, ngồi xuống ở bên cạnh hắn, một lần nữa cầm lấy quyển sách được đặt ở trên bàn lên.
Tống Kỳ Diễn lại nhìn cô chằm chằm một hồi, mới hậm hực cầm lấy cái muỗng, nhưng không ăn vào ngay, mà nhẹ nhàng quấy cháo trong chén lên, hương cháo thanh đạm từ từ bao phủ khắp phòng ăn.
"Xem ra người nấu cháo tối nay rất cẩn thận cũng rất để tâm..."
Tống Kỳ Diễn giống như lẩm bẩm mà cảm thán, sau đó tâm trạng rất vui sướng bắt đầu húp cháo.
Mà Cận Tử Kỳ, tuy rằng đôi mắt dừng trên hàng chữ ở trong sách, nhưng lỗ tai lúc nào cũng chú ý đến Tống Kỳ Diễn bên này, nghe được hắn nói thầm, khóe môi giương lên, nhưng không mở miệng nói một câu.
Chờ Tống Kỳ Diễn vui vẻ ăn xong, Cận Tử Kỳ mới ngẩng đầu lên: "Anh muốn ăn thêm một chén nữa không?"
Cô nói xong liền đưa tay tới nhận lấy cái chén trong tay hắn, kết quả chén không lấy được, tay lại bị giữ chặt lấy.
Tống Kỳ Diễn hơi dùng sức, lập tức kéo cô vào trong lòng, để cô ngồi ở trên chân mình, ôm lấy cô, vùi mặt vào giữa tóc ở cổ cô, nói một câu không đầu không đuôi: "Không có hành băm nhuyễn."
"Cái gì?" Cận Tử Kỳ kinh ngạc, cúi đầu nhìn hắn.
"Cháo." Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn lại cô, "Trong cháo không có hành băm."
Hắn nói xong, đáy mắt tràn đầy ý cười, tay trái hắn bao trùm lên tay trái của cô, hai viên đá Hồng Bảo Thạch trên nhẫn rạng rỡ lấp lánh, trái tim của Cận Tử Kỳ đột nhiên như bị siết chặt, sau đó lại như có từng dòng nước ấm chảy qua róc rách.
"Đầu bếp chính của nhà bếp không có thói quen bỏ đi hành băm cho anh!"
Giọng của Tống Kỳ Diễn khàn khàn, giống như đè nén từ sâu trong cổ họng mà phát ra, mang theo chút phàn nàn, thế nhưng lại tràn đầy sung sướng vô hạn, thật giống như có một cỗ sức mạnh kỳ lạ, khiến người ta không khỏi yên tâm.
Cận Tử Kỳ vòng qua cổ của hắn, mắt đẹp khẽ chuyển: "Có thể đầu bếp chính tình cờ nghe được lời phàn nàn của anh."
"Vậy sao?" Tống Kỳ Diễn ôm sát cô: "Tại sao không nói tạm thời đã đổi tướng đi?"
Một nụ cười xinh tươi nở rộ trên gương mặt của Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn thích dùng hành băm khi nấu ăn, thích hương vị của hành băm, nhưng lại không thích nhìn thấy hành băm ở trên bàn cơm, thường thường vừa nhìn thấy thì khẩu vị lập tức giảm sút mạnh.
Cho nên, trước tiên cô cho hành lá vào trong cháo, đến khi cháo được nấu sắp xong lại canh giữ ở trước bàn bếp, dùng cái muỗng canh vớt đi từng miếng hành được cắt nhỏ vụn bỏ ra ngoài, hết lần này tới lần khác cho đến lúc xác nhận đã không còn mới chịu buông muỗng xuống.
Đầu bếp chính ở ngay bên cạnh thấy vậy chậc chậc lắc đầu, than thở cô đây là làm cái việc vừa tốn sức lại không được cám ơn.
Cận Tử Kỳ nhớ lại tình cảnh lúc mình nấu cháo, khi ấy cũng không thấy phiền, chẳng qua là cảm thấy, nếu như lúc hắn ăn cháo mà có thể lộ ra chút vui vẻ, như vậy việc cô làm quả thật rất đáng giá.
Chỉ là, không ngờ, hắn lại nhìn ra nồi cháo này là do cô nấu...
Thân thể đột nhiên mất trọng lượng, sau đó thấy hoa mắt, Cận Tử Kỳ suýt chút nữa kêu lên thất thanh vì sợ hãi, cô vội vàng bám lấy cổ của Tống Kỳ Diễn, người đã bị hắn bế lên.
"Làm gì vậy anh?" Cận Tử Kỳ nén giận trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn đang cười tủm tỉm.
Tống Kỳ Diễn lại hôn một cái lên trán cô: "Ăn no rồi đương nhiên là trở về phòng nghỉ ngơi!"
Nói xong, bất chấp sự phản kháng của cô, cũng không hề e ngại, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của không ít người giúp việc ôm cô đi thẳng trở về phòng.
Vùng vẫy một trận, Cận Tử Kỳ liền yên tĩnh lại, tựa vào trước ngực của hắn, hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn ở trong mũi, mùi thuốc lá khi xưa đã không thấy tung tích, chỉ lưu lại hương cỏ xanh nhàn nhạt.
Con người khi còn sống, luôn có một người như vậy, anh ta lúc nào cũng ảnh hưởng bạn, cảm hoá bạn, thậm chí thay đổi bạn...
Tống Kỳ Diễn không ngoại lệ, Cận Tử Kỳ cũng không ngoại lệ.
Quá khứ của cô, một dạo chỉ đuổi theo những trận thắng thua trong sự nghiệp, nhưng mà hôm nay, cô chỉ muốn một việc.
Cận Tử Kỳ nhếch môi, đường nét trên mặt dần dần nhu hòa, mái tóc dài khép hờ ở dưới gò má, hơi hơi ửng đỏ.
Cũng giống như một câu nói mà vừa rồi cô đã đọc được trong cuốn sách kia --
"Chủ nghĩa dân chủ cũng được, thế giới trở thành nguyên tử cũng được. Tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể nửa tỉnh nửa ngủ mà ở bên cạnh tôi đọc sách."
...............
Hôm sau, Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn thức dậy sớm, lúc hai người xuống lầu dùng bữa sáng thì nhìn thấy có mấy người giúp việc tụ tập ở trước tivi trong phòng ăn xem tin tức buổi sáng, khi nhìn thấy chủ nhà đi xuống, bỗng chốc đều tản ra.
"Đang xem cái gì thế?" Cận Tử Kỳ thoáng nhìn qua hiện trường có chút hỗn loạn đang phát trên TV, thuận miệng hỏi.
Người giúp việc liếc mắt nhìn nhau, đẩy một người ra trả lời: "Là một vụ án mạng."
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn cùng lúc giật mình, liếc mắt nhìn nhau, sáng sớm đã nghe được chuyện này.
"Tối qua bên chỗ Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan), hình như là vì một mảnh đất mà dẫn đến tranh chấp, trong bản tin nói có một bang Xã Hội Đen đến uy hϊế͙p͙ đuổi dân cư ở đó đi, kết quả xảy ra tranh cãi, sau đó là động tay động chân. Những tên Giang hồ xã hội đen kia làm sao dễ đối phó, bị những cư dân kia đánh một cái thì lập tức lấy mã tấu trên xe mình người ta, còn chém một người bị trọng thương!"
"Bên Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan) kia sao?" Cận Tử Kỳ âm thầm sinh lo lắng, cả trái tim cũng nhảy lên tiết tấu rối loạn.
"A!" Một người giúp việc mở miệng: "Vừa rồi em có chú ý tới, hình như phát thanh viên nói là Cận Thị..."
Tống Kỳ Diễn đã dìu đỡ Cận Tử Kỳ, "Anh lập tức gọi điện thoại qua hỏi cha vợ một chút, nếu như chuyện này thật sự là do Cận Thị làm, sợ rằng có thể khó mà giải quyết."
Cận Tử Kỳ gật đầu, nhìn Tống Kỳ Diễn vội vàng đi gọi điện thoại, trong lòng lại bồn chồn không yên.
Cô nhớ tới câu nói mà ngày hôm qua Tôn Danh Dương đã nói lúc gọi điện thoại ở ngoài phòng họp, cô chỉ nghĩ rằng Tôn Danh Dương thuận miệng nói vậy, không ngờ ông ta lại thật sự dám để cho đàn em đi chém người, đúng thật là to gan lớn mật!
Mà cùng thời gian đó ở bệnh viện, bởi vì Kiều Niệm Chiêu không muốn phá thai, Kiều Hân Hủy chỉ có thể giấu Cận Chiêu Đông, sáng sớm vội vàng làm thủ tục xuất viện, mang theo Kiều Niệm Chiêu về nhà.
Chỉ là hai người vừa đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe van đầy tro bụi dừng lại trước mặt họ, cửa xe kéo "Xoạt" ra một tiếng, rất nhanh từ bên trong có ba tên đàn ông tướng mạo lôi thôi tục tằng bước xuống, trực tiếp vây quanh mẹ con Kiều Hân Hủy.
"Các người muốn làm gì!" Kiều Hân Hủy vội vàng bảo vệ Kiều Niệm Chiêu, run rẩy hỏi.
Có một tên đàn ông mang đôi mắt lạnh lẽo như muốn lấy mạng người, nhìn thẳng đến Kiều Niệm Chiêu đang ở sau lưng Kiều Hân Hủy.
"Mày chính là Kiều Niệm Chiêu nhị tiểu thư của nhà họ Cận?"
Kiều Niệm Chiêu trốn sau lưng Kiều Hân Hủy, không dám nói lời nào, nghe bị tra hỏi, đầu lắc giống như trống lắc.
Vào lúc này mà thừa nhận cũng không kém muốn đâm đầu vào chỗ chết!
Tên đàn ông kia cười lạnh: "Mày thật sự xem chúng tao là mấy thằng ngu sao?" Gã ném một tấm hình lên trên đất, tiếp theo hắn bước lên duỗi cánh tay dài ra kéo Kiều Niệm Chiêu từ sau lưng Kiều Hân Hủy qua, sau đó nhét cô ta vào trong xe.
"Thả nó ra! Thả con gái của tôi ra!" Kiều Hân Hủy muốn cứu con gái, lại bị một tên đàn ông khác xô ngã nhào trên đất.
Kiều Niệm Chiêu bị đẩy vào trong xe, chỉ ngửi thấy nồng nặc mùi mồ hôi bẩn, sau đó xấu hổ và giận dữ mà kêu to la hét, liều mạng giãy dụa, nhưng tất cả phản kháng đối với những tên đàn ông cường tráng kia mà nói cũng chỉ là con kiến rung cây!
Xe thoáng cái đã chạy đi thật xa, Kiều Niệm Chiêu nằm sấp ở trên cửa kính xe kêu la cứu mạng, lại chẳng ăn thua gì.
Ngược lại tên đàn ông đó, một phát kéo lấy tóc của cô ta sau đó dùng sức lôi kéo.
"A --" Kiều Niệm Chiêu bị đau kêu gào, nước mắt trào mạnh ra.
Tên đàn ông đó hừ lạnh một tiếng, lật người Kiều Niệm Chiêu qua, ghì cô ta vào trong ngực, "Con đàn bà thúi, vẫn còn muốn tìm người cứu mày hả?"
"Anh là ai, đến tột cùng anh muốn thế nào, các người làm như vậy là phạm pháp!"
Kiều Niệm Chiêu bị tên đàn ông kiềm chế chặt chẽ, không thể động đậy, bởi vì sợ hãi, cả người lạnh run.
Tên đàn ông nghe thấy cô ta đe dọa, cười tà: "Phạm pháp? Thằng đàn ông của mày cho người chém đại ca của chúng tao, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện đó, thằng đó thì ngon rồi, ngay cả tiền thuốc men cũng không đền, dĩ nhiên là phải lấy vợ của nó ra gán nợ rồi!"
Đồng tử của Kiều Niệm Chiêu chợt co rụt lại, sau đó liều mạng vung múa hai tay: "Cái gì vợ chứ! Tôi còn chưa kết hôn, tôi căn bản không có chồng, anh bắt nhầm người rồi, bắt nhầm người rồi!"
"Bắt lầm người?" Gã đàn ông hừ hừ cười: "Vậy đứa nhỏ trong bụng mày là của ai? Cái thằng nhóc họ Tôn xảo trá, phụ nữ có chồng như mày cũng tồi, bất quá lần này, tụi tao không có ngu nữa!"
Lúc Kiều Niệm Chiêu nghe được năm chữ "Cái thằng nhóc họ Tôn" thì giật mình sững sờ tại chỗ.
Tên đàn ông lại thừa dịp Kiều Niệm Chiêu thất thần không chú ý, đột nhiên cúi đầu, hôn lên trên miệng Kiều Niệm Chiêu một cái.
Kiều Niệm Chiêu bị một trận mùi tỏi nồng nặc ập đến, lập tức hét toáng lên, cô ta chưa từng chịu sự nhục nhã như vậy, ngay lập tức ôm ngực nôn thốc nôn tháo.
Cái hành động ghét bỏ này xem như chọc phải gã đàn ông kia, gã bóp nhẹ cổ của Kiều Niệm Chiêu, sau đó nâng cao cằm của cô ta, cẩn thận nhìn cô ta, cười lạnh: "Cái con rùa đen họ Tôn kia thật có phúc, lại có một con vợ da mịn thịt mềm mặt mày xinh đẹp như vậy!"
Tên đàn ông cười giễu cợt vài tiếng, trong âm thanh lại có ẩn chứa một nỗi hận.
Mà sau khi Kiều Niệm Chiêu hiểu được trong lòng đối với Tôn Hạo căm hận không thôi, nhưng trong miệng vẫn giải thích: "Tôi thật sự không phải là vợ của anh ta..."
Nhưng căn bản tên đàn ông đó không nghe và tin lời của cô ta, mà đôi tay thô nhám, dính đầy bùn của gã bóp mạnh vào ngực của cô ta một cái, cười ha ha: "Hôm nay bản thân tao cũng sẽ nếm thử một chút hương vị của thiên kim đại tiểu thư!"
Kiều Niệm Chiêu nghẹn họng trân trối, nhìn quần áo của mình bị xé rách một cách thô lỗ, hét toáng lên, nhìn tên đàn ông đó vùi đầu vào trước ngực của cô ta, trong lòng dâng lên sự tuyệt vọng giá lạnh.
Cho tới khi cái loại đau đớn tan lòng nát dạ kia đánh úp đến, Kiều Niệm Chiêu trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu rên đầy bi thương: "A...."