Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 4 - Chương 37-2: Âm mưu phía sau âm mưu (2)

Đến lúc nhóm người Cận Tử Kỳ đưa Tiêu Tiêu về đến nhà, bốn phía hoàng hôn đã bao lấy trọn chiếc xe của họ.
Bởi vì người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ thật sự đói bụng đến ngực dán vào lưng, dọc theo đường đi đều la hét muốn ăn cơm suốt.


Bất đắc dĩ, xe mới vừa dừng lại ở dưới nhà trọ của Tiêu Tiêu, Tống Kỳ Diễn lập tức ôm lấy thằng bé mập nặng trình trịch đi đến Pizza Hut cách đó không xa mà lót dạ, Thanh Kiều vốn tính trời sinh như trẻ con, vừa nói đến ăn cũng vui vẻ không ra chi đi theo sát.


Cuối cùng, chỉ còn lại Cận Tử Kỳ đứng ở dưới lầu cùng Tiêu Tiêu.


Sắc mặt Tiêu Tiêu đã không nhợt nhạt như trước đó, từ bệnh viện ra ngoài đến bây giờ, tầm mắt của cô phần lớn thời gian đều đã dừng ở trên người của Mỗ Mỗ, Cận Tử Kỳ nhìn cô một cái, nhìn ra được, Tiêu Tiêu rất thích trẻ con.


"Chị Tử Kỳ, chị cũng cùng họ đi ăn đi, một mình em đi lên là được rồi."
Cận Tử Kỳ không yên lòng, dìu đỡ thân thể nhỏ gầy của cô: "Chị không đói bụng, em ở tại lầu mấy?"
Tiêu Tiêu thấy Cận Tử Kỳ kiên trì đưa cô đi lên, cũng không đẩy nữa, hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu.


Nhà trọ không lớn, một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh một phòng bếp, khó khăn lắm một đôi tình nhân mới có thể ở được.


Cận Tử Kỳ để cho Tiêu Tiêu trở về phòng nghỉ ngơi, cô lại không chịu, bảo là muốn tận tình địa chủ, chống thân thể suy yếu rót ly nước ấm cho Cận Tử Kỳ, "Chị Tử Kỳ, chỗ này của em không có đồ uống, chị uống đỡ đi."


Tiêu Tiêu khi nói những lời này, gương mặt có phần ửng hồng, dường như vì cuộc sống sơ sài của mình mà cảm thấy ngại ngùng.
Cận Tử Kỳ thật không có để ý, nhận lấy ly nước nhấp một miếng, tầm mắt sau khi vừa vào nhà thì đã nhìn quanh một lần.


Sau đó cô giật mình phát hiện, từ đôi dép đặt ở cửa vào đến cái ly trên bàn, đều là cặp đôi, hơn nữa còn là kiểu dáng tình nhân, một nam một nữ, rất hiển nhiên, nhà trọ này cũng không phải chỉ có mình Tiêu Tiêu ở.


Nhìn thấy bộ sofa bằng vải bố là màu da cam xen kẽ màu xanh biếc, Cận Tử Kỳ tự thấy ở trong đầu mình hiện ra hình ảnh Tiêu Tiêu nằm ở trong ngực một người đàn ông mà xem tạp chí thật ấm áp, tuy nhiên, một giây kế tiếp, cô lại nhíu mày, bởi vì, cô rất nhanh thì ý thức được, người đàn ông kia, hình như là Tôn Hạo.


Tôn Hạo, là đối tượng đang kết giao mới nhất của em gái cùng cha khác mẹ của cô, Kiều Niệm Chiêu.


Nghĩ đến thế, Cận Tử Kỳ không nhịn được lại nhìn đến Tiêu Tiêu đang bận rộn ở trong nhà bếp chật hẹp, lúc thu hồi tầm mắt lại bị một khung hình trên bàn trà ở cạnh sofa hấp dẫn chú ý, trong khung hình, không sai chút nào, là ảnh chụp của Tôn Hạo.


Cô lại đi một vòng dạo quanh trong nhà trọ, phát hiện trong phòng ngủ bày đầy ảnh của Tôn Hạo ——
Có lúc thì đọc sách, lúc dùng cơm, lúc cười to, lúc trầm mặc.
Cận Tử Kỳ lẳng lặng nhìn mấy giây, cảm giác được trong lòng có chút chua xót, vì Tiêu Tiêu si tình, cũng vì Tôn Hạo phụ tình.


Thật sự thì giữa tình cảm nam nữ đã là như thế, làm sao có thể nói công bằng, trong cuộc tình của Tiêu Tiêu và Tôn Hạo, cô không cần suy đoán, cũng có thể nhìn ra chỉ một phía Tiêu Tiêu là không ngừng nỗ lực, nhưng mà cũng vui vẻ chịu đựng.


Chẳng qua là hôm nay khi chính mắt thấy một màn kia trong rạp chiếu phim, Tiêu Tiêu còn muốn kiên trì giữ phần tình cảm này hay không?


"Chị Tử Kỳ. . . . . ." Tiêu Tiêu nhìn thấy Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm những tấm hình kia, có chút khổ sở, nhưng vẫn cố gắng kéo ra một nụ cười, đưa đĩa trái cây trên mâm ở trong tay tới trước mặt Cận Tử Kỳ, "Trong nhà chỉ có táo thôi."


"Cám ơn." Cận Tử Kỳ thật sự không quá muốn ăn táo, nhưng thấy bộ dáng cô tiều tụy không ra hình dáng, không đành lòng cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là cầm một miếng nắm ở trong lòng bàn tay.
Tiêu Tiêu nhàn nhạt mà cười cười, ánh mắt cũng dừng ở tấm hình sau lưng Cận Tử Kỳ.


Lông mi cô chớp nhanh vài cái, ánh mắt trước kia có mười phần sức sống giờ phút này lại là một mảnh đen tối như biển Chết, Cận Tử Kỳ có phần không nhìn nổi: "Nếu như thấy khó chịu, thì vứt bỏ đi thôi."
Dù sao cái cũ không đi, cái mới không tới, người ta vẫn nên nhìn về phía trước.


"Vẫn là để đó thôi, mỗi ngày nhìn thấy, có lẽ lòng của em sẽ chết nhanh hơn."
Tiêu Tiêu cười khổ, nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Chị Tử Kỳ, không phải chị cảm thấy em rất hèn? Cho dù là bây giờ, biết anh ta sau lưng em cùng một người phụ nữ khác khanh khanh ta ta, em vẫn không hận anh ta."


"Khi chị nói để cho em vứt bỏ những tấm hình này, trước hết em có cảm giác là sợ. Nếu như không thấy được anh ta, em biết em sẽ càng nhớ nhiều hơn, em thậm chí hoài nghi, đời trước có phải em giết cả nhà của anh ta hay không, cho nên ông trời trừng phạt em đây đời này chỉ có thể thương một mình anh ta, vì anh ta mà cười vì anh ta mà khóc vì anh ta mà đau."


Cận Tử Kỳ trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chẳng qua là lặng lẽ nhìn sang Tiêu Tiêu khóe mắt phiếm hồng.
Tiêu Tiêu cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn căn phòng còn lưu lại hơi thở của Tôn Hạo.
Sau đó, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.


Khi Cận Tử Kỳ quay đầu lại, Tiêu Tiêu đã chạy tới mở cửa.
Sau đó, ở cửa vang lên giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tiêu, "Anh còn tới nơi này làm gì?"


Bởi vì giữa phòng khách và cửa ra vào có cách một tấm kính thuỷ tinh để trang trí, Cận Tử Kỳ không thấy rõ ở cửa là ai tới, nhưng mà giọng nói Tiêu Tiêu bất thiện như vậy cũng để cho cô đoán được mấy phần.
"Anh đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh."


"Tiêu Tiêu, em nghe anh giải thích. . . . . ." Quả nhiên là giọng nói đầy khẩn thiết của Tôn Hạo.
Cận Tử Kỳ cau hàng lông mày đen xinh đẹp, lúc này không phải anh ta nên ơr cạnh Kiều Niệm Chiêu, làm thế nào tới nơi này?


"Tôi cái gì cũng không muốn nghe, tôi chỉ tin vào điều mắt tôi thấy, bây giờ mời rời đi khỏi tầm mắt của tôi."
"Tiêu Tiêu, em thật sự hiểu lầm!"
Tiếng hai người tranh chấp ở cửa càng lúc càng lớn, sợ rằng cũng sẽ thu hút chú ý của các hộ gia đình bên cạnh thôi.


Cận Tử Kỳ bỏ ly nước trong tay xuống, đi tới, lại nhìn thấy Tôn Hạo đang cầm một bó hoa hồng xanh lam quyến rũ thật to đứng ở cửa, nhưng Tiêu Tiêu đang cố gắng muốn đẩy anh ta ra ngoài, kết quả ngược lại bị Tôn Hạo kéo vào trong lòng.


Đến lúc Cận Tử Kỳ đến gần, thì Tôn Hạo đang nắm lấy bàn tay bị thương của Tiêu Tiêu với vẻ mặt lo lắng, "Bàn tay không có sao chứ?"
"Không cần anh quan tâm, anh đi đi!" Tiêu Tiêu ra sức mà xô đẩy anh ta.
"Tiêu Tiêu, chớ tuỳ hứng, anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra bàn tay một chút."


Tôn Hạo nói xong liền muốn gác lại bó hoa hồng xanh lam ở một bên, lúc lơ đãng ngẩng đầu, cũng là đụng phải đôi tròng mắt đen sâu thẳm của Cận Tử Kỳ đang quan sát, dường như chỉ trong phút chốc, sắc mặt của anh ta trắng bệch, cả người cứng đờ như hoá thạch.


Đối mặt ánh mắt không dám tin của Tôn Hạo, Cận Tử Kỳ chỉ mang sắc mặt bình thản mà đi tới cửa ra vào.
"Bác sĩ nói chớ để cho bàn tay vận động mạnh, nếu không vết thương rất dễ dàng bị vỡ ra và nhiễm trùng."


Giọng nói ưu nhã mà lạnh nhạt của Cận Tử Kỳ đã ngăn trở một cuộc cải vã, Tiêu Tiêu chẳng qua là không ngừng thở dốc, mới vừa rồi cùng Tôn Hạo tranh chấp hao phí của cô không ít khí lực, về phần Tôn Hạo, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kyf lại hoàn toàn im lặng.


Hơi ngưng lại, Cận Tử Kỳ lại sâu kín mà nhìn về phía Tôn Hạo sắc mặt vô cùng khó coi, "Nếu như thật sự quan tâm bạn gái của cậu, thì thời điểm cô ấy ngã xuống phải đến đỡ lấy cô ấy, mà không phải xoay người rời đi, mất dê mới lo sửa chuồng, có phải lúc ấy đã muộn rồi hay không?"


Đáy mắt của Tôn Hạo đung đưa sợ hãi, nhưng rất nhanh liền bị anh ta che giấu đi, anh ta nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ thật gắt gao, nhưng lại nói với Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu, đây là bạn của em sao?"
Cận Tử Kỳ nghe ra anh ta biết rõ còn hỏi những lời này, mi tâm nhíu lại, không biết anh ta muốn chơi trò lừa bịp gì.


Ngược lại Tiêu Tiêu từ trong ngực của anh ta thoát ra, mặt lạnh nói: "Đây là cấp trên của tôi."
"Vậy sao?" Tôn Hạo khô khốc mà cười một tiếng, không để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của Cận Tử Kỳ, tiếp tục quay sang Cận Tử Kỳ vươn tay: "Chào chị, Tiêu Tiêu ở trong công ty, kính xin mọi người chiếu cố nhiều hơn."


Cận Tử Kỳ không bắt tay của anh ta, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Lúc rửa mặt bàn tay đừng đụng nước biết không?"


Tôn Hạo có chút lúng túng thu hồi tay của mình, nhưng ánh mắt anh ta vẫn tập trung trên người Cận Tử Kỳ, bộ dáng kia, dường như đang lo lắng Cận Tử Kỳ sẽ đem chuyện anh ta cùng Kiều Niệm Chiêu xé toạc ra hết.


Đến lúc Cận Tử Kỳ lạnh lùng nhìn lướt qua, anh ta lại rất nhanh chóng mà cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ánh mắt của cô.


Tiêu Tiêu nghe Cận Tử Kỳ dặn dò, muốn bày ra một nụ cười, kết quả so với khóc còn khó nhìn hơn, cuối cùng dứt khoát cũng không cười: "Chị Tử Kỳ, em muốn nghỉ ngơi, chị đi về trước đi."


Cận Tử Kỳ có chút không yên lòng mà nhìn vào hai mắt cô, nhưng vẫn là gật đầu: "Có chuyện gì gọi điện thoại cho chị."


Tiêu Tiêu nặng nề gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tử Kỳ ra cửa, mà Tôn Hạo phản ứng theo bản năng nhường đường đi, cũng theo đó thối lui ra khỏi cửa ra vào, một giây kế tiếp, bó hoa hồng xanh xinh đẹp cũng bị ném ra ngoài.


Cửa nhà trọn nặng nề khép lại, đập bụi vào mũi Tôn Hạo, hoa hồng xanh rơi đầy trên đất tan tác.
Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn sang anh ta đang ở cửa dáng vẻ muốn nói lại thôi, Tôn Hạo xoay người, nhìn thấy Cận Tử Kỳ vẫn chưa rời đi, trên mặt thoáng lo lắng, còn có chút sợ, vuốt mũi từ từ đi qua đây.


Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ anh ta lúc này rụt rè sợ hãi, chẳng qua là cảm thấy buồn cười, thì ra là anh ta còn biết sợ, xem ra da mặt vẫn còn chưa dày đến mức độ nhân thần cộng phẫn, tối thiểu còn biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào!
"Thiếu phu nhân." Anh ta cố ý hạ thấp giọng gọi Cận Tử Kỳ một tiếng.


Cận Tử Kỳ không để ý đến anh ta, xoay người đi tới cửa thang máy chờ thang máy.
Tôn Hạo rất nhanh thì đã đuổi theo, vóc dáng cao lớn đứng ở sau lưng cô, phủ xuống một mảng bóng tối.
Anh ta trù trừ một lát, mới mở miệng: "Thiếu phu nhân, chuyện không phải như cô nghĩ."


Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn anh ta, "Vậy là cái gì?"
Tôn Hạo nghe cô bình tĩnh hỏi ngược lại một câu, sắc mặt có chút cứng đờ, dường như không biết nên giải thích thế nào.
"Anh không cần giải thích, tôi chỉ hỏi anh một câu, Tiêu Tiêu có phải bạn gái của anh hay không?"


Trong mắt Tôn Hạo thoáng hiện sự chần chờ, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của cô đang quan sát, vẫn là gật đầu: "Vâng"
"Vậy Kiều Niệm Chiêu đối với anh mà nói được xem là cái gì?"
Nếu như cô không nhớ lầm, có một buổi tối, Tôn Hạo đã cùng Kiều Niệm Chiêu qua đêm ở khách sạn.


Bọn họ nếu không có phát sinh cái gì, Tô Hành Phong tại sao lại vung tay với anh ta?


Bây giờ, cô hỏi Tôn Hạo câu này, cũng không phải là vì Kiều Niệm Chiêu cảm thấy bất công, chỉ là muốn nghe một chút lời giải thích của anh ta, đem hai người phụ nữ đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy, đến tột cùng có ý đồ gì?


Cận Tử Kỳ tự nhận không phải là một người phụ nữ có suy nghĩ đơn giản, cho nên đối với mọi vấn đề cũng không thể không cố chấp đến cùng, khi cô biết được Tôn Hạo bắt cá hai tay, phản ứng đầu tiên chính là chỗ này tồn tại một mặt tính toán.


Tôn Hạo và Tiêu Tiêu mến nhau nhiều năm, nhìn ra được tình cảm của hai người cũng không tệ, nhưng kì lạ là lúc tình cảm Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu gặp phải tan vỡ, chặn ngang tiến đến một bước, nhưng điều kiện tiên quyết lại là không cùng Tiêu Tiêu chia tay.


Từ việc mới vừa rồi anh ta tặng cho Tiêu Tiêu bó hồng xanh kia, dường như anh ta từng không muốn chia tay với Tiêu Tiêu.
Chẳng qua là rất không đúng dịp, bị cô bắt gặp, mà cô, vừa vặn lại là chị gái trên danh nghĩa của Kiều Niệm Chiêu.


Nghĩ đến cảnh ngộ của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ không khỏi có chút đồng tình cho cô ta, lần này, vai trò của cô ta vẫn là người thứ ba, vô luận là ở chỗ Tô Hành Phong hay là Tôn Hạo ở nơi này, đều đã được cúp danh hiệu "Thứ ba".


Cũng không biết cô ta thật đáng thương, hay là đáng cười, có lẽ là tự gây nghiệt không thể sống sao?


Cận Tử Kỳ dời mắt như muốn nhìn thấu linh hồn anh ta, sắc mặt Tôn Hạo trở nên rất là khó coi, anh ta lại đưa mắt nhìn cửa nhà trọ đã đóng chặt, chần chờ rồi mở miệng: "Thiếu phu nhân, không phải trước giờ đều không thích người em gái này của cô sao?"


Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, "Anh có ý gì?"