(Chốt lịch đăng truyện Hôn Nhân Tàn Khốc. Một tuần đăng 3 lần vào thứ 2, 4 và 6. Mỗi lần đăng 2 chương. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ.)
"Cô là..."
Xảo Vấn ngạc nhiên nhìn cô gái đang ngồi ở ghế giữa phòng khách, La Thư Anh hoảng sợ vì sự trở về đường đột của Tần Ngạo, vội vàng đứng dậy cúi thấp đầu chào y.
"Tần thiếu gia..."
"Ngạo, cô gái này..."
Xảo Vấn không diễn tả được cảm xúc nội tâm của bản thân là gì, cô gái này là Tiểu Nhu ư? Tần Ngạo nheo đôi mắt bộ lộ chán ghét.
"Nhân lúc tôi vắng mặt lười biếng công việc"
Thi Nhĩ đang lau sàn ở phía sau, vội vàng chạy đến. La Thư Anh sức khỏe chưa hồi phục hẳn, làm việc rất cực, cô chỉ vừa mới nói cô ấy ngồi nghỉ một lát, thế nào mà lại đúng lúc vị thần này trở về như vậy.
"Tần thiếu gia..."
Chưa kịp nói giúp La Thư Anh, bị một cái nhìn lạnh lẽo của Tần Ngạo chiếu thẳng, Thi Nhĩ run rẩy nuốt câu còn lại ngược vào trong. La Thư Anh viết một dòng trên mặt giấy, tiến lại gần Tần Ngạo dùng cả hai tay đưa trước mặt y, nhưng bị y mạnh mẽ gạt tay, cuốn sổ của cô văng xuống nền.
Thiển Mãn đang giúp Tần Ngạo cầm hành lý ở phía sau, lặng lẽ mím môi đầy bất lực.
"Hai ngày tới, cô cùng Thi Nhĩ không được ăn cơm."
Phạt ba ngày nhịn đói sao? Thi Nhĩ hoảng hốt nhìn Tần Ngạo, La Thư Anh yếu như vậy, không cho cô ấy ăn cơm khác nào gián tiếp muốn đẩy cô ấy đến ranh giới cái chết lần nữa
"Làm gì vậy?"
Mọi người trong phòng bị bất ngờ vì hành động của La Thư Anh. Lúc này cô đang quỳ gối trước mặt Tần Ngạo, nhặt lấy cuốn sổ rơi dưới nền, viết một dòng chữ lớn rồi dùng hai tay giơ cuốn sổ lên đỉnh đầu.
[Tần thiếu gia, tôi sai rồi. Phạt tôi]
Tần Ngạo nhếch môi châm chọc, y khinh thường nhất là tính cách này của cô, lúc nào cũng ra vẻ cao thượng một mình nhận mọi hình phạt.
"Mình cô thì tăng thành bốn ngày"
Cô muốn chịu, y cho cô tự mình chịu. Xem bộ dạng một cơn gió cũng có thể thổi bay của La Thư Anh, y thật muốn biết cô có dám đem mạng mình ra cược. Xảo Vấn yên lặng quan sát biểu tình trên gương mặt của cô gái có dung mạo giống mình, không đúng, phải nói cô mới là người có dung mạo giống cô gái ấy. Như thể cô ấy là bản gốc, còn cô chỉ là bản sao.
Cơ thể rất gầy yếu, làn da trắng bệch nổi rõ từng đường gân xanh, mái tóc đen dài qua vai, đôi mắt xanh lục yên tĩnh bình lặng như mặt nước, hoàn toàn không biểu đạt cảm xúc. Hơn nữa, có lẽ đây còn là một cô gái câm.
[Vâng. Tôi biết rồi]
Tần Ngạo nhíu mi, ánh mắt như tia điện quét qua hàng chữ thanh tú trên mặt giấy trắng. Một kết quả không ngoài dự đoán, La Thư Anh chết tiệt! Người phụ nữ này lúc nào khiến y muốn nổi giận, chính là bộ dạng thảm hại này của cô, sự ngu ngốc này của cô, và cả vẻ mặt như không có gì xảy ra, thờ ơ hờ hững.
Khốn thật!
"Tốt. Tốt lắm"
Tần Ngạo bỏ lại mấy chữ giễu cợt, tiếng cười y trầm đục vang vọng khắp phòng, thể hiện sự uy hiếp áp đảo. Y ôm eo Xảo Vấn, quay lưng lạnh lùng.
"Tiểu Anh, cô điên rồi! Cô quá ngu ngốc rồi. Tôi không cần cô chịu phạt hộ"
Thi Nhĩ muốn cáu gắt với La Thư Anh, hai ngày chưa chắc La Thư Anh đã có thể chịu đựng được, giờ thành bốn ngày.
[Thi Nhĩ, đừng tức giận. Tôi không còn cách nào khác. Tôi không thể mãi liên lụy đến người khác, trở thành một gánh nặng]
La Thư Anh thấy bản thân không thể chết, cũng không thể sống. Chênh vênh như đang đứng trên một cây cầu gỗ mục, bên dưới là vực sâu không đáy. Bản thân cô không tốt đẹp, cô không thể chịu thêm cảm giác vì mình mà những người xung quanh phải chịu khổ theo.
Thi Nhĩ hiểu chứ, cô làm sao có thể không hiểu tâm tư của La Thư Anh. Quay sang Thiển Mãn đang cố gắng số hành lý một cách chậm chạp.
"Lão Mãn, người phụ nữ đó là ai."
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhưng không phải Thi Nhĩ không để ý đến người có dung mạo gần tựa với La Thư Anh bên cạnh Tần Ngạo. Thiển Mãn lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói với hai cô gái: "Có thể thời gian tới, Tần thiếu gia sẽ không chú ý đến Tiểu Anh"
Dừng một chút, cảm thấy chưa yên tâm, Thiển Mãn bổ sung câu cuối trước khi bước vội lên lầu:
"Tôi thật sự không hi vọng cô sẽ phải chịu thêm một sự áp bức khác. Phụ nữ bất kể ban đầu thiện lương tốt đẹp bao nhiêu, đến khi tranh giành tình cảm thì lòng dạ sẽ đều thâm sâu hơn biển, nhất định phải cẩn thận, Tiểu Anh."
Một lời này ý tứ vô cùng rõ ràng. Hiển nhiên cô gái vừa xuất hiện kia chính là nhân tình của Tần Ngạo. Đường hoàng đưa nhân tình về sống cùng trong căn biệt thự của với vợ hợp pháp ư? Dù Tiểu Anh chỉ là Tần phu nhân trên danh nghĩa, nhưng điều này có thể sao?
"Ngạo, cô gái vừa rồi..."
"Hầu gái."
Tần Ngạo nói một tiếng vô thưởng vô phạt, y cởi vest ném lên giường, sau đó bước vào nhà tắm.
Thật sự chỉ là người làm thôi? Xảo Vấn đăm chiêu suy nghĩ, không biết vì lý do gì mà cô có cảm giác cô gái ấy không hề đơn giản. Thậm chí là quan hệ của cô ấy và y càng không đơn giản như vậy. Biểu cảm của Tần Ngạo khi nhìn cô gái này, Xảo Vấn có thể phát hiện ra được đó không phải là sự tức giận khi thấy người làm bỏ bê công việc. Biệt thự rộng lớn như thế, người làm nhiều vô số, Tần Ngạo không phải là loại người chấp nhặt đến những thứ vô nghĩa vậy.
Biểu cảm của Tần Ngạo khi nhìn cô gái này, giễu cợt, nóng nảy, căm ghét...đan xen vào nhau. Một cô hầu gái lại có thể tác động mạnh mẽ đến y nhiều như vậy sao? Không, không thể nào. Vì vậy, cô ấy phải là hầu gái đặc biệt nhất ở đây. Hoặc giả, cô ấy vốn dĩ không phải là hầu gái.
Không phải hầu gái, sẽ có thể là gì?