(Hôm nay mình đăng 3 chương liên tiếp 9-10-11 như thế này là vì mai mình về quê ngoại chơi mấy hôm và không đăng truyện được nhé. Khoảng tối thứ 4 hoặc thứ 5 tuần sau mình về sẽ tiếp tục cập nhật chương mới. Chúc các bạn có kì nghỉ lễ 30/4 - 1/5 vui vẻ bên gia đình, bạn bè và những người thân yêu ^^)
Mãi đến tận khi ngồi trong xe taxi do cậu thiếu niên gọi giúp rồi, La Thư Anh vẫn mang một bộ dạng không cam lòng, cố chấp nhoài đầu ra từ cửa xe.
"Thật sự không thể cho em biết tên anh sao?"
La Thư Anh rất cảm ơn người này, mời cô ăn kem còn gọi taxi giúp cô bé về nhà. Cậu thiếu niên lấy tiền từ trong ví, trả trước cho tài xế, dặn ông chú chạy về quán bánh ngọt Lemon, cũng chính là "quán bánh có con chó trắng thật đẹp và lớn" theo lời của La Thư Anh.
"Anh nói rồi, chúng ta sẽ không gặp lại, không cần thiết."
"Cần thiết chứ. Kiếp trước quay đầu nhìn 5 vạn lần mới đổi lại kiếp này một lần gặp gỡ. Anh và em đúng là có duyên mà."
Cậu thiếu niên nheo mắt nhìn cô, cuối cùng cũng phải cong khóe miệng cười. Cũng không biết học được ở đâu câu nói này, lại còn nâng tầm của người ta lên những 5 vạn lần rồi.
"Nếu học lỏm thì cũng phải học cho đúng. Con ngốc này."
Thấy vẻ mặt sầu não không vui của La Thư Anh, trước khi xe chuyển bánh, cậu nói tiếp với với cô bé: "Nếu chúng ta gặp nhau 3 lần, anh sẽ nói cho em biết tên, và công nhận chúng ta có duyên."
La Thư Anh quay đầu nhìn bóng cậu thiếu niên xa dần, tay cô còn xách một ly kem lớn, trong lòng đột nhiên vô cùng vui vẻ, giống như khi oẳn tù tì thắng chị gái và được ở nhà ngồi chờ chị mua kem về. À không, vui hơn một chút, có lẽ giống như khi được ba mẹ mua cho chiếc váy mới và một con gấu to. À không không, có lẽ vẫn hơn một chút...Nói chung, cô bé chỉ biết đó là một loại cảm giác vô cùng vô cùng vui vẻ và sảng khoái, nhưng cũng rất khó diễn đạt.
"Tiểu Anh, con bé này, đi mua ly kem gì mà lâu thế?"
La Thư Anh vừa vào nhà, một cô bé khác với vóc dáng và dung mạo giống y hệt với cô bé lao ra, sau đó nhìn đến ly kem lớn trên tay La Thư Anh, cô bé ấy vô cùng kinh ngạc.
"McDonald?"
La Thư Anh chẳng quan tâm gì nữa, mặt cô bé vẫn hiện rõ nỗi niềm hạnh phúc vô bờ bến kia, còn nụ cười đến ngốc nghếch kia nữa. Cô bé máy móc dúi ly kem vào tay chị gái, rồi chạy biến lên lầu, bỏ mặc người phía sau hơi ngẩn ngơ khó hiểu.
Thành phố nói lớn chẳng lớn, nói bé chẳng bé, người ta đi qua nhau rất nhiều, giống như hai đường thẳng giao một lần rồi vĩnh viễn không gặp lại nữa. La Thư Anh đã biết được địa chỉ cụ thể của con ngõ hôm cô đi lạc kia, hóa ra không cách nhà cô nhiều lắm, chỉ khoảng 10 phút ngồi taxi mà thôi. Cô bé càng nghĩ càng vui mừng.
Xoảng!
"Tiểu Anh, em làm cái gì đấy?"
La Thư Nhu kinh ngạc nhìn Momo - tên của con ếch đất giữ tất cả tiền tiết kiệm của La Thư Anh trong đó, còn người vừa mới đập tan xác nó ra thì lại bày vẻ mặt chẳng có gì là thương xót.
"Xin lỗi Momo, tao sẽ không để mày hi sinh vô ích."
La Thư Nhu không biết nên phản ứng tiếp theo thế nào cho hợp lý, trong lòng tò mò liệu có "đại sự" gì khiến cô em gái phải "hi sinh đệ tử ruột" của nó thế này.
Khoảng thời gian sau đó là khoảng thời gian mà ông bà La, anh trai La Cao Dự và chị gái La Thư Nhu cho rằng cô bé đang có điều gì đó không hề bình thường. Ngày nào tan học xong cũng không chịu về cùng chị gái, mà đều tự bắt taxi đến McDonald mua kem. Nhưng mà, liệu mục đích thật sự có phải là McDonald không? Không, con bé đâu có nghiện kem đến thế.
Lặp đi lặp lại hai tuần liền, cả nhà cuối cùng cũng phải âm thầm thích ứng với thói quen quái dị này của La Thư Anh. Một tháng như vậy trôi qua, cô bé nhìn những đồng tiền lẻ cuối cùng trong tay mình, vừa đủ một lần đi taxi và một cốc kem McDonald nữa.
"Momo, tao xin lỗi. Mày đã hi sinh vô ích rồi."
La Cao Dự nhìn em gái méo mó chắp tay mặc niệm cho Momo cùng với mấy đồng tiền lẻ trên tay, chỉ có thể thở dài. Anh tiến đến ngồi xuống cạnh cô bé.
"Em đang muốn gì sao?"
Nếu cô bé này xin tiền anh, tất nhiên anh cũng có thể cho nó một số tiền đủ để nó duy trì sự quái đản này thêm một tháng hay thậm chí là hai tháng nữa. Nhưng anh biết, con nhóc này sẽ không.
"Em phải đi mua kem McDonald bây giờ."
Đúng như anh dự đoán, con bé luôn chỉ hi vọng vào những gì nó có trong tay, chưa bao giờ trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác. La Cao Dự cười, dịu dàng xoa đầu La Thư Anh, khẽ nói với cô bé: "Chúc em gái của anh may mắn"
La Thư Anh đứng trước con ngõ nhỏ, hôm nay vẫn không gặp. Đây sẽ là lần cuối cùng rồi, toàn bộ tiền tiết kiệm của cô bé đều chỉ dùng để được đi qua đây mỗi ngày, biết đâu sẽ lại gặp anh ấy, hoặc gặp được cậu thiếu niên hung dữ kia cũng được. Nhưng không, cô bé chẳng gặp ai cả. La Thư Anh không muốn mua kem nữa, cô đi thẳng đến khuôn viên cạnh bờ hồ cách McDonald một quãng đường, ngồi yên lặng trên chiếc xích đu bên cạnh những khóm hoa rực rỡ.
Thất thần một lúc, La Thư Anh ngẩng mặt buồn bã nhìn xung quanh, một vài cụ lớn tuổi đang cầm chiếc quạt múa vài vòng, bên kia là nhóm những anh chị học sinh đang thảo luận sôi nổi, bên đó là sân bóng rổ, thanh thiếu niên chia làm hai đội thi nhau tranh bóng, ném bóng.
Người kia, nhìn thật quen mắt.
Người kia...ừm...dáng người cao nhưng hơi gầy, hình như đã gặp qua. Bước chân La Thư Anh tiến lại ngày càng một gần sân bóng rổ, tầm mắt cũng ngày càng rõ hơn.
"Người đó...người đó..."
Cô bé reo vang vui mừng, khiến những người xung quanh tò mò nhìn lại, sau đó không thấy gì ngoài một đứa trẻ đang vô cùng phấn khích, họ thôi bận tâm và chủ động quay đi. La Thư Anh chạy thật nhanh, có bước suýt thì vấp ngã.
"Anh ơi, chúng ta gặp nhau rồi nhé"