Lúc Tiếu Viễn Trình đến là ban ngày, mặc dù rất mệt nhưng anh cũng không muốn nghỉ ngơi chút nào.
Thế là anh liền nằm cạnh Từ Trác Dư, câu được câu không nói chuyện với cậu.
“…Anh khi đó thật sự thích Kỷ Hòa.”
“Nhưng là cậu ấy có người mình thích, người nọ làm tổn thương cậu rất nhiều. Anh nhìn hai người bọn họ dây dưa, liền đối với Kỷ Hòa có chút đau lòng.”
“Hơn nữa sau này biết Kỷ Hòa bị bệnh, anh đã thề phải chữa khỏi bệnh cho cậu ấy, bất kể là dùng biện pháp gì.”
“….Và anh tìm được nhà của em.”
“Tuy rằng mẹ kế của em luôn bảo vệ em trai em, đem em về đẩy cho anh, nhưng lúc nhìn thấy em, cho dù mẹ kế không bảo, anh cũng sẽ chọn em.”
“…Ngày đó em dùng lời nói trịnh trọng như vậy nói em rất xem trọng hôn nhân, anh liền biết là em đang rất nghiêm túc.”
“Vì lúc đó anh biết dù có thế nào mình cũng không thể cùng Kỷ Hòa một chỗ, cho nên đối với hôn nhân thái độ rất tùy tiện. Bất luận đối tượng kết hơn là ai, chỉ cần không phải Kỷ Hòa thì đều giống nhau.”
“Em muốn hôn nhân, ngoại trừ tình yêu, anh đều có thể cho em. Vậy nên anh đáp ứng.”
“Rất khốn nạn nhỉ?” Tiếu Viễn Trình tự giễu, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Tuy nói như vậy, nhưng anh đã chuẩn bị tốt cùng em sống cả đời.”
“..Lần đầu tiên đối với em có cảm giác, chắc là lần nhìn thấy em cứu người đi.”
“Nhìn vẻ mặt lúc chăm chú làm việc của em, thật sự rất tuấn tú, cũng khiến người ta kính trọng.”
“Sau lần mẹ anh sinh bệnh, em cũng hết sức chăm sóc khiến anh rất cảm kích.”
“Lúc em nói đều là người một nhà, anh đột nhiên cảm thấy, cùng em bước cả đời cũng không có gì sai.”
“Thế nhưng anh vẫn yêu Kỷ Hòa, đồng thời nhận định rằng dù có kết hôn cùng em, đời này cũng chỉ yêu một mình cậu ấy. Điều này khiến anh cảm thấy mình không phản bội cậu ấy.”
“Khi anh nhận ra rằng em trong lòng anh ngày càng trở nên quan trọng, anh liền gạt bỏ và trốn tránh phần tình cảm này. Sau đó anh mới ra vẻ lạnh nhạt với em.”
“..Anh vì sao lại ngốc như vậy, anh một lòng tự cho là giữ gìn phần tình yêu thần thánh kia, nhưng bởi vì đó mà tổn thương người anh muốn đi cùng hết quãng đời còn lại.”
“Là anh khiến mọi việc trở nên như vậy, xin lỗi.”
“Việc giấu diếm chuyện của Kỷ Hòa là bước đầu của anh. Bởi vì không muốn cho em biết nhiều. Anh chỉ mong em nghĩ đây là một đám cưới bình thường, chờ sau khi Kỷ Hòa khỏi bệnh, chúng ta cũng sẽ tiếp tục hôn nhân này, sống yên ổn với nhau.”
“Nhưng bởi vì sự ích kỉ của anh, không nghĩ đến lúc em biết việc này sẽ gây ra nhiều thương tổn như vậy, xin lỗi.” Tiếu Viễn Trình hai tay cầm chặt bàn tay không cắm ống truyền của Trác Dư, thân thể vì ân hận cũng khẽ run.
“..Không nghĩ tới, ngày đó đột nhiên Kỷ Hòa bất tỉnh, được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện của em.”
“Lúc đó anh luôn có một dự cảm rằng một lúc nào đó em sẽ biết hết chuyện.”
“Mặc dù như thế, anh vẫn muốn giấu diếm em. Có lẽ bởi vì trong tiềm thức anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của em.”
“Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải chứng kiến vẻ mặt khi bị lừa dối, bị thương tổn của em.”
“Kỷ Hòa từ trước tới nay đều là một hài tử khiến người khác đau lòng. Nhìn cậu ấy tái nhợt nằm trên giường bệnh, anh chỉ muốn giúp cậu ấy chữa khỏi bệnh.”
“Cũng vì đó mà khi biết giải phẫu thất bại, anh mới tức giận như vậy…Đến nỗi không thể nói đạo lý.”
“Đến nỗi đổ toàn bộ lỗi lầm lên người em, kết quả đến người qua đường nói linh tinh cũng tin tưởng mà trách cứ em.”
“…Nhưng mà, tại sao em chưa từng tức giận mà lại nằm ở đây?”
“Đây là đang trừng phạt anh sao?”
“..Xin lỗi.” Tiếu Viễn Trình nói đến đây đã nghẹn ngào.
“Khi anh cuối cùng nhận rõ tình cảm của mình, anh vốn muốn đi tìm em, cùng em giải thích rõ ràng. Thế nhưng Khổng Trạch gọi điện thoại tới, nói em đã ở sân bay chuẩn bị sang Indonesia.”
“Anh đến sân bay.”
“..Nhưng lại chậm một bước, em đã đi rồi.”
“Khi anh về đến nhà thấy đồ vật thuộc về em toàn bộ không thấy, anh nghĩ em thương tổn quá nhiều, không muốn cùng anh có bất cứ liên lạc nào.”
“Anh vốn nghĩ, dù thế nào cũng phải đem em trở về.”
“…. Cho đến khi anh phát hiện tấm hình ở đầu giường không thấy.”
“Nói anh vô sỉ cũng tốt, anh có thể hỏi một câu hay không, em vẫn còn yêu anh chứ?”
“Sau khi bị anh làm tổn thương nhiều lần như vậy?”
“Em tên ngu ngốc này, nhớ kỹ mang tấm hình kia đi, lại không nhớ rõ đem vòng tay của chúng ta theo?”
“May mắn, anh còn nhớ.” Nói rồi anh lấy ra vòng tay Từ Trác Dư lúc mua trên đảo.
“Lại nói tiếp, vòng tay này là tín vật đầu tiên của chúng ta.”
“..Nhẫn kết hôn không tính, khi đó chúng ta hoàn toàn là người xa lạ.”
“Lúc em cười chạy đến nói với anh, nói vòng tay này có thể bảo hộ bình an, lúc đó trong lòng anh còn cười nhạo em. Là một bác sĩ lại đi tin những mê tín gì đó.”
“..Bây giờ thì anh so với bất cứ kẻ nào đều muốn tin nó thật sự linh nghiệm.”
Nói, Tiếu Viễn Trình đeo vòng tay vào cổ tay Từ Trác Dư. “Anh đem cả vòng kia của anh cho em đeo, để tất cả bình an dành cho em.”
Anh bình thường luôn bình tĩnh nghiêm túc, cho dù trên thương trường cũng mặt không đổi sắc, vinh nhục không sợ hãi, lúc này vành mắt lại đỏ, dùng âm thanh ôn nhu gần như khẩn cầu nói chuyện cùng người nằm trên giường.
“Cho nên, Trác Dư em tỉnh lại đi, có được hay không?”
“Sau này, có thể hay không…Có thể hay không cùng anh kết hôn lại một lần nữa?” Tiếu Viễn Trình nắm chặt bàn tay Từ Trác Dư, trên mặt đã đầy nước mắt.
“…Bác sĩ nói bệnh tình của Kỷ Hòa rất ổn định, anh cũng sẽ không bận tâm cho cậu ấy nữa, sau này trái tim của anh đều đặt trên người em, hai người chúng ta cùng nhau sống thật tốt, có được hay không?”
Đúng lúc ấy, Tiếu Viễn Trình vẫn đang chìm đắm trong bi thương không phát hiện ra, từ đôi mắt người nằm trên giường chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.
HOÀN CHÍNH VĂN