Vừa ra khỏi máy bay, không khí ẩm ướt phả vào mặt khiến Từ Trác Dư nghĩ đến khoảng thời gian một năm trước cùng Tiếu Viễn Trình ở đảo Ba Li đón tuần trăng mật.
Đã một năm, thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Từ Trác Dư không khỏi cảm thán.
Nhân viên bên phía Indonesia vẫn luôn giơ bảng hiệu nhìn khắp đông tây, những người đi cùng thấy vậy liền tiến đến, cắt đứt hồi ức của Từ Trác Dư.
Bệnh viện liên minh của bọn họ nằm ở thủ đô Jakarta, tất cả ngủ ở khách sạn cách bệnh viện rất gần, dễ dàng cho bọn họ giao lưu.
Lần này có tổng cộng năm người, ba nam hai nữ. Cậu cùng hai bác sĩ nam khác ở chung một phòng. Từ Trác Dư đối với điều này không xoi mói, sạch sẽ là tốt rồi.
Hôm sau mới bắt đầu cuộc hội thảo, đêm đó cả đoàn đến khách sạn rửa mặt xong liền được mời đi ăn.
Tiệc tối trở về, ba người tắm rửa sạch sẽ, hai người kia vội vàng đem máy tính ra liên lạc với người thân, còn lại Từ Trác Dư dựa ở đầu giường, bắt đầu lật xem cuốn tiểu thuyết nước ngoài.
Lần đi này các bác sĩ đều không cùng khoa với cậu, bình thường cũng chỉ giao lưu chút ít. Nhưng may là tính tình của bọn họ đều tốt, cũng sẽ không nói huyên thuyên.
Một người đang xem máy tính lại hơi nhô đầu ra, “Đang xem gì vậy? Trên máy bay cũng thấy cậu đọc? Chăm chú như vậy?”
Từ Trác Dư vội đứa bìa sách hướng mặt hắn nói, “Chỉ là tiểu thuyết mà thôi.”
” Great Expectations,những kỳ vọng lớn lao? Tôi vẫn luôn muốn đọc mà không có cơ hội.”
“Tôi xem xong sẽ cho cậu mượn đọc.” Từ Trác Dư đáp.
“Tốt quá, nhưng mà có lẽ tôi không có thời gian để đọc, bạn gái của tôi, một ngày không cùng nàng nói chuyện, nàng sẽ ầm ĩ với tôi!” Nam nhân nói xong, liền quay mặt hướng máy tính.
Thực sự là người có người khác lo lắng mới có thể vừa oán giận lại hạnh phúc như vậy nói.
Từ Trác Dư khóe miệng hơi kéo, sau đó lại chăm chú đọc tiếp.
Có một tấm hình cậu cất giấu bên trong sách, chính là ảnh chụp cậu với Tiếu Viễn Trình ở dưới nước. Mấy ngày nay không có việc gì sẽ bỏ tấm hình này ra xem, nhìn trong hình Tiếu Viễn Trình tươi cười, thật giống như anh đang hiện hữu ngay trước mắt cậu.