Nhìn nam nhân trước mặt bởi vì tức giận mà khuôn mặt có chút vặn vẹo, hai mắt tỏ rõ sự thất vọng và khinh bỉ làm Từ Trác Dư có cảm giác như rơi vào hố băng, toàn thân rét run.
Dưới tình huống như vậy, nếu như hỏi một câu “Hóa ra trong lòng anh, em chỉ là người như vậy sao?” nữa. Hẳn là cậu sẽ nhận được những lời vũ nhục hơn nữa.
Nghĩ như thế, Từ Trác Dư cũng cứng rắn lên, không còn tâm tư giải thích rõ cho anh.
” Em chỉ nói một câu, em không muốn hại Kỷ Hòa, cũng chưa bao giờ nghĩ làm như vậy.” Từ Trác Dư kiên cường đứng thẳng, khiến cho tầm mắt của mình có thể tới gần Tiếu Viễn Trình, từng từ từng chữ đều nói rõ ràng.
Những lời này nói ra, cậu đã hạ một bậc với Tiếu Viễn Trình.
Giống như là hy vọng anh có thể tin tưởng cậu.
Trong mắt anh rõ ràng có chút dao động, thế nhưng sau một khắc, lửa giận lại ngưng tụ trong mắt, “Không có khả năng! Vừa người kia nói rõ là bởi vì em cố ý hành động, Kỷ Hòa mới…” Anh kích động phản bác.
Viền mắt Từ Trác Dư có chút ướt, khóe miệng lại không nhịn được vì tự giễu mà nhếch lên.
Được rồi, thế là quá đủ rồi.
Anh không tin cậu.
Bởi vì nhẫn nại mà hai vai không ngừng run rẩy, không biết là ngăn nước mắt rơi xuống hay là đang nhịn cười.
” Tiếu Viễn Trình, anh tình nguyện tin tưởng một người xa lạ nói, cũng không chịu nghe em giải thích sao?” Lúc Từ Trác Dư nói câu này, nước mắt không thể tự chủ mà rơi xuống, giọng nói cũng trở lên lạnh lẽo.
” Không sai, em không hy vọng Kỷ Hòa sống yên ổn, cậu ta càng thống khổ em càng cao hứng. Thế nào, anh hài lòng chứ?”
Từ trước tới nay nội tâm phải chịu áp lực và ủy khuất vào giờ phút này biến thành lời nói ác độc, là thứ để cậu phát tiết cảm xúc.
Cậu hơi ngước đầu, mắt ngấn lệ nhìn về phía Tiếu Viễn Trình rồi lại nảy sinh ác độc.
“Tôi làm như vậy là để trả thù anh, đúng, tôi hận anh. Chỉ có cậu ta đau khổ, anh mới nhận được đau khổ gấp bội. Đều không phải sao?” Từ Trác Dư cũng không biết chính mình đang nói cái gì, vừa kết thúc giải phẫu cậu còn rất mệt, lại phải đối mặt với lửa giận của anh, đầu của cậu hỗn loạn, đau đớn.
” Em!” Tiếu Viễn Trình nắm cổ áo Từ Trác Dư, một tay đẩy cậu lên tường.
Từ Trác Dư đau đến run run một cái, hóa ra đau đớn có thể làm đầu óc đang hỗn loạn của cậu thanh tỉnh một chút.
Cậu cảm thấy lúc này đây trái tim cũng bị Tiếu Viễn Trình bóp vụn nát.
Ngay lúc nấm đắm của anh trước mặt cậu, chỉ nghe thấy anh nói, ” Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới cậu là người ác độc như vậy, mệt tôi trước kia còn vì cậu mà có chút hổ thẹn cùng thương tiếc! Cậu hại Kỷ Hòa lần này, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp bội!” Nói xong, liền buông tay, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Ha, nguyên lai anh từng thương tiếc cậu cơ đấy.
Từ Trác Dư nâng mắt lên, chỉ thấy bóng lưng anh đã dần dần xa trên hành lang, nước mắt tuôn rơi làm phía trước thêm mờ nhạt.