Sau vài ngày, khi Từ Trác Dư đi kiểm tra phòng đều nghe các câu hỏi của Kỷ Hòa, thiếu niên dù nằm giường bệnh nhưng luôn có sức sống khỏe mạnh.
“Từ bác sĩ, em có thể gọi anh là anh Trác Dư không?”
“Anh Trác Dư, khi nào em có thể xuống dưới hoa viên ngồi một chút a?”
“Anh Trác Dư, đây là bản nhạc của em, tặng cho anh nghe!”
……….
“…Anh Trác Dư, bệnh của em có thể chữa khỏi không?”
Từ Trác Dư từ bản ghi chép nhìn lên giường, thiếu niên mọi hôm đều tràn đầy sức sống không hiểu sao hôm nay lại không có tinh thần.
Từ Trác Dư thấy Kỷ Hòa buồn bã có chút kỳ quái, có chuyện gì đã xảy ra sao?
Trải qua mấy ngày ở chung, tuy rằng Từ Trác Dư có chút để ý đến quan hệ của Tiếu Viễn Trình với cậu ta, thế nhưng đối với Kỷ Hòa mà nói, Từ Trác Dư rất thích. Thấy thiếu niên ủ rũ, cậu trấn an nói, “Có thể. Khoa học kỹ thuật đang không ngừng tiến bộ, rất nhanh sẽ có máy móc trị khỏi bệnh của cậu.”
“….Hơn nữa, có rất nhiều người muốn cậu hết bệnh, vậy nên cậu cố gắng lên.”
Nói ra điều này, Từ Trác Dư rõ ràng là đang mỉm cười thế nhưng tâm có chút co rút đến đau đớn.
“Thật sao..” Thiếu niên có điều muốn nói, không biết nghĩ đến việc gì, lại lặng lẽ rũ mắt xuống.
Lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, sau đó là thanh âm của Khổng Trạch, “Kỷ Hòa có ở đây không? Anh là Khổng Trạch. Vào được không!”
Kỷ Hòa nghe thanh âm của hắn, vội vã lên tinh thần, vui vẻ kêu, “Anh Khổng Trạch, mau vào đi ~”
Khổng Trạch vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy Từ Trác Dư, không nghĩ tới cảnh tượng hai người này ở chung, có chút sửng sốt, “Từ bác sĩ, lại gặp mặt.”
Từ Trác Dư mỉm cười nói, “Vừa lúc tôi cũng kiểm tra xong, các cậu chậm rãi trò chuyện đi.” Liền đi ra phòng bệnh luôn.
Kiểm tra phòng bệnh hoàn tất, Từ Trác Dư lại nhận một ca tiểu giải phẫu, thời gian không dài lắm. Giải phẫu xong, Từ Trác Dư thấy được bóng dáng của Khổng Trạch trước cửa phòng cậu.
Nghe được tiếng bước chân, Khổng Trạc ngẩng đầu, “Giải phẫu xong?”
“Anh sao còn ở nơi này? Tìm tôi có việc sao?”
“Muốn cùng cậu tâm sự.” Khổng Trạch cười cười.
“Vừa lúc đúng tầm nghỉ trưa, bệnh viện có căng tin rất tốt, cùng nhau ăn một bữa cơm?” Từ Trác Dư đưa ra lời mời.
Căng tin bệnh viện.
“Cậu thoạt nhìn…Tinh thần có chút không tệ.” Khổng Trạch nói.
“Cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.” Từ Trác Dư khóe miệng châm chọc.
Không biết tại sao, Từ Trác Dư nhìn thấy Khổng Trạch sẽ có một loại cảm giác. Khả năng bởi vì anh ta cùng cậu trò chuyện, cho nên nhìn thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng nói cho cậu biết cuộc hôn nhân này có bao nhiêu tàn khốc, nên xen lẫn thoải mái có chút buồn bã.
“Bệnh tình của Kỷ Hòa sao rồi?”
“…Coi như ổn định, nhưng cũng không thể để bệnh lâu quá. Đúng rồi, cái dao Gamma khi nào mới có?”
“Kỳ thực hôm nay tôi đại diện cho công ty đến xem. Dao Gamma đã được thí nghiệm trên động vật, có thể bước vào giai đoạn thí nghiệm trên người.”
“Cơ thể người bệnh sau khi thí nghiệm xong có thể mổ chứ?”
“Đúng vậy, chỗ tôi đã tìm kiếm được người tình nguyện, lập tức có thể tiến hành thí nghiệm. Đại khái sẽ kéo dài khỏang chừng một tháng.”
Lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Khổng Trạch ra ngoài nhận điện thoại, sau đó quay lại nói với Từ Trác Dư, “Trợ lý nhắc nhở tôi đi gặp cha cậu, tôi đây đi trước.”
Ngày thứ hai, sư phụ của Từ Trác Dư kết thúc công tác về S thị. Vừa về bệnh viện liền bị viện trưởng gọi vào phòng họp, công bố Kỷ Hòa là người giải phẫu đầu tiên.
Xế chiều hôm đó, đạo sư gọi Từ Trác Dư vào phòng làm việc.
“Trác Dư, sáng nay ta được thông báo là người mổ chính cho Kỷ Hòa. Cậu có nguyện ý làm trợ thủ không?”