Buổi tối, Tiếu Viễn Trình mở máy tính bắt đầu xem xét tình huống ở công ty, vốn muốn ngủ sớm nhưng Từ Trác Dư lại ngủ không được, thế là nằm trên giường nhìn Tiếu Viễn Trình làm việc.
Trong phòng đèn điện không bật, chỉ có màn hình máy tính phát ra chút ánh sáng. Tiếu Viễn Trình chăm chú nhìn máy tính, một cặp kính trên sống mũi cao thẳng của anh, lúc anh nhíu mày, lại phát hiện vẻ đẹp suất đến dữ dội của anh.
Đảo mắt đã đến ngày nghỉ cuối cùng, mọi chỗ đều đã đi xong, quà nên mua cũng đã mua đủ. Đang lo không biết hôm nay kế hoạch như thế nào thì tiếp tân cho biết, hôm nay vừa vặn địa phương vì xúc tiến khách du lịch mà tổ chức ngày hoan lạc này. Buổi tối, ở chỗ bãi cát bọn họ từng lặn xuống biển sẽ có lửa trại, du khách đều có thể tham gia.
” Nghe có vẻ không tồi, vừa lúc có hoạt động, anh muốn đi không?” Từ Trác Dư nhìn Tiếu Viễn Trình.
” Ngày mai bay buổi chiều, đêm nay đi cũng không gây trở ngại.” Nam nhân đáp.
Ngày đó lặn xuống biển dưới ánh mặt trời bọn họ chưa đến ngọn núi phía trước đã dời đi, lần này đến, biển ban đêm cũng có một phen mị lực. Một vầng trăng nằm treo trên không, phía chân trời màu lam làm nổi bật nước biển xanh, xa xa có nhiều điểm ánh sáng là những con thuyền.
Người tổ chức hoạt động dựng trên bờ cát một đống củi, xung quanh đặt thịt nướng cho du khách tự chọn. Một ít du khách hâm mộ mà đi lại xung quanh, tự nếm thử thịt nướng chính mình làm, mặt khác có những người ở phụ cận chụp ảnh.
Lửa trại được đốt lên, hoạt động đặc biệt đêm nay coi như chính thức bắt đầu. Từ Trác Dư tuy rằng rất thích góp vui, nhưng cậu không phải cùng người lạ thân thiện cho lắm, Tiếu Viễn Trình không cần phải nói. Ít nhiều lần này người chủ sự có thể thu xếp, hơn nữa du khách tham gia phần lớn đến từ các nơi trên thế giới, không giống người Châu Á câu nệ, cho nên hai người bọn họ cũng kết bạn với vài vị du khách.
Mọi người bên lửa trại vừa ca hát, vừa học điệu múa đặc sắc của địa phương, uống rượu, hơn phân nửa buổi tối cứ như vậy trôi qua.
Đợi nhiều người đã hơi hơi say, người chủ sự liền đề nghị mọi người ngồi xuống ngay tại chỗ,bắt đầu nói chuyện phiếm.
Đề tài nói đi nói lại đến hai người Tiếu Từ, người chủ sự sau khi biết bọn họ là tân hôn phu phu, liền bắt hai người bọ họ xướng tình ca.
Còn lại người say rượu đều vô giúp vui, mọi người liền ồn ào đòi theo.
Từ Trác Dư không biết ca hát đang quẫn bách đến không được, đang lúc cậu không biết làm sao giải vây cho hai người, Tiếu Viễn Trình nhìn cậu một cái.
Trong lúc đó khuôn mặt ở lửa trại lúc sáng lúc tối chiếu rọi có vẻ thanh tú. Làm cho anh không khỏi nghĩ đến ngày trước Từ Trác Dư cứu người, đồng dạng trên mặt là biểu tình lo lắng kia.
Thế là anh thản nhiên mở miệng.
” Để tôi hát.”
Nam nhân nhìn thẳng phía trước, mở miệng hát:
” Moon river, wider than a mile
I’m crossing you in style some day
Oh, dream maker, you heart breaker
Wherever you’re going, I’m going your way
Two drifters, off to see the world
There’s such a lot of world to see
We’re after the same rainbow’s end, waiting round the bend
My huckleberry friend, Moon River, and me”
…………………
Nam nhân ít lời, nhưng tiếng nói lại ngoài ý muốn trầm thấp dễ nghe.
Anh chậm rãi ngâm xuống, luôn luôn quay đầu nhìn Từ Trác Dư, ánh mắt ở trên mặt cầu vài giây rồi sẽ đem đầu quay đi.
Từ Trác Dư cảm thấy chính mình say. Không phải bởi vì cồn, mà say tiếng ca trầm thấp cùng cái nhìn ôn nhu của anh.
Người xung quanh lửa trại ủng hộ giống như mình, bị thu hút.
Nam nhân lơ đãng tản mát mị lực vây quanh mình, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Từ Trác Dư cảm giác tim mình đập rất nhanh, cậu từ lần đầu tiên nhìn thấy anh liền thừa nhận anh rất tốt.
Chính là cậu không biết ánh mắt anh cùng tiếng hát cư nhiên mê người như thế, cậu giống như bị mê hoặc.
Người này đã là người chồng hợp pháp của cậu.