Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 357: Đại kết cục: Phần 5 (hạ)

Hàn Mẫn tranh chỉ vào tấm bảng trên bàn làm việc, cười một cách lạnh nhạt nói: “Phát rồ thì đã sao? Vô liêm sỉ thì đã sao? Nếu tôi sống như một chính nhân quân tử thì có lẽ bây giờ tôi đã là một thằng quét rác ven đường, em họ của cô làm sao có thể vẫn ở bên tôi chứ?”

“Đây không thể là lý do khiến anh làm hại người khác được.” Cận Tử Kỳ lạnh lùng cắt ngang: “Ngày trước, Mẹ của Tống Kỳ Diễn bị chị của anh hại chết, bản thân anh ấy phải sống phiêu bạt suốt ba mươi năm ở nước ngoài, hơn nữa gia nghiệp của ông ngoại cũng bị người ngoài nắm giữ, người mẹ đáng thương của anh ấy đến lúc chết mới biết tình cảm của mình chỉ đổi lại được sự lừa dối.”

“Anh cảm thấy cả thế giới đều mắc nợ anh, vậy thì Tống Kỳ Diễn đã làm sai chuyện gì? Anh ấy sai ở chỗ có một ông ngoại tốt với một gia tài bạc triệu, nên đã khiến cho những kẻ lòng lang dạ sói chú ý, vậy nên người mẹ tật nguyền của anh ấy phải chết sao? Sai ở chỗ ông ngoại của anh ấy trong một phút mềm lòng đã nương tay không đuổi cùng giết tận anh, chị anh và cả mẹ anh để chôn cùng con gái ông ấy hay sao?”

“Hàn Mẫn Tranh, những gì anh nghĩ trong lòng còn cần tôi nói ra sao? Anh lao tâm khổ tứ (*) ẩn nấp nhiều năm như vậy thật ra chỉ là vì muốn chiếm đoạt gia sản của Lam gia mà thôi, chỉ cần nhét những suy nghĩ thâm độc của anh vào đầu óc của bọn người ngu ngốc đó, chính là đợi sau này sinh con để có thể đường đường chính chính cười nhạo con riêng của người khác.”

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mẫn Tranh bỗng trở nên vặn vẹo, nhưng ngay sau đó, anh ta lại một lần nữa bật cười.

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ tìm lý do bào chữa cho mình. Lý do tôi hại Tống Kỳ Diễn thành như thế này rất đơn giản, tôi đố kỵ với anh ta, tôi muốn thấy bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của anh ta, tôi muốn anh ta cũng phải nếm thử mùi vị cuộc sống của tôi bao nhiêu năm nay.”

“Hàn Mẫn Tranh, vậy bây giờ anh đã thỏa mãn rồi phải không? Khi anh ngồi lên vị trí này, anh thấy vui đúng không?”

Hàn Mẫn Tranh giật mình, lạnh lùng nói: “Tôi có gì mà không vui chứ?”

“Anh vui thì tốt, có được quyền thế, lại sắp đặt hại chết anh trai ruột, có lẽ là trong mơ anh vẫn còn cười đúng không? Có lẽ anh càng nên đắc ý khi đã từng có một người con gái ngốc nghếch tình nguyện vì anh mà bỏ cả thân phận thiên kim tiểu thư của mình để đi theo Tống Thị lúc bấy giờ vẫn còn đang ở vị trí thấp nhất, chỉ để mỗi ngày được gặp anh. Đúng vậy, cô ấy không là gì cả, trong cuộc sống đầy màu sắc của anh, cô ấy chẳng qua là một món đồ chơi mà anh nhất thời cảm thấy hứng thú, sau đó trở thành công cụ giúp anh lấy được lòng tin của chúng tôi.”

Sắc mặt Hàn Mẫn Tranh gần như trắng bệch, anh khẽ cười, nói: “Cận Tử Kỳ, cô nghĩ cô dùng những lời này để khiêu khích tôi thì tôi sẽ ngoan ngoãn dẫn cô đi tìm Ngu Thanh Kiều sao? Đừng ngu ngốc như vậy nữa…”

“Vậy sao?” Cận Tử Kỳ cười lạnh, đáp: “Vậy tôi chúc anh với Jane bách niên hảo hợp (*), ân ái cả đời!”

-----

“Đi rồi à?”

Jane bưng cốc café bước vào, nhìn thấy trong văn phòng trống trải chỉ có bóng một người đàn ông đứng cạnh cửa sổ.

Đặt cốc café xuống bàn, cô bước đến cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng xoa vai anh ta từ phía sau.

“Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”

Ngay sau đó, cổ tay của Jane đã bị vặn ngược và bị giữ chặt.

Cô thốt lên một tiếng đau đớn, ngước mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Hàn Mẫn Tranh, quát: “Anh làm gì vậy?”

“Người đâu?” Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, cứ như một trận mưa đá.

“Người nào?” Jane cau mày: “Em không biết anh đang nói gì!”

“Cô còn muốn giả ngốc với tôi sao?” Hàn Mẫn Tranh cười nhạt: “Đừng quên chúng ta là đồng minh!”

Jane nhìn hắn rồi đột nhiên cười nói: “Yên tâm, đợi khi chúng ta tổ chức hôn lễ, tôi sẽ thả người đi một cách bình yên vô sự.”

“Tốt nhất là làm đúng những gì cô nói.”

Hàn Mẫn Tranh nói xong liền bỏ tay cô ta ra, sau đó xoay người đi vào phòng.



Ban đêm, Cận Tử Kỳ đứng trên sân thượng, trong tay cầm một ly Whiskey.


Mãi đến khi một cơn ớn lạnh ập đến, cô mới uống hết ly rượu rồi trở về phòng. Leo lên giường không bao lâu lưng của cô đã dán chặt vào một lồng ngực ấm áp. Cận Tử Kỳ không tỉnh giấc, cô vẫn nhắm mắt, xoay người, chủ động rúc vào lòng hắn.“Anh còn tưởng lúc anh về em sẽ rất vui chứ!”

Cận Tử Kỳ cọ đầu vào ngực anh, đáp: “Em vui không nổi…”.

“Sao thế?” Tống Kỳ Diễn đỡ cô lên, hắn chau mày nhìn cô.

Cận Tử Kỳ không mở mắt, lẩm bẩm nói: “Đã nhiều ngày rồi mà vẫn không tìm được Thanh Kiều…”

“Anh đã kêu Nhất Thần âm thầm cho người tìm kiếm rồi, anh tin không lâu sau sẽ có tin tức.”

Lúc này, Cận Tử Kỳ mới mở mắt nhìn hắn, nói: “Anh chắc chứ?”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Tống Kỳ Diễn nửa sáng nửa tối, lồng ngực rộng lớn của hắn tựa như bức tường vững chắc vây quanh cô.

“Anh đảm bảo.” Hắn cúi đầu hôn lên trán cô.

“Đúng rồi, hôm nay ở Tống Thị, em phát hiện nhà họ Tống có một người thân làm phó tổng giám đốc bộ phận tài chính.”

Cận Tử Kỳ không thể chờ đợi được mà đem tin tức có thể có ích này nói với Tống Kỳ Diễn.

“Muốn lật đổ Hàn Mẫn Tranh thì phải đuổi hắn ra khỏi Tống Thị.”

Tống Kỳ Diễn trầm ngâm một lúc rồi nói với Cận Tử Kỳ: “Có vẻ Hàn Mẫn Tranh không ngu ngốc như vậy.”

“Nhưng hắn có đồng đội ngu như heo.” Cận Tử Kỳ mỉm cười, tâm trạng cũng khá lên chút ít.

Tống Kỳ Diễn siết chặt cánh tay đang vòng qua eo cô, cúi đầu, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua cổ cô, sau đó xuống vai. Mắt hắn dần dần tối đi.

“Bà xã, muộn rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Hắn lặng lẽ vuốt ve đường cong của cô từ phía sau, lưu luyến từng chút một, âm thầm mà dữ dội.

Cận Tử Kỳ nằm im trong lòng hắn, kế đó cô chủ động đặt môi lên đôi môi lạnh lẽo của hắn.

Tống Kỳ Diễn chỉ cảm thấy máu trong người mình đang sôi lên.

Hắn xoay người đặt cô nằm lên giường, dùng thân hình cao lớn của mình phủ lên người cô.

----

Ngày qua ngày, chỗ ở của nhà họ Tống rất yên tĩnh, giống như một con mãnh thú đang nằm yên.

Tống Kỳ Diễn nhờ Lương Nhất Thần điều tra chồng của La Ngọc Lan, ba ngày sau, Cận Tử Kỳ đã nắm được những tài liệu có liên quan đến người này.

Chồng của La Ngọc Lan - Tống Chi Bác, em họ nhỏ nhất của Tống Chi Nhậm, nay là phó tổng giám đốc của bộ phận đầu tư tài chính Tống Thị.

Hàn Mẫn Tranh mời ông ta về nhậm chức, mục đích lớn nhất là muốn mọi người chấp nhận thân phận cháu trai nhà họ Tống của anh ta.

Nhưng Hàn Mẫn Tranh cũng không tin tưởng ông ta lắm. Lúc anh điều ông ta đến bộ phận đầu tư tài chính, phía trên còn có ông ta còn có một vị tổng giám đốc luôn gây áp lực, mà vị tổng giám đốc này lại nhận chỉ thị trực tiếp từ Chủ tịch.

“Tống Chi Bác... Người này không có chí lớn, chỉ cần có tiền để hưởng thụ là được, là khách quen của các câu lạc bộ cao cấp. lúc trước còn thường đến Macao đánh bạc, sau khi bị đuổi khỏi Tống Thị thì bỏ đánh bạc, nhưng gần đây lại nghe nói hắn đang bao nuôi một sinh viên đại học.”


Cận Tử Kỳ lấy một tấm ảnh từ trong túi da ra.

Trong tấm ảnh là hình một cô gái xinh đẹp, độ khoảng mười mấy tuổi, mặc đồng phục học sinh, đôi mắt sáng long lanh quả thật rất dễ khiến cho người đàn ông cảm thấy mệt mỏi sau những tranh đấu gay gắt trên thương trường không nhịn được mà xuân tâm nhộn nhạo (*)…

“Cô ta tên Quách Vân Vân, đang học văn bằng hai tại thành phố S, muốn tìm cô ấy không phải là việc khó.”

Lương Nhất Thần chậm rãi nói, sau đó uống một ngụm nước trà rồi tiếp tục: “Ý của Kỳ Diễn là…để cô ấy…”

Cận Tử Kỳ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, hai người yên tâm đi, việc này tôi có thể làm được.”

Lúc Lương Nhất Thần rời đi, Cận Tử Kỳ còn kêu anh lại, nói: “Anh và Kỳ Diễn cẩn thận một chút.”

“Tôi thì không cần đâu, còn về Kỳ Diễn, sự quan tâm của cô tôi sẽ gửi cho anh ấy.”

Cận Tử Kỳ cười ngượng ngùng.

Cô cúi đầu nhìn nữ sinh trong tấm hình, sau đó hỏi Lương Nhất Thần: “Cô ấy sống ở đâu?”

-----

“Vân Vân, ngày mai gặp!”

“Mai gặp!”

Quách Vân Vân tạm biệt bạn học, vừa định gọi xe về nhà thì một chiếc Rolls-Royce đã dừng trước mặt cô.

Kính xe phía sau từ từ hạ xuống, bên trong xe là một người phụ nữ xinh đẹp mang kính râm.

Quách Vân Vân siết chặt ba lô trên vai: “Cô có việc gì sao?”

Vì đến gặp Quách Vân Vân nên Cận Tử Kỳ đã cố ý cải trang một chút, cô mặc một cái áo khoác đen và một chiếc quần xám, đội tóc giả màu café, lại còn trang điểm đậm nhằm mục đích che giấu vẻ ngoài vốn có.

Lúc Cận Tử Kỳ quay đầu lại, ấn tượng của Quách Vân Vân về Cận Tử Kỳ là một người phụ nữ quyến rũ và thanh lịch.

Nhìn thấy vẻ ngoài ngọt ngào của cô gái trẻ, Cận Tử Kỳ cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tống Chi Bác... Cô có quen người này không?”

Quách Vân Vân lập tức thay đổi sắc mặt: “Tôi…Tôi không biết cô đang nói gì.”

“Không biết sao?” Cận Tử Kỳ mỉm cười nói tiếp: “Không biết cũng không sao, xem bài đăng trên diễn đàn của trường vào ngày mai, rồi cô sẽ biết thôi.”

Quách Vân Vân bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Đạt được kết quả mình muốn, Cận Tử Kỳ mở cửa xe nói: “Cô tự quyết định đi.”

Quách Vân Vân cắn răng ngồi vào xe.

-----

Thả Quách Vân Vân ở ven đường, Cận Tử Kỳ gọi điện thoại cho Doãn Lịch.

“A Lịch, có phải anh quen với mấy người bạn ở sòng bạc ngầm phải không?”

“Em hỏi làm gì?” Doãn Lịch nhanh chóng ngửi được mùi đáng nghi.

Cận Tử Kỳ nhíu mày đáp: “Hỏi anh đương nhiên là có chuyện rồi.”

Doãn Lịch im lặng một lúc mới nói: “Nói đi, việc gì.”

“A Lịch, em muốn anh dùng những mối quan hệ đó giúp em làm một việc,,,”

***

(*) Lao tâm khổ tứ: Hao tổn nhiều sức lực và tinh thần.

(*) Bách niên hảo hợp: Thường dùng làm lời chúc các cặp vợ chồng, cầu mong tình cảm tốt đẹp lâu dài.

(*) Xuân tâm nhộn nhạo: Cảm xúc lộn xộn, không yên.