Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 327: Liều mạng một mất một còn! (1)

Editor: Tâm Thường Lạc

Sau khi cửa biệt thự mở ra, Kiều Niệm Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm trông thấy cô ta và gã đàn ông kia thì không nói một lời, hai mắt trợn ngược ngã quỵ thẳng xuống, cô ta sợ điếng hồn không biết phải làm sao.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, đang yên lành mẹ lại..."

Tô Hành Phong dừng xe xong đi vào đỡ lấy Tống Nhiễm Cầm, vừa ngẩng đầu lập tức nhìn thấy cảnh tượng trên chiếu nghỉ cầu thang...

Mặt Kiều Niệm Chiêu đâu đâu cũng thấy tràn đầy kinh hoảng mà quỳ ở trên sàn, một người đàn ông dáng vẻ thô kệch lôi thôi lếch thếch đang điên cuồng nằm sấp trên người cô ta.

Bộ dạng như vậy, Tô Hành Phong đã không còn là người con trai ngây thơ làm sao có thể không biết bọn họ đang làm gì?

"Kiều Niệm Chiêu, cô vụng trộm với đàn ông lại có thể vụng trộm tới chỗ này? Cô cứ như vậy mà khảo khát cần có đàn ông làm dịu sao?”

Tô Hành Phong không kềm chế được cơn giận, bên trán gân xanh nổi lên, bởi vì cái dạng sỉ nhục này mà đôi mắt đỏ ngầu như muốn chảy ra máu.

Kiều Niệm Chiêu ở nơi này bị gã đàn ông thô lỗ chịu hết nhục nhã không tính, còn phải bị Tô Hành Phong châm chọc như vậy, nước mắt rơi xuống, cố gắng muốn tránh thoát gã đàn ông trên người: "Ông cút ngay, thả tôi ra, tôi muốn báo cảnh sát bắt ông!"

Tên đàn ông này, chính là gã đàn ông ngày ấy ở cửa bệnh viện bắt cóc cô ta, Hắc Lão Tứ tay anh chị (Địa đầu xà) ở khu Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan).

Dù thế nào Kiều Niệm Chiêu cũng không thể ngờ, mình đã trốn ra được, lại có thể bị gã ta tìm được chỗ này!

Chẳng lẽ mình thật sự không thoát khỏi được gã đàn ông vừa xấu vừa thối này sao?

Hắc Lão Tứ đưa mắt nhìn về ngưỡng cửa, nhưng gã ta không hề khiếp ý, ngược lại khinh thường mà quan sát đánh giá khắp người Tô Hành Phong, vừa lấy đầu ngón tay đen ngòm ngoáy lỗ mũi, vừa hừ nói: "Tên mặt trắng nhỏ này ở trên giường là đã có thể thoả mãn em sao?"

"Mày...." Mặt Tô Hành Phong lúc xanh lúc đỏ, không biết là do xấu hổ hay là quá tức giận.

Trong lòng Kiều Niệm Chiêu xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, rưng rưng mắt trừng Hắc Lão Tứ: "Tôi muốn giết ông, giết ông!”

"Giết tôi?" Hắc Lão Tứ cười nhạo, dùng cái tay vừa mới móc cứt mũi vỗ vỗ vào gò má của Kiều Niệm Chiêu: "Vợ ơi em nói đùa sao? Giết tôi, không phải em muốn thành quả phụ, đứa bé trong bụng em cũng sẽ không cha đó!"

"Ông nói bậy bạ gì đó!" Kiều Niệm Chiêu lập tức hoảng sợ thét chói tai.

Hắc Lão Tứ cười hắc hắc, sờ soạng làn da trắng mịn của cô ta, "Vợ à, tính tình của em vẫn cứ nóng nảy như vậy."

Kiều Niệm Chiêu bối rối mà nhìn về phía Tô Hành Phong, muốn giải thích, đứa bé này thật sự là của anh ta...

Nhưng, nghênh đón cô ta lại là ánh mắt thù ghét lạnh lùng của Tô Hành Phong.

"Kiều Niệm Chiêu, cô là cái thứ đàn bà đê tiện, cút đi cho tôi, lập tức cùng với thằng đàn ông hoang kia cút ra ngoài!"

Tô Hành Phong đưa tay chỉ thẳng vào cửa ra, chưa bao giờ anh ta bị sỉ nhục khiến cho cả khuôn mặt đều sung huyết đỏ bừng.

"Hành Phong, anh nghe em giải thích, thật sự em và ông ta không có quan hệ gì, anh mới chính là cha của đứa bé!"

"Không quan hệ sao? Không quan hệ vậy hiện tại các người đang làm gì?" Tô Hành Phong cười khẩy, ánh mắt giống như đút độc, nói chuyện cũng âm dương quái khí, "Chẳng lẽ cô lại muốn nói với tôi, các người bây giờ là đang chơi trò xếp La Hán?"

"Em..." Kiều Niệm Chiêu ngước nhìn Tô Hành Phong van cầu, cô ta muốn nói cho anh ta biết hết nỗi sợ hãi trong lòng mình.


"Chỗ này của tôi không phải trạm thu hồi đồ bỏ đi, không đến mức thu nhận mặt hàng bị người khác chơi đùa thối nát."

Kiều Niệm Chiêu nghe được lời nói máu lạnh với tình ấy của Tô Hành Phong, cả người mềm nhũn mà quỳ rạp trên đất.

"Tô Hành Phong, sao anh có thể nói tôi như vậy? Anh quên là ai đã làm tôi trở nên thế này như bây giờ sao?"

"Chẳng lẽ là tôi sao?"

Tô Hành Phong cười nhạo mà nhìn Kiều Niệm Chiêu toàn thân nhếch nhác.

"Cô bây giờ khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm, Kiều Niệm Chiêu, là muốn tôi báo cảnh sát hay là các người tự đi?"

"Vợ à, em thấy đó tên mặt trắng nhỏ này cũng đã không cần em nữa, em không gả cho tôi thì còn có thể gả cho người nào nữa?"

Hắc Lão Tứ từ trên người Kiều Niệm Chiêu ngồi dậy, cười toe toét lộ một hàm răng vàng, thấy thế Kiều Niệm Chiêu ghê tởm không thôi, nhất là nghĩ đến, chính gã đàn ông này đã hủy đi tương lai của mình, trái tim Kiều Niệm Chiêu đau đớn một trận căm hận một trận.

"Vợ à, một khi nơi này đã không có chỗ cho ông đây thì ông đây cũng có chỗ để ở mà, chúng ta đi thôi..."

Hắc Lão Tứ cầm lấy quần áo bị mình xé rách phủ lên người Kiều Niệm Chiêu, sau đó muốn đỡ cô ta.

"Không cần ông lấy cái bàn tay bản thỉu đó chạm vào tôi!"

Kiều Niệm Chiêu cắn nát môi, chống mặt đất ngồi dậy, loạng choạng.

Bên kia Tô Hành Phong, Tống Nhiễm Cầm từ từ tỉnh lại, mà phản ứng đầu tiên chính là chợt nhìn về phía chiếu nghỉ cầu thang.

Tất nhiên bà ta chưa quên một màn phóng đãng đã nhìn thấy được trước khi mình bất tỉnh đi!

Cho nên, lúc này nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu quần áo không chỉnh tề đứng sóng đôi cạnh một tên dế nhũi, lập tức bừng bừng tức giận.

Kể từ sau khi biết được Bạch Tang Tang cùng gã đàn ông bên ngoài có con với nhau khiến con trai nhà mình làm kẻ đổ vỏ, Tống Nhiễm Cầm đối với ba chữ ‘đàn ông hoang’ hết sức nhạy cảm, nhất là đối với Kiều Niệm Chiêu, lại càng quản lý cực kỳ chặt chẽ, đều không cho cô ta bước ra biệt thự một bước.

Kết quả, hôm nay bà ta hiếm khi phải đi ra ngoài một chuyến, Kiều Niệm Chiêu cô ta lại tìm đàn ông vào!

Hai người họ còn quang minh chính đại mà ở trên chiếu nghỉ cầu thang hành sự.

Tống Nhiễm Cầm tức giận đến môi run cầm cập, đẩy Tô Hành Phong ra, vung tay áo liền xông vào bên trong.

"Mẹ --" Tô Hành Phong muốn ngăn cản Tống Nhiễm Cầm hung hăng hùng hổ cũng đã không kịp.

Tống Nhiễm Cầm càng đến gần đầu bậc thang đến gần, thấy càng rõ ràng tình hình trên chiếu nghỉ cầu thang.

Nhất là lúc liếc qua thấy ngay hình tượng ăn mặc của Hắc Lão Tứ, Tống Nhiễm Cầm lại càng không nhịn được trong lòng châm chọc --

Sinh cái ánh mắt gì vậy, làm sao tìm được loại đàn ông này? Xem bộ dáng kia đi, có được như Hành Phong chúng ta không? Lại ăn mặc mấy cái thứ gì? Cái áo ba lỗ này cũng chỉ là bỏ ra mười đồng mua ở mấy cái gian hàng vỉa hè trước lối ra vào trạm tàu điện ngầm mà thôi!

Với loại người này, cũng dám tới cửa thông đồng? Cũng không soi gương nhìn rõ xem đức hạnh của mình!


Thằng đấy nó thông đồng với cái đồ đê tiện này cũng đã đành, bây giờ ngay cả cháu trai của bà ta cũng muốn bắt cóc sao?

Tống Nhiễm Cầm càng nghĩ càng giận, cũng không nghe Tô Hành Phong ngăn cản, sau khi đi nhanh đến đầu bậc thang, nhìn thấy bên cạnh sofa có đặt một cây vợt điện đập muỗi, thuận tay liền xách ở trong tay, sau đó xông thẳng lên chiếu nghỉ cầu thang.

Hắc Lão Tứ đang cẩn thận che chở Kiều Niệm Chiêu, cũng chưa kịp đề phòng, Tống Nhiễm Cầm cứ như vậy đột nhiên từ phía sau lưng lao tới.

"Ở đâu ra thằng đàn ông hoang này, hôm nay bà đây sẽ thay mẹ mày trừng trị mày thích đáng!"

Lời còn chưa dứt, ánh điện màu tím của cây đập muỗi lóe ra đã quất lên trên vai của Hắc Lão Tứ thật tàn nhẫn.

Bờ vai của Hắc Lão Tứ nhói lên, sau đó nửa người đều giống như bị điện giật mà đau đớn tê dại, gã ta đau quá lập tức gào lớn lên, sau đó một cái tay khác, một phát giữ chặt bàn tay trơn tròn của Tống Nhiễm Cầm, hất lên phía trước.

"Ối -- "

Tống Nhiễm Cầm chỉ kịp la lên một tiếng đầy hoảng sợ, thân thể mập cuồn cuộn đã đụng vào tay vịn cầu thang.

Hắc Lão Tứ cũng không phải loại người thật thà phúc hậu chất phác, nhìn thấy đánh lén mình chính là một bà già ăn mặc trang điểm tục khí, lửa giận dâng lên cuồn cuộn, bước nhanh đến phía trước, sau khi níu vạt áo của Tống Nhiễm Cầm lại liền gầm lên: ”Mụ già chết tiệt, là bà đánh tôi sao?"

Đầu của Tống Nhiễm Cầm choáng váng, mặt còn bị một trận mùi thối nồng đậm của tỏi xông tới.

"Ụa..."

"Mụ già chết tiệt, đừng nôn lên trên quần áo của tôi!" Hắc Lão Tứ theo bản năng đẩy Tống Nhiễm Cầm ra.

Tống Nhiễm Cầm mới vừa rồi bị Hắc Lão Tứ nhấc lên như vậy nên không có đứng vững, hiện tại lại bị Hắc Lão Tứ thô bạo đẩy đi, dưới chân lảo đảo hai bước, chân phải giẫm hụt một cái, sau đó "Ôi chết" một tiếng, cứ như vậy nhanh như chớp mà từ trên cầu thang lăn xuống dưới.

Chiếc váy voan màu vàng, bị thân thể tròn trịa của Tống Nhiễm Cầm cuộn lại, sau đó lại lăn đi một mạch...

Rất giống quả bóng da nhỏ mềm nhũn ở nông thôn vào dịp lễ mừng năm mới được trẻ con ôm chặt vào lòng.

"Ôi ôi!"

Tiếng Tống Nhiễm Cầm kêu đau vang dội cả căn biệt thự.

Vạt dưới của chiếc váy voan màu vàng bị hất tung lên, lộ ra hai cái đùi vừa trắng lại vừa thô của Tống Nhiễm Cầm, còn có...

Một cái quần đùi đỏ thẫm vô cùng nổi bật.

"Trời ạ!" Kiều Niệm Chiêu che miệng, đáy mắt lóe lên kinh hãi.

Tuy rằng cô ta cũng thù ghét Tống Nhiễm Cầm, nhưng cũng không hy vọng sau khi bà ta gặp chuyện không may sẽ làm mình liên lụy vào.

Nhìn Tống Nhiễm Cầm nằm sấp tại đầu bậc thang lặng im bất động, Kiều Niệm Chiêu luống cuống, hai chân và hai tay đều run bắn lên.

"Tôi... Tôi cũng không dùng bao nhiêu sức lực, là tự bà ta không đứng vững nên té xuống đó..."

Hắc Lão Tứ cũng có chút luống cuống, trên người gã còn đang gánh lấy tội bắt cóc tội, lần này lại cộng thêm một mạng người, đời này đều phải bị nhốt vào cái nơi mà sống không thấy được người, đến lúc đó cuộc đời thật sự bị phá hủy.

Tô Hành Phong từ trong cơn chấn kinh hoàn hồn, lập tức phóng tới chỗ Tống Nhiễm Cầm: "Mẹ... Mẹ sao rồi?"

Trong lòng Kiều Niệm Chiêu nổi lên lo lắng, cũng không đối hoài tới việc không muốn nhìn tới Hắc Lão Tứ, trên trán đều chảy ra mồ hôi lạnh, đưa tay gắt gao kéo tay Hắc Lão Tứ lại, giọng nói đầy run rẩy: "Chúng ta rời khỏi chỗ này nhanh lên, nếu trễ sẽ không đi được nữa!"

Trải qua một trận náo loạn như hôm nay, Kiều Niệm Chiêu đã thấy rõ bộ mặt thật của Tô Hành Phong, làm sao sẽ còn ngồi chờ chết.

Những lời này của Kiều Niệm Chiêu rất đúng ý của Hắc Lão Tứ, hai người vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Tô Hành Phong tuy lo lắng cho Tống Nhiễm Cầm, nhưng vẫn chưa tới mức mất lý trí, khóe mắt đã sớm bắt được cảnh Hắc Lão Tứ và Kiều Niệm Chiêu chuẩn bị chạy trốn, lập tức thả Tống Nhiễm Cầm xuống, thoắt cái đã đứng dậy chặn ở đầu bậc thang.

Kiều Niệm Chiêu đang nghĩ ngợi sau khi rời khỏi đây sẽ đi đâu, không ngờ lập tức nhìn thấy Tô Hành Phong ngăn cản ở đó, hai chân mềm nhũn, lảo đảo ngồi xuống chỗ bậc thang, may mắn có Hắc Lão Tứ kịp kéo cô ta lại mới không có gây thành cảnh ngộ bất hạnh.

Hắc Lão Tứ vội vàng mà dìu đỡ Kiều Niệm Chiêu, "Vợ, ngã có bị thương hay không, đứa nhỏ thế nào rồi?"

Đôi tay thô nhám đen đúa kia bối rối mà sờ lên mặt của Kiều Niệm Chiêu, trên gương mặt râu ria nhếch nhác lại đầy vẻ lo lắng, Kiều Niệm Chiêu nhìn dáng vẻ gã ta vụng về, trong lòng có một trận chua xót, nước mắt không kiềm được mà lăn xuống.

Chưa từng nghĩ đến, có một ngày, Kiều Niệm Chiêu cô ta chỉ có thể dựa vào một người đàn ông không lên được mặt đài như vậy sao?