Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 116: Tôi chỉ muốn mang em đi!

Editor: Tâm Thường Lạc

Trong khoảnh khắc Cận Tử Kỳ nhìn thấy Kiều Nam, nói không kinh dị là giả, bước chân cũng không khỏi chậm lại.

Bên trong mẹ con Kiều gia đang làm mưa làm gió, bên ngoài đàn ông của Kiều gia lại tính làm ra chuyện gì?

Kiều Nam nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt trước sau như một vẫn là dịu dàng, cũng rất thuần khiết.

Cận Tử Kỳ đột nhiên thật tò mò thế hệ trước đến tột cùng có những khúc mắc yêu hận như thế nào.

Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh cô, cũng hơi có phần tò mò nhìn sang phía Kiều Nam và Tô Ngưng Tuyết đứng ở trước mặt, hắn chợt cười lên và ở bên tai cô nhẹ giọng nói khẽ: "Xem ra giá thị trường của mẹ vợ đại nhân quả thực không tệ!"

Giá thị trường rất tốt? Cách trở lớp quan hệ anh em của Kiều Nam cùng Kiều Hân Hủy, mẹ cùng Kiều Nam còn có khả năng được sao?

Cận Tử Kỳ chính cống hoang mang đang lúc, bên kia Kiều nam đã đứng ở Tô Ngưng Tuyết trước mặt, sau đó nghe được Kiều nam âm thanh, hắn nói: "Sắc mặt của em không tốt." Trong giọng nói đầy sự quan tâm thân thiết lại đè nén tình cảm trong lòng.

Tô Ngưng Tuyết bất quá nhàn nhạt cười cười, "Anh gần đây dường như thường hay xuất hiện ở trước mặt của tôi."

"Rất thường xuyên sao?" Kiều Nam như có nghi ngờ, ngay sau đó bèn cười cười dịu dàng.

Sau đó hai người thế nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, ai cũng không cất bước rời đi trước.

Cận Tử Kỳ ở phía sau thấy thế càng phát ra cảm giác kỳ hoặc, đang muốn kéo Tống Kỳ Diễn đi tới, lại bị hắn kéo lại, không hiểu mà nhìn hắn, hắn lại cảm khái mà cười: "Không cảm thấy cũng nên cho chú Kiều một cơ hội sao?"

Cô cau lại mi tâm: "Anh cảm thấy họ có thể sao?"

Mẹ mới vừa rồi ở trong biệt thự từng nói, đời này bà cũng không muốn lại cùng họ Kiều nhấc lên quan hệ, huống chi, Kiều Nam còn là anh trai của Kiều Hân Hủy, bác cả của Kiều Niệm Chiêu, không thể nào không để ý mà cắt đứt lưới quan hệ chằng chịt này!

"Như thế nào lại không thể có khả năng!" Tống Kỳ Diễn không để ý mà ôm sát cô, mặt đặt tới gần tóc của cô, "Còn không phải em từ vợ của cháu anh biến thành vợ của anh sao, mẹ chúng ta như thế nào thì không thể biến thành chị dâu của cha vợ!"

Chị dâu của cha vợ? Cận Tử Kỳ không khỏi háy hắn một cái, uổng cho hắn mở miệng nói ra.

Chỉ là lấy trình độ lý trí của Tô Ngưng Tuyết, bà sẽ để mình lại rơi vào dòng nước xoáy phức tạp như vậy sao?

Nghĩ đến cha mẹ mình sau vài ngày mình xuất giá lại đi tới đoạn cuối hôn nhân, Cận Tử Kỳ ít nhiều có chút thương cảm, mặc dù cô biết rõ kết quả như thế đối với cha mẹ mà nói cũng coi là một loại giải thoát.

Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều chẳng biết lúc nào cũng đứng ở bên cạnh bọn họ, nhìn sang hai người ở trước nhà để xe, cũng không có tiến lên quấy rầy bọn họ, mặc cho bọn họ âm thầm mà đứng ở nơi đó.

"Kiều Nam là dì gọi điện thoại tới." Dường như Tô Ngưng Thu nhìn ra Tử Kỳ không hiểu nên nhẹ giọng cho hay.

Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Cận Tử Kỳ, bà trưng ra một nụ cười điềm nhiên cười, liếc nhìn hai người bên kia: "Chị gái đời này quá khổ quá mệt mỏi, dì không muốn để cho thời điểm chị ấy rời đi khỏi cái nhà này ngay cả bóng lưng cũng cô độc."

"Nhưng mà ——" Cận Tử Kỳ nhíu hàng mày xinh đẹp.

"Dì biết nỗi băn khoăn của con." Tô Ngưng Thu hiểu rõ mà cười, "Nhưng Kiều Nam là Kiều Nam, Kiều Hân Hủy lại là Kiều Hân Hủy, nếu như ông ấy thật sự yêu mẹ con, chẳng lẽ cũng bởi vì ba chữ Kiều Hân Hủy mà năm lần bảy lượt giũ bỏ ông ấy ra khỏi cuộc sao?"

Những lời này của Tô Ngưng Thu rốt cuộc cùng những lời trước đó của Tống Kỳ Diễn có cách làm khác nhau nhưng giống nhau đến kì diệu.

Cận Tử Kỳ trầm ngâm mà quay đầu nhìn sang, chẳng lẽ tất cả mọi người đã nhìn ra Kiều Nam đối với mẹ yêu mến rồi sao?

"Từ khi ông ấy bắt đầu vào Tô gia thì dì đã nhìn ra ông ấy đối với chị gái không giống với người khác, đáng tiếc số mệnh trêu người, trong mắt chị gái lúc ấy chỉ nhìn thấy được Cận Chiêu Đông, thì ở nơi nào sẽ nhìn thấy người trai trẻ đó mỗi khi ở bên ngoài phòng luyện đàn len lén nhìn chị ấy đến si ngốc."

Lời của Tô Ngưng Thu khiến cho lòng Cận Tử Kỳ không khỏi chua xót phiền muộn, khi yêu cùng được yêu, mẹ đã lựa chọn cái vế trước, giống như thiêu thân nhảy vào tình yêu vô vọng, mới rơi vào kết quả hôm nay.

Nếu như mẹ ở trong cuộc hôn nhân này không sinh ra cô, có phải đã sớm vứt đi băn khoăn mà lựa chọn ly hôn rồi hay không?

Bàn tay bỗng nhiên bị Tống Kỳ Diễn cầm lấy, lòng bàn tay hắn ấm áp làm cho tứ chi của cô trút đi hết lạnh lẽo.

So với mẹ, Cận Tử Kỳ có phải đã may mắn hay không?

Cận Tử Kỳ quay lại nắm chặt tay Tống Kỳ Diễn, sau đó nghe được Tô Ngưng Tuyết vô cùng tỉnh táo mà đưa ra câu hỏi: "Vì sao?"

Câu hỏi vì sao này dĩ nhiên là hỏi Kiều Nam.

Từ góc độ của cô nhìn sang, lại nhìn thấy Kiều Nam yên lặng mà cười cười, thật lâu sau, ông mới nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt ôn hoà nhưng đầy khắc chế: "Phong cảnh ở sông Thái Ngộ rất đẹp, em cũng đi xem chút đi."

Hai chân của Cận Tử Kỳ không nhịn được muốn đi lên trước, Tô Ngưng Thu lại giơ tay lên ngăn cô: "Chẳng lẽ con không muốn nghe thử đáp án của mẹ con sao?" Trên mặt của bà có nụ cười mờ ám không rõ.

Cận Tử Kỳ nghe vậy rút chân của mình về, như có điều suy nghĩ nhìn Tô Ngưng Tuyết, ở vị trí của cô rõ ràng nhìn thấy bàn tay mẹ nắm vali hành lý khẽ di chuyển, động tác cực kỳ nhỏ, nhưng cũng tiết lộ cảm xúc của người.

"Anh đang mời tôi sao?" Trên mặt Tô Ngưng Tuyết không có chút nào khác thường, chẳng qua là sự lưu luyến lẫn ủ rũ trong mắt làm cho thần thái của bà nhìn qua có chút hoảng hốt, dáng vẻ yếu ớt đó làm cho lòng người khác sinh ra niềm thương xót.

Một người phụ nữ quật cường như vậy, có phải nhất định không tìm được một người ôm lấy vào trong lòng những khi yếu ớt hay không?

Kiều Nam nhìn sang vẻ mặt không yên lòng của Tô Ngưng Tuyết, gật đầu: "Ừ, cho nên, sẽ cùng đi chứ?"

Trên gương mặt tuấn lãng nho nhã của ông còn vương lại nụ cười nhàn nhạt thong thả, nhưng trong đôi con ngươi chứa ý cười lại lẫn vào sự khẩn trương hồi hộp.

Dường như đang sợ người phụ nữ mình yêu mấy mươi năm qua trước mắt này cự tuyệt.

Tô Ngưng Tuyết quay mắt qua một bên không nhìn ông, bình thản mà trả lời: "Không cần, tôi hiện tại rất tốt."

Bà trả lời nhanh chóng như vậy, tựa như mỗi lần bà ở trên hội nghị thương mại, quả quyết, mạnh mẽ vang dội, không cân nhắc, không do dự, cũng không đáp ứng.

Giống như, chỉ cần trong một cái chớp mắt là có thể đưa ra câu trả như vậy.

Kiều Nam trong phút chốc giật mình, nhưng rất nhanh lại lần nữa cười một tiếng nhàn nhạt, cũng không khó xử khi bị từ chối.

"Không sao, thật sự thì tôi cũng rất thích Bến Thượng Hải."

Bến Thượng Hải không phải là cảnh quan nổi tiếng của thành phố S sao?

Câu trả lời của Kiều Nam rất có dáng điệu càng thất bại thì càng mạnh mẽ, Cận Tử Kỳ nghe thấy cũng không nhịn được nhất thời lộ vẻ xúc động.

—— nếu như em không muốn đi theo tôi, như vậy tôi sẵn lòng vì em mà lưu lại.

Trên thế giới có biết bao nhiêu đôi nam nữ bởi vì lí do địa lí cách trở mà bỏ qua một cuộc tình, lại có bao nhiêu đôi nam nữ lại sẽ vì đối phương mà phấn đấu quên mình, buông tha hết lần này đến lần khác cơ hội để lên cao?

Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà đẩy Tống Kỳ Diễn một cái: "Anh đã biết từ rất sớm sao?"

"Biết cái gì?" Tống Kỳ Diễn nhìn sang tình huống bên kia, thuận miệng hỏi lại.

"Biết rõ chú Kiều thích mẹ em." Tống Kỳ Diễn quay đầu lại nhìn cô, suy nghĩ một chút, đáp: "Khi còn bé ham chơi, chạy vào phòng làm việc của chú Kiều, vô tình lật mở một quyển tập tranh của chú, lúc ấy nhìn thấy rất nhiều tranh phác hoạ chân dung."

Tô Ngưng Thu nghe được đoạn đối thoại của họ, mỉm cười mà chen vào một câu: "Nếu như dì nhớ không lầm, tài năng hội hoạ của Kiều Nam là do mẹ con phát hiện ra. Khi đó mỗi khi mẹ con đến trường dạy vẽ học vẽ, Kiều Nam lại nghe theo ông ngoại con giao phó đưa chị ấy lên xuống lớp, khi mẹ con học vẽ thì ông ấy thường đứng ở phía sau cửa nhìn, dần dà lâu ngày sẽ biết."

Cho nên, những bức tranh chân dung kia của Kiều Nam đều là Tô Ngưng Tuyết sao?

Cận Tử Kỳ nhớ lại trong phòng lưu trữ những bức tranh trong biệt thự, trong lúc vô tình cô từng mở ra xem, đều là tranh phong cảnh sắc điệu ảm đạm, nhìn ra được lúc ấy tâm tình của Tô Ngưng Tuyết cũng không tốt.

Thế nhưng những bức tranh với phương pháp tinh xảo kia cũng tiết lộ một tin tức, năng lực hội hoạ của mẹ cô cực cao.

Khoảnh khắc khi nghe Tô Ngưng Thu nói như thế, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra một hình ảnh ——

Một danh môn tiểu thư nồng đậm phong độ của người trí thức cầm lấy tập tranh đi ở phía trước, một người đàn ông dáng vẻ cao gầy, giống như thư đồng lẳng lặng đi theo phía sau cô, khi cô dừng anh ta cũng dừng, cô đi anh ta cũng đi, như một khúc hát được phối hợp nhịp nhàng.

Chẳng qua là, từ xưa đến nay, người yên lặng bảo vệ tình cảm trong lòng thường thường đều tan nát vì đối phương vùi đầu vào trong vòng tay ôm ấp của người khác.

Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam cũng không tránh được cái định luật giống như bùa chú này.

"Anh trở về đi thôi." Tô Ngưng Tuyết sâu kín mà thở dài, nhìn sang Kiều Nam đầy cố chấp: "Tôi nghe nói anh ở Anh quốc và Ireland đều có sự nghiệp của mình, không nên ở chỗ này tiêu phí thời gian.

Kiều Nam nghe thấy mà kinh ngạc nhìn nhìn bà, Tô Ngưng Tuyết nói xong bèn kéo vali của mình muốn đi, Kiều Nam chợt xoay người giữ bà lại, "Tất cả mọi thứ hôm nay của tôi đều là em cho tôi."

"Không, tôi cái gì cũng không có làm, tôi nhiều nhất chẳng qua là để cho anh biết tài thiết kế của mình."

Tô Ngưng Tuyết mỉm cười mà nói: "Anh giờ này ngày này có thể thành công, cho tới bây giờ đều là dựa vào sự cố gắng của mình, cho nên không nên nói lời như vậy nữa, gác qua một bên quan hệ anh là học trò tâm đắc nhất của cha tôi, anh còn là bạn của tôi."

Lời Tô Ngưng Tuyết nói là đang ám chỉ ông, bọn họ chẳng qua là bạn bè, nhiều nhất chỉ có thể là bạn bè.

Nhưng Kiều Nam lại không buông cổ tay của bà ra, ông hơi nhíu mày: "Chẳng qua là bạn bè thôi sao? Nếu như tôi nói tôi đã không chỉ có thỏa mãn với việc làm bạn với em thôi đâu, Ngưng Tuyết?"

Hai chữ cuối cùng nói ra nhẹ vô cùng, bao hàm quá nhiều ngập ngừng, dường như quá lớn lớn sẽ bị bác bỏ một cách lạnh lùng.

Tô Ngưng Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Kiều nam, dường như cũng không nghĩ đến ông thế nhưng sẽ ở trường hợp thế này mà nói ra nói lời như vậy, bà vẫn cho là chỉ cần không bóc trần đoạn tình cảm này thì có thể chôn vùi nó rồi sao?

Kiều Nam nhìn trong mắt bà gợn sóng lưu động, cười thật nhạt: "Một người sau khi có đầy đủ năng lực, mới có thể bảo vệ tốt cho người phụ nữ mình yêu thích, những lời này quả thật nói không sai."

"Anh ——" Giọng của Tô Ngưng Tuyết có chút bế tắc, có chút không cách nào tiếp nhận sự thẳng thắn của ông.

Kiều Nam chẳng qua là lẳng lặng nhìn sang bà, mỉm cười nhàn nhạt, tựa như một loại rung động, dần dần dung nhập vào không khí.

Cận Tử Kỳ nhìn mẹ có chút hoảng hốt, thế nhưng trong lòng không biết đó là tư vị gì, là khổ sở sao, hay là một phần vui vẻ, nếu như Kiều Nam thật sự sẽ là chốn trở về mẹ lựa chọn cho nửa đời sau, cô đây cũng chỉ có chúc phúc.


"Anh muốn bảo vệ tôi sao?" Tô Ngưng Tuyết chợt nở nụ cười, vẻ mặt có phần không muốn tin tưởng.

"Tôi chỉ muốn mang em đi." Kiều Nam nhìn bà, đặc biệt nghiêm túc.

—— Tôi chỉ muốn mang em đi.

Là một câu nói rất kiểu cách, nhất là đối với tuổi đời của họ như vậy.

Tốt nhất còn chưa phải từ trong miệng họ nói ra, bởi vì không thích hợp.

Nói như vậy, sau những lời này không khí tuyệt đối sẽ làm cho song phương lúng túng mà tiếp tục lạnh nhạt.

--------------

Cận Tử Kỳ nhìn sang hai người họ giống như mất đi trong đường hầm thời gian, nhưng trong lòng có một ý nghĩ ——

Có lẽ đi theo chú Kiều, đối với mẹ mà nói cũng là lựa chọn rất tốt.

Sau đó lại nghe được cửa biệt thự vang lên động tĩnh, còn chưa kịp quay đầu lại, thì nghe được giọng nói của Kiều Hân Hủy.

"Anh......" Trong giọng nói của bà mang theo kinh ngạc.

Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn sang, đứng ở cửa biệt thự đâu chỉ là Kiều Hân Hủy, còn có...... Ba của cô!

Chẳng qua là lúc này, cả khuôn mặt ba của cô lạnh nhạt âm trầm, nhíu lại chân mày mà nhìn sang hai người đang ở trước nhà để xe.

"Xem ra bà vội vã ly hôn với tôi để thoát khỏi Cận gia, là bởi vì ông ta đã trở lại." Cận Chiêu Đông lành lùng nói.

Cận Tử Kỳ nghe thấy vậy mà giận lên, nhưng mẹ của cô so với cô nhanh hơn một bước, xoay người lại nhìn sang gương mặt cứng ngắc của Cận Chiêu Đông, khẽ cười rồi mở miệng: "Đây cũng không phải là hợp ý ông rồi sao?"

Cận Chiêu Đông thoáng sửng sốt một chút, sắc mặt lại càng thêm khó coi, sau đó cười lạnh: "Hợp ý tôi? Nếu quả như thật là vì tôi, tại sao hơn hai mươi năm trước có chết cũng không chịu ký tên nhưng bây giờ không thể chờ đợi được mà mang theo hành lý rời đi?

Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết bỗng dưng tái nhợt, nhưng vẫn quật cường mà ưỡn thẳng lưng, chẳng qua là bàn tay nắm hành lý đã siết chặt năm ngón tay đến trắng bệch không có chút máu, "Ông yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ ký đơn thỏa thuận ly hôn thật tốt."

"Ba ——" Cận Tử Kỳ bởi vì những lời nói khiến người ta khó chịu của Cận Chiêu Đông mà nhíu lại hàng lông mày đen xinh đẹp.

Cái gì gọi là hơn hai mươi năm trước liều chết cũng không chịu ký tên, chẳng lẽ ông cứ như vậy mà muốn thoát khỏi hôn nhân với mẹ sao?

Ánh mắt nhìn về phía người đàn bà vẫn đang đứng bên cạnh ba, hai tay Cận Tử Kỳ nắm chặt.

Cô chậm rãi đi tới, nhìn sang khuôn mặt dưới cơn thịnh nộ của Cận Chiêu Đông: "Tôi vẫn cho là cha của tôi mặc dù không thể đem tình thương yêu của mình dành cho mẹ con tôi, tối thiểu cũng có thể thẳng lưng làm người."

Cận Chiêu Đông không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ tới nói chuyện cùng mình, nhìn sang cô ngũ quan lạnh lùng, cùng đường nét trên khuôn mặt đầy tức giận của Tô Ngưng Tuyết rất giống nhau, hơi có chút giật mình, trong lúc nhất thời chỉ kinh ngạc mà nhìn nhìn Cận Tử Kỳ.

"Nhưng bây giờ tôi biết tôi sai lầm rồi, ba thật sự không đáng giá cho mẹ hao phí thời gian cả đời mà trông chừng cuộc hôn nhân đầy tuyệt vọng này, một người đàn ông đối với hôn nhân ngay cả sự trung thành và tín nhiệm cũng không làm được, lại có lý do gì vây khốn mẹ cả đời?"

"Con có ý gì?" Cận Chiêu Đông sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Cận Tử Kỳ, sắc mặt càng lúc càng âm u, tức giận chà xát trên đất: "Đây là thái độ của con khi nói chuyện với cha của mình sao?"

"Ba thật sự cho rằng tôi là con gái sao?" Khóe mắt Cận Tử Kỳ quét qua Kiều Hân Hủy, cười nhìn sang Cận Chiêu Đông: "Tôi còn tưởng rằng người đàn bà này cùng con gái của bà ta mới là gia đình mà ba yêu nhất, ba thật sự quan tâm tôi cùng mẹ sao?"

Cận Chiêu Đông hiển nhiên bị khí thế bức người của Cận Tử Kỳ chỉnh không xuống đài được, hơn nữa còn là đang ở trước mặt nhiều người như vậy, không khỏi cũng nhấn mạnh: "Chuyện của ba với mẹ con không cần con phải để ý đến, lo mà trở về sống cuộc sống của mình cho tốt!"

"Không cần tôi để ý sao?" Cận Tử Kỳ cười đến càng lạnh lùng: "Vậy ba định xử lý quan hệ cùng mẹ tôi như thế nào? Mắt nhìn ông ở bên cạnh tuỳ ý đi xây dựng tổ ấm tình yêu riêng, mẹ tôi lại phải một lòng đi canh giữ cái ngôi biệt trống rỗng này đến chết? Hay là mặc cho ông cùng người phụ nữ khác tương thân tương ái bạc đầu giai lão, lại muốn mẹ tôi âm thầm nuốt nước mắt cố gắng nở nụ cười?"

"Không giống con gái, ba nuôi dưỡng con lớn như vậy chính là để cho con ở trước mặt người ngoài chống đối châm chọc ba như vậy sao?"

Cận Chiêu Đông thở hổn hển, giơ tay lên quay sang Cận Tử Kỳ muốn vung lên trên mặt cô, cái vung tay mạnh mẽ lướt qua mặt của cô, Cận Tử Kỳ nhìn bàn tay nâng lên thật cao, giễu cợt mà nhắm mắt lại.

Cô cũng muốn nhìn thử một chút, cha của cô, chồng của mẹ cô, đến tột cùng có thể làm được cái gì?

"Tiểu Kỳ!" Dường như cô nghe thấy mẹ khẩn trương mà gào to, còn có tiếng thổn thưc nhỏ nhẹ.

Vậy mà một cái tát kia thật lâu cũng không có dừng ở trên mặt cô, ngược lại sau khi nhắm mắt, thính giác càng linh mẫn, cô nghe được Cận Chiêu Đông bởi vì tức giận mà tiếng hít thở to thêm, còn có tiếng của Kiều Hân Hủy "Chiêu Đông."

Mở mắt ra lại nhìn thấy một bàn tay khác vắt ngang qua từ trên đầu vai cô, một bàn tay màu lúa mạch giữ lại cổ tay của Cận Chiêu Đông, tiếp theo là giọng nói như không để ý của Tống Kỳ Diễn, biếng nhác và tùy ý.

"Cha vợ đại nhân, trước khi một cái tát này mà đánh xuống, ông cần phải hiểu rõ!"

Cận Tử Kỳ quay đầu, khóe miệng Tống Kỳ Diễn thoáng hiện một nụ cười ác liệt, cô nhìn thấy đáy mắt hắn không che giấu được ánh sáng lạnh, chợt cảm thấy rất may mắn là mình cùng hắn đứng ở chung một chiến tuyến.

Cùng một người đàn ông như vậy là địch, sợ rằng buổi tối đi ngủ cũng phải từ trong mộng choàng tỉnh dậy.

Tống Kỳ Diễn cho tới bây giờ cũng không phải là một người quang minh lỗi lạc chánh nhân quân tử.

Điểm này, Cận Tử Kỳ nhận thức tràn đầy, Cận Chiêu Đông cũng có biết một phần.

Cận Chiêu Đông nhìn bàn tay mình nâng lên thật cao, cũng có chút sững sờ, dường như không nghĩ tới mình lại sẽ động thủ đánh người.

Nhưng mà bị một đứa hậu bối uy hiếp như thế, khiến cho ông cũng không khỏi có chút khó thở, vung tay Tống Kỳ Diễn ra, nhìn sang Cận Tử Kỳ lạnh lùng nói: "Không có người đàn ông nào sẽ thích phụ nữ hung hăng, tự giải quyết cho tốt đi."

"Lời nói này của cha vợ cũng không đúng rồi, Tiểu Kỳ nhà chúng tôi chính là bảo bối có được, cô ấy đã nói đi đến đông tôi nào dám đi tây a, cô ấy hiện tại mà nói bảo tôi đi nhảy sông Tiền Đường tôi cũng lập tức lái xe lên đường."

Giọng điệu lưu manh của Tống Kỳ Diễn khiến Cận Chiêu Đông nghe xong sắc mặt xanh mét, nghe thử xem, nghe thử xem! Nói cái gì thế, nào có người đàn ông phẩm chất rẻ mạt như vậy, lại bị một người đàn bà nắm mũi dẫn đi?

Cận Chiêu Đông nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ánh mắt không khỏi khinh bỉ vài phần, đâu nào còn có cốt khí của nam nhân?

Cận Tử Kỳ đem vẻ mặt Cận Chiêu Đông nhìn ở trong mắt, cười khẽ mà nói: "Bây giờ ông lại có cái gì lập trường gì mà dạy dỗ tôi? Bây giờ là ông đang dạy tôi sau này nếu như chồng tôi ở vượt quá giới hạn tôi không những không thể tức giận còn phải thay anh ta che giấu sao?"

"Con ——"

"Tôi có nói sai sao?" Cận Tử Kỳ lạnh giọng chặn đứng Cận Chiêu Đông khiển trách, quét mắt nhìn Kiều Hân Hủy: "Vậy thì ông từ đầu tới cuối cũng không cảm thấy mình có lỗi với mẹ tôi sao?"

Cận Chiêu Đông mím chặt đôi môi, ngược lại đôi mày thanh tú của Kiều Hân Hủy nhíu lên, trong mắt tràn đầy trách cứ nhàn nhạt, kéo lấy tay áo tây trang của Cận Chiêu Đông, "Chiêu Đông, anh tại sao lại biến thành bộ dáng như vậy?"

Cận Chiêu Đông há miệng, cũng không biết nên nói cái gì, chẳng qua là không nhúc nhích mà nhìn bà.

"Tử Kỳ vẫn còn con nít, huống chi chuyện này lỗi là do tôi và Chiêu nhi, đổi lại là tôi đoán chừng cũng sẽ bởi vì tức giận, miệng ăn nói không chừng mực mà nói mấy câu nói lẫy, anh cần gì phải cùng con so đo như vậy? Trước kia anh đó, chưa bao giờ sẽ ra tay đánh con cái, mặc dù chúng nó thật sự đã làm sai chuyện, cũng chỉ sẽ nói ngoài miệng vài câu dạy dỗ, anh bây giờ là thế nào?"

"Con gái của tôi còn chưa tới phiên cô giáo huấn." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên chen vào nói, giọng nói châm biếm, "Chớ đem bộ dạng năm đó của cô ở trước mặt của tôi mà dùng trên người con gái tôi, tôi ghét phải nghĩ đến."

Sắc mặt Kiều Hân Hủy có chút trắng bệch, toát ra một tia sầu não: "Ngưng Tuyết......"

Cận Chiêu Đông nhìn sang Tô Ngưng Tuyết khóe miệng lạnh nhạt đầy giễu cợt, không khỏi mà phát cáu: "Tô Ngưng Tuyết!"

"Tôi mới nói cô ta một câu thì ông đau lòng sao?" Tô Ngưng Tuyết khinh bỉ mà cười cười, "Bất quá có thủ đoạn cũng là chuyện tốt, tôi tự nhận là đời này thua thì thua ở cái thủ đoạn trên."

"Tô Ngưng Tuyết, bà nói chuyện nhất định phải chanh chua như vậy sao?" Cận Chiêu Đông nhíu chặt mày rậm.

Tô Ngưng Tuyết lại xem thường mà nhìn ông: "Vậy muốn như thế nào mới coi là không chanh chua?"

"Chiêu Đông!" Cuối cùng đánh vỡ giằng co cũng là Kiều Hân Hủy, "Có thể đừng nổi cáu với Ngưng Tuyết nữa hay không? Anh nếu quả như thật tuyệt đối không quan tâm tại sao còn phải đuổi theo? Các người kết hôn đã ba mươi năm, không phải cũng thật tốt sao? Tại sao hiện tại ngược lại không quý trọng vậy? Chớ vì tức giận nhất thời mà để cho mình hối hận cả đời!"

Kiều Hân Hủy nói xong đẩy đẩy Cận Chiêu Đông, dường như đang thúc giục ông qua dỗ dành Tô Ngưng Tuyết, trên mặt của bà cũng là biểu tình điềm tĩnh và lo lắng, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết: "Ngưng Tuyết, tôi biết tôi nói cái gì cô cũng sẽ không muốn nghe, nhưng xin đừng đi, cùng Chiêu Đông mà sống cho tốt, tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn phá hoại hôn nhân của hai người."

"Không muốn phá hoại hôn nhân của chúng tôi?" Khóe môi Tô Ngưng Tuyết hơi cong, trưng ra một độ cong đầy giễu cợt: "Hai mươi chín năm trước khi cô xuất hiện ở trên núi cũng đã nhúng tay vào hôn nhân của tôi, sự tồn tại của bản thân cô chính là một loại phá hoại."

Ánh mắt của Kiều Hân Hủy chợt lóe, Cận Chiêu Đông cũng đã chắn trước mặt bà, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt cố chấp của Tô Ngưng Tuyết: "Bà có thể không thích thậm chí ghét Hân Hủy nhưng tối thiểu cũng cho cô ấy một chút tôn trọng."

"Tôn trọng?" Tô Ngưng Tuyết nhắc lại hai chữ này, nụ cười lạnh trở nên bén nhọn mà thẳng thắn: "Cận Chiêu Đông, cái đầu ông đã bị lừa đá nên ngu xuẩn!"

Con ngươi Cận Chiêu Đông co rụt lại, không dám tin mà nhìn Tô Ngưng Tuyết không ngừng cười lạnh, ngực phập phồng không ngừng, giống như đang cực lực áp chế, mà Tô Ngưng Tuyết đã xoay người trực tiếp kéo Kiều Nam đang ở sau lưng ra xe.

Kiều Nam đáy mắt thoáng qua kinh ngạc, ngay sau đó là chán nản mà cười một tiếng.

Tô Ngưng Tuyết đem hành lý ném vào trong xe, quay đầu nhìn Kiều Nam còn đứng ở nơi đó: "Không phải nói muốn dẫn tôi đi sao? Tôi hiện tại cho anh cơ hội này, mang tôi rời đi khỏi cái nơi khiến người ta nôn mửa."

Kiều Nam nhìn sang Tô Ngưng Tuyết trong lòng như tro tàn, thấy được ẩn giấu trong thân thể bà một linh hồn cô độc đầy bất lực, ông mỉm cười gật đầu, không vì bị dùng làm bia đỡ đạn mà bất mãn, chỉ có dịu dàng mà dung túng.

Ông đi tới chỗ cửa xe bên ghế lái, mới vừa mở cửa xe thì nghe được Kiều Hân Hủy gọi mình: "Anh!"

Kiều Nam chẳng qua là vô cùng bình tĩnh mà quay đầu, nhìn sang vẻ mặt muốn nói lại thôi của Kiều Hân Hủy, toàn thân tản mát ra một loại nguội lạnh cao quý, đôi mày thanh tú của ông nhíu nhíu lại, giọng nói cũng chuyển lạnh.

"Xem ra trí nhớ của cô không tốt lắm, từ khi cô tự tiện rời khỏi Hàn gia, bắt đầu khi ấy, tôi cũng đã nói anh em ân đoạn nghĩa tuyệt, biểu hiện như người dân nước lã, một tiếng anh này tôi quả thật là không kham nổi."

Khoảnh khắc ấy Kiều Nam đã sớm không còn đâu nữa giọng nói dịu dàng ấm ấp của trước đó, mắt lạnh mà nhìn thẳng sắc mặt bi thương của Kiều Hân Hủy.

"Nếu như cô vẫn còn xem tôi là anh trai cô, cũng sẽ không nhúng tay vào hôn nhân của người khác, còn sinh ra con gái riêng, Kiều Hân Hủy, cái tên này, hai mươi chín năm trước cũng đã biến mất ở trong gia phả của Kiều gia rồi."

Từng chữ của Kiều Nam như ngọc, nói xong khiến trên mặt Kiều Hân Hủy đã rút đi hết huyết sắc, chỉ còn lại sắc trắng bệch phờ phạc.

Bà dường như thấy cha bị mình làm cho tức chết, sau đó còn bị gia tộc đuổi đi không còn đường có thể qua lại.


Cận Chiêu Đông lại giữ lấy cánh tay của Kiều Hân Hủy, đề phòng bà bởi vì suy yếu mà ngã nhào trên đất, ông căm hận mà trừng Kiều Nam: "Đều là do ông, nếu như không phải do ông có tư lợi, Hân Hủy căn bản sẽ không gả vào Hàn gia!"

Cận Tử Kỳ ở một bên nhìn thế hệ trước đang giằng co, hơn nữa khi nghe Cận Chiêu Đông chỉ trích Kiều Nam, giống như cảnh tỉnh, không thể tin được suy đoán đang dâng lên trong lòng mình.

Cô muốn tìm kiếm một người phủ nhận đáp án cho phỏng đoán của cô, nhìn về phía Tô Ngưng Thu, ai ngờ Tô Ngưng Thu xem thấu suy nghĩ của cô, thế nhưng nhắm mắt lại nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, chấp nhận suy đoán của cô.

Nói cách khác năm đó, Kiều Nam thầm mến Tô Ngưng Tuyết, mà Tô Ngưng Tuyết lại thích Cận Chiêu Đông, hết lần này tới lần khác Cận Chiêu Đông lại thích em gái của Kiều Nam là Kiều Hân Hủy, cho nên Kiều Nam đã nghĩ cách để cho Kiều Hân Hủy gả cho người đàn ông khác, thúc đẩy hôn sự của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông, mà mình lại như cũ vẫn lựa chọn lặng lẽ bảo vệ.

Một đoạn tình cảm vướng mắc của ba người gần ba mươi năm, không nghĩ tới lại là đoạn tình cảm chết non của bốn người!

Cận Tử Kỳ nhìn về phía Kiều Nam, sắc mặt vẫn trầm tĩnh, đối với ông lại không thể nói là trách cứ hay là đồng tình.

Ông ấy có lỗi gì, ông bất quá là vì quá yêu mẹ......

Vốn đã ngồi vào bên trong xe, Tô Ngưng Tuyết chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh xe, sắc mặt của bà có chút ngẩn ngơ, nhìn sang Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy ở đối diện mà tự giễu cười khẽ lên, khóe mắt lại có chút ướt át sáng bóng.

"Nguyên lai là có chuyện như vậy...... Khó trách...... Thì ra tôi mới là đầu sỏ gây nên chuyện phá hoại các người, yên tâm đi, cuộc hôn nhân này tôi nhất định sẽ cắt, coi như là bồi thường lại cho các người vài chục năm còn sót lại."

Nhưng Cận Chiêu Đông khi nghe đến hai chữ ly hôn thù nhíu chặt chân mày: "Tôi không đồng ý ly hôn."

Giọng điệu có phần lạnh nhạt mang theo tức giận, cũng mang theo sự chống cự không cho phép đầy kiên định, cũng không biết xuất phát từ loại tâm tính nào.

"Đó là chuyện của ông." Tô Ngưng Tuyết lạnh nhạt nói xong, lại xoay người đi ra ngoài, không có lên xe, cũng không nhìn xem thần sắc ủ rũ của Kiều Nam dù là liếc mắt một cái, chẳng qua là dùng chính đôi chân của mình đi ra cửa chính của Cận gia, hoà tan vào trong bóng đêm.

Cận Tử Kỳ muốn đuổi theo, lại bị Tống Kỳ Diễn ngăn cản: "Có người sẽ đuổi theo, em bây giờ đi không thích hợp."

Tống Kỳ Diễn suy đoán không sai, Kiều Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Cận Chiêu Đông: "Nếu như đây chính là kết quả ông muốn, ông được như ý rồi." Nói xong, lập tức xoay người không để ý ai, đóng cửa xe nhanh chóng chạy đuổi theo.

"Chiêu Đông, bên ngoài tối như vậy, Ngưng Tuyết ngay cả túi cũng không cầm, đi bộ xuống núi, anh không lo lắng sao?"

Kiều Hân Hủy làm như muốn thuyết phục Cận Chiêu Đông đuổi theo, nhưng Cận Chiêu Đông lại tâm tình kích động mà vung tay lên: "Tôi cùng bà ấy phát sinh tranh chấp không phải chuyện của bà, bà ấy muốn đi sẽ để cho bà ấy đi, ha, tôi xem ra bà ấy đã sớm không kịp đợi!"

"Chiêu Đông, chớ làm chuyện khiến cho mình hối hận, nếu như Ngưng Tuyết ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm gì, anh có thể yên tâm thoải mái mà ngủ sao?" Kiều Hân Hủy ngước đầu, trong đêm đông rét lạnh thân thể có vẻ vô cùng yếu ớt.

Bà hít sâu vào, sau đó yếu ớt mà phun ra một ngụm khí dài, hội tụ thành một đoàn sương trắng.

"Tôi đã làm sai chuyện, bị người ta đâm cột sống cũng phải, tôi vốn là không nên trở về nữa, hiện tại làm hại vợ chồng các người bất hoà, nếu như anh còn nhớ đến một chút chuyện cũ, vậy nghe lời của tôi đi kéo Ngưng Tuyết về!"

Cận Chiêu Đông nghe thấy lời của bà, nhưng lại ảo não mà trợn mắt liếc bà một cái, "Kiều Hân Hủy, tôi muốn xé đầu óc của bà ra xem một chút bên trong đến tột cùng chứa cái gì, chẳng lẽ bà không nghe thấy bà ấy mới vừa rồi đã mắng tôi như thế nào, châm chọc bà như thế nào rồi sao?"

"Nhưng mà, tôi chỉ muốn anh phải trải qua hạnh phúc vui vẻ, so với ai khác cũng phải tốt hơn, đây là lời thực lòng của tôi."

Cận Chiêu Đông nới cà vạt trên áo sơ mi ra, vẻ mặt có chút chán nản mệt mỏi, mặt mũi ông đầy đau đớn rối rắm, nhìn sang người phụ nữ đang lôi kéo ống tay áo mình: "Tôi nên nói với bà tiếng cám ơn sao?"

Kiều Hân Hủy khổ sở mà cười một tiếng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra.

"Chiêu Đông, tôi không còn trẻ, chỉ muốn an toàn mà trôi qua tuổi già, cũng muốn anh có thể cùng Ngưng Tuyết hoà thuận tốt đẹp mà sống chung, cục diện bây giờ tuyệt đối không phải việc tôi mong muốn thấy!"

Bà nói ra rất chân thành tha thiết, Cận Chiêu Đông nhìn bà một cái thật sâu, không nói gì, quay đầu thì quay sang đi tới biệt thự, không ngoảnh đầu lại liếc mắt nhìn, chớ nói chi là chạy ra đuổi theo người.

Cận Tử Kỳ khi nhìn bóng lưng cha mình trở về nhà, chỉ cảm thấy lồng ngực nhiễm lạnh, bất kể là cha nhất thời tức giận hay là thật muốn cùng mẹ ly hôn, khi phút chốc ông xoay người đi, ông cũng đã thua.

Cuộc sống hôn nhân ba mươi năm, ông trao cho mẹ chính là sự phản bội, sự nghi ngờ và chủ nghĩa đàn ông to lớn.

Đàn ông như vậy, làm sao sẽ hiểu được một người đàn bà thực sự cần chính là cái gì.

Ông cho là Kiều Hân Hủy so với mẹ đáng thương hơn nhiều lắm, bởi vì Kiều Hân Hủy không có gì cả, cũng không cùng ông trải qua cái gì, cuộc sống một mình lẻ loi hiu quạnh mà dẫn dắt con gái, chẳng qua là thỉnh thoảng mới cùng ông gặp mặt.

Đáng tiếc, ông chưa từng nghĩ tới, mặc dù ông đem hết thảy vật chất tài phú cho mẹ, lại chỉ đem tình yêu mà người phụ nữ quan tâm nhất cho người phụ nữ khác ở bên ngoài, để cho mẹ phải ôm đống của cải và ngôi nhà trống lạnh như băng.

Tại sao ông còn có thể mang lời lẽ chính nghĩa mà nói mẹ và cô mắc nợ đối với hai mẹ con ngoài kia?

Chỉ là bởi vì ông cho rằng Kiều Hân Hủy thay cô gánh tội ngồi tù sao?

Như vậy hiện tại chân tướng đã mở ra, ông lại suy nghĩ như thế nào, vẫn là như cũ ôm bộ mặt áy náy sao?

Bên trong sân nhà âm u chỉ còn lại bốn người.

Tống Kỳ Diễn kéo vai Cận Tử Kỳ qua, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chớ suy nghĩ lung tung nữa."

Cận Tử Kỳ cười cười với hắn.

Ngược lại Ngu Thanh Kiều ở bên cạnh không khỏi nhìn về phía biệt thự, nhếch mày, "Người đàn bà kia xảy ra chuyện gì vậy, đầu óc bị nước vào rồi sao? Như thế nào mà có lòng giúp dì cả và dượng cả hoà giải, em cho là bà ta ước gì dượng cả ly hôn đi chứ!"

Tô Ngưng Thu đi tới, gõ một cái lên đầu Ngu Thanh Kiều, "Con cho rằng mỗi người đàn bà nào cũng ngu xuẩn giống như con sao!"

Ngu Thanh Kiều ôm lấy đau mình bị gõ đau, nhe răng trợn mắt mà kháng nghị Tô Ngưng Thu đối với định nghĩa chỉ thông minh của mình: "Con đâu nào ngu xuẩn, đó là do con thẳng tính, đúng rồi, mẹ lời này của mẹ có ý gì?"

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, xem ra dì nhỏ muốn theo chân bọn họ cùng đi.

Bất kể Kiều Hân Hủy mới vừa rồi là thật lòng muốn khuyên giải hay là cố ý khích bác, một khi trên người của bà đã khoác vào chiếc áo Tiểu Tam, dường như cũng chưa có người nào sẵn lòng tin tưởng bà là người phụ nữ đơn thuần thiện lương.

Tô Ngưng Thu khẽ thở dài, nói: "Làm một người phụ nữ, hơn nữa là phụ nữ thông minh, tuyệt đối sẽ có sẵn một chút phẩm chất tốt, lúc nên rõ ràng công bằng thì rõ ràng công bằng, lúc nên thiện lương thì thiện lương, lúc nên độ lượng thì độ lượng."

Ngu Thanh Kiều nghe thấy chưa hiểu rõ hết, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn lại theo đó cười lên, đúng nha, Kiều Hân Hủy mới vừa rồi biểu hiện quan tâm rộng lượng nhưng là cùng mẹ người gây sự tạo thành sự đối lập mãnh liệt nha!

Chỉ sợ cũng là Kiều Hân Hủy "Rộng lượng" mới có thể khiến cho mẹ là người xưa nay sống bằng lý trí cuối cùng có xu hướng bên bờ phát điên.

Cũng không phải nói Tô Ngưng Tuyết không thông minh bằng Kiều Hân Hủy, chỉ bất quá mới vừa rồi xử trí có chút theo cảm tính, mới có thể để cho người ta có cơ hội lợi dụng, kiểu đối kháng này, một khi có một chút sơ suất sẽ thua bại thảm hại.

"Mới vừa rồi dì cả của con liều lĩnh chạy đi như vậy, trời rất tối, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, con nói xem cuối cùng đối với người nào mới có lợi? Ngược lại, con không thấy sắc mặt mới vừa rồi của dượng cả con sao, như muốn giết người phóng hỏa, có lẽ khoảnh khắc ấy ở trong lòng đã so sánh hai người phụ nữ với nhau rồi, không chừng trong cơn tức giận lập tức viết đơn thỏa thuận ly hôn!"

Ngu Thanh Kiều trợn to hai mắt, "Vậy! Lòng dạ kia tâm cơ thật sâu nha! Con còn thật không có nghĩ xa đến vậy, đúng nha, nếu như dì cả thật sự gặp phải cái gì ngoài ý muốn, bà ta mới vừa rồi tạo nên hình tượng đầy dịu dàng quan tâm sẽ để cho bà ta còn có cơ hội tiến vào Cận gia rồi, chậc chậc, với tính khí chủ nghĩa đàn ông muốn nắm giữ quyền chủ động của dượng cả như vậy tuyệt đối......"

Ngu Thanh Kiều càng nói càng cảm thấy rợn cả tóc gáy, hai tay chà xát chỗ lạnh trên cánh tay của mình, thoáng không chú ý, xoay người một cái, thì đụng vào thân cây to ở sau lưng, vài chiếc lá vàng khô lác đác rơi xuống.

"Đúng nha, bà ta bây giờ không có cơ hội, cho nên......" Một bước cũng không có thể đi nhầm nha!

Tô Ngưng Thu quay qua nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, "Một trận ồn ào như vậy ngay cả cơm tối cũng không ăn, dì thấy cũng không còn sớm, đoán chừng các con quay lại Tống gia cũng phải đói bụng, chi bằng bốn người chúng ta đi ăn một bữa đi."

Tầm mắt của Cận Tử Kỳ lại lạc ở trên chiếc Mercedes-Benz bên cạnh, Tô Ngưng Thu nhìn ra sự lo lắng của cô, khoát khoát tay cười đến yên lòng: "Mẹ con có chú Kiều của con, chuyện lớn hơn nữa cũng có thể hoá giải, tiểu nha đầu con đó, lo cái gì nữa."

Ngu Thanh Kiều giống như một luồng khói xanh từ sau lưng Tô Ngưng Thu bay ra, toét miệng cười: "Anh rể họ, lần trước em cùng chị họ đi ăn cơm ở Phúc Hạ lâu, phát hiện nơi đó món ăn thật không tệ!"

Mới vừa nói xong, cái ót liền bị Tô Ngưng Thu hung hăng mà gõ một cái: "Con chỉ ăn hàng, trừ ăn ra chính là ăn!"

Ngu Thanh Kiều tức giận bất bình: "Nếu như con không được ăn no, lần sau chị họ bị người ta khi dễ, con ở đâu ra khí lực để bảo vệ chị ấy," nịnh hót mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn cười cười: "Anh rể, chị họ bị người ta khi dễ anh đau lòng không?"

Đuôi mày của Tống Kỳ Diễn nhảy lên, không nói hai lời phải đi lái xe, trước khi đi dĩ nhiên cũng là đem Cận Tử Kỳ ôm đi, chưa từng quên phân phó Ngu Thanh Kiều một câu: "Lần sau cứ liều chết đánh cho anh, có việc gì anh rể chịu trách nhiệm."

Đưa mắt nhìn bóng lưng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đằm thắm, Ngu Thanh Kiều đối với Tô Ngưng Thu đắc ý mà lấy tay làm động tác cắt kéo nhiều lần, huýt sáo rồi đi mở chiếc xe BULI đã bị Kiều Niệm Chiêu làm trầy.

Phúc Hạ Lâu đúng là một nơi khó đặt hẹn như vậy, Tống Kỳ Diễn đơn giản chỉ cần đặt hẹn một phòng bao riêng, một nhóm bốn người đi vào, nhân viên phục vụ nhất mực cung kính ở phía trước dẫn đường, ngay cả thang máy cũng là kiểu VIP.

Ngu Thanh Kiều thừa dịp người khác không chú ý, len lén kéo kéo áo Cận Tử Kỳ, khi cô quay đầu lại thì tiến tới bên tai cô hạ thấp giọng hỏi: "Chị họ, chị mỗi lần cùng anh rể đi ra ngoài ăn cơm cũng khú thế như vậy sao?"

Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn người đàn ông dáng người cao ngất, lắc đầu: "Bọn chị không ra ngoài ăn nhiều, trước kia tại Cận gia dùng bữa tối, bây giờ là Tống gia, người lớn trong Tống gia thích người một nhà tụ lại cùng nhau ăn cơm."

"Chính là ở ngôi nhà lớn có vườn Kỳ Lân ngồi dựa lưng phong thuỷ nổi tiếng của Tống gia sao?"

Hai mắt Ngu Thanh Kiều chợt tỏa sáng, người đàn ông bên cạnh vẫn nhìn sang con số biến đổi trên thang máy đột nhiên quay đầu, cười tủm tỉm thay Cận Tử Kỳ trả lời: "Chính là cái chỗ nảy sinh cẩu huyết, như thế nào, muốn đi đến đó ở vài hôm sao?"

Ngu Thanh Kiều đang muốn lắc đầu cự tuyệt, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên híp tròng mắt đen, như tên trộm mà ở bên tai cô nói nhỏ vài câu, Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Thu cũng không nghe rõ, chỉ có Ngu Thanh Kiều nghe thấy thì gương mặt trái xoan đỏ bừng.

Khi Tống Kỳ Diễn lùi cổ về đứng thẳng, cô mới hỏi hắn đứt quãng: "Thật sự...... Thật sự?"

"Ừ." Tống Kỳ Diễn nghiêm túc gật đầu, "Nếu như em đến ở, thì mỗi ngày có thể nhìn thấy."

Vừa nói xong, cửa thang máy liền mở ra, vài người nối đuôi bước ra, Ngu Thanh Kiều hưng phấn đi ở đằng trước, Tô Ngưng Thu ở phía sau chụp vai của cô để cho cô bớt phóng túng, Cận Tử Kỳ cố ý ở phía sau đi chậm lại hai bước mà kéo Tống Kỳ Diễn lại.

"Anh mới vừa rồi cùng Thanh Kiều nói cái gì?"

Tống Kỳ Diễn nhìn dáng vẻ cô tò mò, làn da ở dưới ánh đèn tựa như bơ sữa, nhất thời trong lòng nhồn nhột khó nhịn, lập tức bưng lấy mặt của cô hôn xuống.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, vuốt ve đôi gò cô đã nóng ran cố làm ra vẻ thần bí nói: "Cho em ấy một chút lợi ích, dù sao em ấy cũng vì bảo vệ em mà phấn đấu quên mình!"

"Lợi ích gì?" Cô rất có tinh thần đào bới tận gốc mà hỏi đến cùng.

Tống Kỳ Diễn trầm ngâm, dáng vẻ có chút suy tư, "Em ấy thích một người, muốn anh giúp một tay dắt nối tơ hồng, xét thấy biểu hiện của em ấy trước đó rất tốt, nên anh đáp ứng."

Thanh Kiều thích một người đàn ông? Sẽ là ai, còn là ở Tống gia?

Tống Kỳ Diễn giữa lúc cô đang thất thần tiến gần lên, chiếm tiện nghi mà lại hôn mổ lên môi của cô: "Anh đói bụng, bà xã."

"Đói bụng thì nên đi ăn cơm." Cận Tử Kỳ nhìn hắn cố ý ngắt lời, mắt đẹp trừng liếc hắn một cái, đuổi sát theo Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều, không nhìn tới ánh mắt đắm đuối của hắn.

Tống Kỳ Diễn nhìn theo cô bởi vì một câu nói của hắn mà mặt đỏ lên, không nhịn được vui vẻ, ánh sáng như sói nơi đáy mắt nổi lên bốn phía, Mỗ Mỗ à, ba ba nhất định sẽ cố gắng mà tạo em gái cho con!

Tốc độ lên món ăn ở Phúc Hạ Lâu rất nhanh, vài phút gọi thức ăn, mười mấy phút đồng hồ sau liền có món ăn lục tục đi lên.

Ngu Thanh Kiều sau khi uống xong một ly sâm banh thì rượu vào nên nổi hứng, dùng chiếc đũa gõ mép chén, bất mãn nhìn Tống Kỳ Diễn kêu la: "Anh rể a, Kiều Niệm Chiêu quá đáng như vậy, tại sao mới câu nói đầu tiên anh đã bỏ qua cho cô ta?"

Cô nói đến dĩ nhiên là chuyện trước đó Kiều Niệm Chiêu đẩy Cận Tử Kỳ.

Tống Kỳ Diễn gắp miếng sườn lợn bỏ vào trong chén Cận Tử Kỳ, đôi mày thanh tú nhếch lên nhìn Ngu Thanh Kiều: "Mánh lới bịp bợm của em họ dùng để lừa gạt cha vợ thì có thể, đến chỗ của anh thì mất tác dụng rồi, tự em nói xem, có cắn cô ta đạp cô ta hay không?"

"Cái này...... Hắc hắc, ai nha, anh rể, không nên mang bộ dáng như vậy nữa!"

Ngu Thanh Kiều dâng trào mùi rượu, gương mặt hồng hồng, trưng ra một nụ cười vô hại tới cực điểm, ngượng ngùng mà nghiêng người đi, đầu tựa vào trên vai Tô Ngưng Thu giả chết, Tô Ngưng Thu cũng chỉ giữ đứa con gái này lại không thể làm gì.

"Hơn nữa." Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên bổ sung, hắn dù bận vẫn ung dung đem từng muỗng từng muỗng súp đầy vào trong chén nhỏ, khi Ngu Thanh Kiều tò mò nhìn chăm chăm, giương cao khóe miệng mà cười: "Anh xưa nay không thích đánh đối thủ."

"Ý của anh rể là......"

Tống Kỳ Diễn đem chén canh đặt trước mặt của Cận Tử Kỳ, gật đầu ngầm thừa nhận: "Vết thương trong tâm hồn có đôi khi là cả đời."

Cận Tử Kỳ cũng rũ hàng lông mày đen xinh đẹp xuống, nhìn sang hắn, dáng vẻ hắn lại như vô tội, "Làm gì nhìn anh như vậy?"

Tô Ngưng Thu ha hả cười, "Kỳ Diễn, dì rất may mắn là dì của Tử Kỳ mà không phải dì của Kiều Niệm Chiêu."

Tống Kỳ Diễn cười đến không thấy mắt, "Dì nhỏ nói đùa, con hiếu thuận dì còn không kịp đâu, nào dám đối với ngài đại bất kính, đây không phải là chuyện sét đánh sao!"

Tô Ngưng Thu cười cười cảm thán lắc đầu, nhìn về phía Cận Tử Kỳ dặn dò: "Tử Kỳ nha, là đứa cháu gái mà dì yêu thích!"

Cận Tử Kỳ dùng khuỷu cánh tay day nhẹ Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn cũng không thừa nước đục thả câu nữa, "Trên cái thế giới này, hai người yêu nhau chuyện thống khổ nhất cũng không phải là không thể nương tựa nhau đến già, mà là gần nhau cùng một chỗ lại hành hạ lẫn nhau."

Cận Tử Kỳ nghe thấy như rơi vào trong sương mù, hắn mới vừa nói chuyện của Kiều Niệm Chiêu, hiện tại đột nhiên kéo đến vấn đề yêu nhau, để cho cô theo bản năng mà liên tưởng đến Tô Hành Phong, Kiều Niệm Chiêu yêu không phải là Tô Hành Phong sao?

Chẳng qua là, Tô Hành Phong không phải sắp cùng Bạch Tang Tang kết hôn sao?

Trong đầu của Cận Tử Kỳ linh quang chợt lóe, đáy mắt xẹt qua hiểu rõ, chẳng lẽ Tống Kỳ Diễn là muốn...

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, kéo lỗ tai của hắn lại gần nhẹ nói: "Làm như vậy có phải thật âm hiểm quá hay không?"

Tống Kỳ Diễn bĩu môi, cười đến không lộ ra sơn lộ thủy, dùng âm điệu giống vậy quay lại cô: "Anh có nói anh muốn làm gì sao?"

Ánh mắt của Cận Tử Kỳ vụt sáng một cái, thầm nghĩ, anh chưa nói, nhưng mà anh đã nghĩ rồi!

HẾT QUYỂN 3