Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 105: Nếu như em yêu anh ấy, thì cái giá phải trả là gì?

Editor: Tâm Thường Lạc

Tô Ngưng Tuyết sau khi nhận được câu trả lời, lập tức quay sang phía phu nhân Windsor, hữu lễ mà gật đầu xem như chào hỏi...

Phu nhân Windsor cũng đáp lại bằng một nụ cười, hai bên xem như đã thăm hỏi lẫn nhau.

Kiều Nam chẳng qua là cười cười rất nhạt, lẳng lặng nhìn Tô Ngưng Tuyết đã xoay người rời đi.

Dường như đối với tình cảnh như vậy cũng không cảm thấy chút nào lúng túng không được tự nhiên.

Cận Tử Kỳ hơi nhíu mày, chẳng lẽ, ông ấy cùng mẹ thật sự không quen biết?

Nhưng trong khoảnh khắc kia Tô Ngưng Tuyết hoảng hốt đã lộ chân tướng, họ nhất định biết nhau hơn nữa rất quen thuộc!

Nhưng mà Tô Ngưng Tuyết đích thực cố ý lẩn tránh làm cho cô chỉ có thể đè xuống đủ loại nghi ngờ trong lòng.

Quay đầu dặn dò với Tống Kỳ Diễn: "Anh đưa nhóm người của phu nhân đến phòng đi, chốc lát nữa trở lại yến thính tìm em."

Tống Kỳ Diễn cũng phát giác được không khí này vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng không truy cứu quá nhiều, "Được."

Cận Tử Kỳ quay sang phu nhân Windsor lễ phép hành lễ, "Phu nhân, con có việc nên rời đi trước."

"Đi mau lên đi, nếu có việc gì ta có thể ra sức thì gọi điện thoại cho ta." Phu nhân Windsor mỉm cười gật đầu.

Trước khi đi, Cận Tử Kỳ nhịn không được tầm mắt lại nhìn Kiều Nam vẫn còn đứng bên cạnh Tô Ngưng Thu.

Nhìn thấy trong mắt ông đang dao động, như rỉ ra từng giọt buồn bã như đã đánh mất thứ gì....

Mang theo nghi hoặc nặng nề đi vào phòng tiệc, vừa khép cửa xoay người lại, thì nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đứng bên bàn ăn.

"Mẹ..." Cận Tử Kỳ thấp giọng gọi một câu.

Dáng vẻ Tô Ngưng Tuyết có chút không yên lòng, nhưng mà khi nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ bà lập tức thu lại cảm xúc đang để lộ ra ngoài, quay sang quản lý bộ phận ăn uống ở cách đó không xa đang phân phó nhân viên làm việc: "Vương quản lý, phiền anh đến đây một chút."

Sau đó quay đầu lại nhìn Cận Tử Kỳ, "Làm sao vậy? Có chuyện muốn nói với ta?"

Nhìn qua trong con ngươi mắt của bà bất động bỗng gợn sóng, Cận Tử Kỳ nhẹ lắc đầu, không biết nên mở miệng như thế nào.

Chẳng lẽ đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi bà: Mẹ, mẹ cùng chú Kiều Nam kia có phải có một đoạn tình hay không!

Tô Ngưng Tuyết lại thấy sự ngập ngừng giữa đôi lông mày của cô, đặt bút trong tay xuống, lên tiếng: "Mẹ cũng từng trải qua như vậy, trong hôn nhân luôn luôn mâu thuẫn như thế, chỉ có hai bên cùng sống chân thành mới có thể cùng đi tiếp."

Thế nhưng Tô Ngưng Tuyết cho là cô vì đang lo lắng cho cuộc sống hôn nhân sau này cùng Tống Kỳ Diễn.

Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, lời của mẹ là nói như vậy, nhưng, chính bà và cha sao lại như thế này?

Mẹ yêu cha sao? Nếu như yêu mà nói mới có thể bao dung hết thảy mọi sai lầm của chồng.

Nhưng, cha cũng yêu mẹ sao, nếu như nói yêu tại sao còn phải tìm kiếm giai nhân khác?

Trong cuộc hôn nhân của cha mẹ cô, có phải cũng từng có hai chữ thật lòng, chẳng qua là sau đó do năm tháng dần trôi mà phai nhạt dần?

Chỉ là những lời này, Cận Tử Kỳ cuối cùng không hỏi, cũng biết không nên hỏi.

Nhìn qua người phụ nữ cao ngạo trước mặt này, ánh mắt Cận Tử Kỳ dần dần phức tạp, những năm này thật ra cô vẫn muốn hỏi mẹ của mình một chút, cùng cha của cô kết hôn, bà có từng hối hận qua?

Tô Ngưng Tuyết kiểm kê hết số lượng rượu, phát hiện Cận Tử Kỳ không nhúc nhích lại đang nhìn mình.

"Con đứa nhỏ này, hôm nay làm sao thế?"

Cận Tử Kỳ giấu đi sự chua xót đang dâng trào ở tận đáy lòng mình, lắc lắc đầu, rồi bỗng nhiên đi lên trước ôm lấy Tô Ngưng Tuyết.

"Chỉ là đột nhiên có chút không bỏ được, bao năm qua con làm sao cũng chưa hiếu kính với mẹ."


Tô Ngưng Tuyết đại khái không nghĩ tới Cận Tử Kỳ lại cũng sẽ làm nũng, hoàn toàn giật mình đứng tại chỗ.

"Mẹ, cám ơn mẹ." Cám ơn mẹ những năm gần đây một mực lặng lẽ chiếu cố con cùng Mỗ Mỗ.

"Nha đầu ngốc." Tô Ngưng Tuyết khẽ thở dài mà nói một câu.

Bất quá ba chữ đơn giản đó, Cận Tử Kỳ lại rõ ràng cảm nhận được thần sắc của bà bình thản xuống, vui mừng cùng vui vẻ.

Dường như bà đã nỗ lực mà khắc chế.

Ở trước mặt cô, Tô Ngưng Tuyết vẫn luôn rất tỉnh táo trưởng giả.

Giống như người thầy dạy bảo cô trên thương trường phân tranh ứng đối như thế nào, vĩnh viễn trầm tĩnh bình thản như vậy.

Mà giờ khắc này, cô rõ ràng cảm nhận được Tô Ngưng Tuyết là một người mẹ rất tình cảm.

............

Trở lại ở trên xe, Cận Tử Kỳ nhịn không được hiếu kỳ mà quay sang Tống Kỳ Diễn hỏi thăm sự tình về Kiều Nam.

Tống Kỳ Diễn cau mày nghiêng mắt nhìn cô, tức giận hỏi một câu, "Em muốn làm gì?"

Cận Tử Kỳ lập tức hiểu, người đàn ông này tướng mạo rất tốt, tuổi cũng đã lớn mà tìm không được đối tượng là có lý do.

Hẹp hòi, không hề che đậy sự hẹp hòi, bất quá... Hẹp hòi cũng rất đáng yêu.

"Chỉ là kỳ quái chú ấy và mẹ rõ ràng biết nhau tại sao phải làm bộ như người xa lạ."

Tống Kỳ Diễn thuộc người thông minh, một suy ra ba người, lập tức sẽ hiểu ý của cô, lại tiếp một câu: "Anh cảm thấy việc này em đi hỏi cha vợ đi, có thể càng thêm tín nhiệm."

Cận Tử Kỳ có chút sững sờ, đi hỏi cha cô, đây không phải là trực tiếp va vào họng súng sao?

Đến lúc đó sợ là nước trong cũng sẽ bị cô khuấy đục, huống chi, nước này vốn nhìn qua cũng không trong suốt.

Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Cận Tử Kỳ rơi vào trầm tư, giống như đang quan sát sắc mặt của cô.

"Anh không nói cho em cũng không sao, ngày mai em đi tìm chú Kiều." Cận Tử Kỳ chợt ngẩng đầu cười cười.

"Em không có việc gì đi tìm chú ấy làm gì?" Sắc mặt Tống Kỳ Diễn đột nhiên trầm xuống.

Cận Tử Kỳ không cho là đúng: "Đương nhiên là hỏi thăm về chuyện của chú ấy, không phải là anh không nói cho em biết sao?"

Cho nên em chỉ có thể tự mình tới cửa thăm hỏi chú Kiều Nam, huống chi tài liệu một tay có độ tin cậy cao hơn hai tay.

Nửa câu nói sau hiện trong đôi mắt đẹp của cô, Tống Kỳ Diễn lập tức đã không có tiếng vang.

Cận Tử Kỳ cảm thấy không sai biệt lắm, vừa định mở miệng tiếp để lấy tin tức từ trong miệng hắn, hắn lại thình lình lên tiếng: "Em đi tìm chú Kiều cũng không sao, ngày mai anh hẹn cha vợ đi ra ngoài ăn cơm trưa."

"Hẹn ba ba đi ra ngoài ăn cơm? Anh muốn làm cái gì?" Cận Tử Kỳ bắt đầu nâng cao cảnh giác lên.

Tống Kỳ Diễn đem thái độ xem thường trước đó của cô biểu diễn một lần nữa, "Có thể làm cái gì, con rể cùng cha vợ ăn cơm, đương nhiên là hàn huyên một chút làm sao duy trì tốt hôn nhân, đem ý đồ nạy góc tường của tiểu tam đá ra ngoài vòng!"

Khoé miệng Cận Tử Kỳ giật giật, cũng không biết nên quay lại nói với hắn điều gì mới phải.

Một lát sau, dường như tâm tình đã tốt lên, câu chữ cũng đã sắp xếp chuẩn bị xong, Cận Tử Kỳ khó khăn lắm mới mở miệng: "Em chẳng qua là cảm thấy chú Kiều có chút quen mắt, muốn biết một chút có thể đối với việc khôi phục trí nhớ mới có lợi."

Còn tưởng rằng Tống Kỳ Diễn còn có thể càn quấy mà phản đối, ai ngờ hắn lại đột nhiên thỏa hiệp, nhìn cô liếc mắt một cái, lên tiếng: "Tổng giám công ty thiết kế xe ô tô cao cấp toàn cầu, năm mươi ba tuổi, độc thân, định cư tại Ai-len."

Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết rõ người hắn nói chính là Kiều nam, nghe được thông tin Kiều Nam độc thân, không khỏi có chút giật mình.

"Tại sao chú ấy không kết hôn?"


"Nghe mẹ nuôi của anh nói, hình như lúc còn trẻ chú đã từng kết hôn một lần, nhưng vợ chú ấy bị bệnh qua đời, sau đó chú phải đi sang Nước Anh đào tạo chuyên sâu, về sau vào công ty của gia tộc mẹ nuôi anh cho tới bây giờ."

"Công ty thiết kế xe ô tô cao cấp toàn cầu sao?" Cận Tử Kỳ nhịn không được lại nhìn người đàn ông bên cạnh thêm lần nữa.

Thương hiệu nằm trong top hai mươi công ty xe hơi hàng đầu sao?

Tống Kỳ Diễn nhìn con đường phía trước, đột nhiên hỏi cô: "Đẹp trai sao?"

"Cái gì?" Cận Tử Kỳ bị lối suy nghĩ toát ra quá nhanh của hắn mà kinh ngạc.

"Nhìn chằm chằm ngắm nghía anh lâu như vậy, chẳng lẽ không phải cảm thấy dáng dấp anh đẹp trai sao?" Khóe miệng hơi nhếch lên.

Ngược lại đối với tướng mạo của mình vô cùng tự tin, hay là nói da mặt quá dầy...

Cận Tử Kỳ mấp máy khóe môi, qua loa "A" một tiếng...

Hắn lại nhất quyết không tha, hắng giọng một cái hỏi tới: "Có đẹp trai nhiều không?"

Lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác, nhìn sang phía ngoài cửa sổ ánh sáng đèn xe khác chạy lướt nhanh qua xe có rèm che, "Tạm được."

"Cái gì gọi là có thể tiến hành đi?! Cận Tử Kỳ, giống như ngươi vậy qua loa cho xong là một loại nghiêm trọng vũ nhục cùng chà đạp nam nhân nhân cách tôn nghiêm biểu hiện!"

"Cái gì gọi là tạm được chứ?! Cận Tử Kỳ, em biểu hiện qua loa cho xong như vậy là một loại vũ nhục, như chà đạp lên nhân cách tôn nghiêm của một người đàn ông!"

Cận Tử Kỳ vèo một cái quay đầu lại hơi trừng hắn: "Tống Kỳ Diễn, em cũng cảm thấy em nên lần nữa xét lại việc kết hôn với anh là có phải đã quyết định quá vội vàng rồi hay không."

"Cận Tử Kỳ, anh giảng đạo lý với em đàng hoàng, em cư nhiên giở trò lưu manh với anh?!"

Cận Tử Kỳ không nói lời nào, chẳng qua là căm giận mà dùng mắt nhìn chằm chằm hắn: anh dám nói nhảm nữa thử xem?

Tống Kỳ Diễn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất của Cận Tử Kỳ, quả nhiên càng thêm mất hứng.

"Cận Tử Kỳ, làm người không thể không phúc hậu như vậy, chỉ nói yêu không kết hôn đó chính là giở trò lưu manh."

Cận Tử Kỳ vẫn như cũ không để ý tới hắn, phát hiện người đàn ông này lại thêm một điểm mạnh khác: miệng xấu!

"Em cho rằng sau khi làm nhiều chuyện khiến cho người ta tức lộn ruột đối với anh như vậy, còn có thể làm như lúc em mới đến như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi sao? Cận Tử Kỳ, anh cho em biết, anh cho phép em đi vào thế giới của anh, nhưng tuyệt đối không cho phép em đi tới đi lui trong thế giới của anh!"

Cận Tử Kỳ trợn mắt há hốc mồm, nghe hắn nói ra lời chính nghĩa, trước tiên mặc kệ hắn nói có đạo lý hay không, hận đời như vậy, câu chữ đa sầu đa cảm như vậy thì cái người mù chữ Trung văn như hắn là đã học được từ nơi nào?

"Tống Kỳ Diễn, không phải anh đã lướt qua diễn đàn Thiên Nhai trên mạng chứ?"

"Cái gì diễn đàn Thiên Nhai?" Tống Kỳ Diễn nhìn ánh mắt long lanh của Cận Tử Kỳ liếc một cái, ánh mắt có chút chột dạ.

"Thật không có lướt qua sao?" Cận Tử Kỳ không tin híp híp hai mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên áp sát qua, đôi hàng mi dài như có như không quét qua gò má của hắn.

Tống Kỳ Diễn theo bản năng nghiêng đầi về phía sau, cố làm ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: "Không có lướt qua."

"A ~" Cận Tử Kỳ trở lại chỗ ngồi, nghiêng mắt nhìn hắn, "Thì ra là không có lướt qua nha."

Gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn vốn màu lúa mạch cứng rắn nhưng với cử chỉ nghiêng mắt nhìn đầy phong tình của cô phải nghẹn đỏ.

"Đúng vậy, anh không hiểu những thứ phong hoa tuyết nguyệt kia của các người, anh chính là tên nông dân không có văn hóa!"

Nhưng đã là mù chữ, nhất là tên mù chữ cường thế, bị vạch mặt nên nhất định thẹn quá hoá giận.

Xe có rèm che cứ như vậy dừng lại ở giữa đường.

"... Cố tình gây sự, lái xe cho đàng hoàng." Cận Tử Kỳ nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Sau khi im lặng trong chốc lát, trước sau cũng không nghe thấy tiếng động cơ, lần nữa mở mắt nhìn hắn, "Anh sao còn không lái xe? Nơi này không phải chỗ đậu xe." Bị cảnh sát giao thông bắt được không tránh khỏi phải mở giấy phạt.

Tống Kỳ Diễn lại xoay người nhìn cô, "Anh quên nói cho em biết, mới vừa rồi sờ eo của em, phát hiện rất nhiều thịt dư, mặt của em so với lúc anh mới quen em cũng tròn lên một vòng lớn."

"Tiếp tục mập như vậy, trừ anh ra em còn có thể gả cho người nào?" Lời nói vô cùng trịnh trọng.

Cận Tử Kỳ nhịn không được đưa tay sờ mặt của mình, sắc mặt trước sau như một khôi phục lại bình tĩnh: "Yên tâm đi, trên cái thế giới này vẫn có đàn ông thích phụ nữ đầy đặn."

"Em nói cái gì?" Hắn phản bác lại sang sảng hùng hồn, "Có bản lĩnh em lặp lại lần nữa cho anh thử xem!"

Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nhìn sang: "Anh thử lặp lại lần nữa."

Tống Kỳ Diễn cúi đầu suy nghĩ một chút, đáp: "Lão bà, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi về nhà đi."

Cận Tử Kỳ buồn buồn nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, thật sự mập sao?

Không nhịn được khẽ hí mắt ra, liếc về phía hắn có thể nói là vóc người rắn chắc có tỷ lệ được xưng là hoàng kim.

Muốn giả vờ không quan tâm, nhưng mà, vậy cũng chỉ là làm bộ thôi.

Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng khởi động xe, một lần nữa chạy nhanh về nhà.