Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 103: Cắt cổ tay tự sát

Editor: Tâm Thường Lạc

Trong đôi tròng mắt đen thâm thuý thẳng tắp nhìn cô chằm chằm: "Tiểu Kỳ, có phải em nhớ ra rồi hay không?"

Cận Tử Kỳ vừa rồi chợp mắt, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi, cô tựa vào đầu vai hắn, khó khăn mà mở miệng: "Chẳng qua là có một chút chuyện mơ hồ không rõ, sau khi tỉnh dậy rồi lại không nhớ gì cả."

"Nếu như để nhớ lại những chuyện kia mà phải thống khổ như vậy, anh tình nguyện cái gì cũng không cần."

Cô đem mặt chôn ở phía trước lồng ngực của hắn, nhẹ giọng thì thào, "Anh nói rất đúng, hiện tại cùng tương lai mới là quan trọng nhất."

Tống Kỳ Diễn cũng không truy hỏi nhiều thêm, chẳng qua là vỗ về khẽ vuốt sống lưng cô, "Vậy thì đừng suy nghĩ nữa."

Sự lo lắng trên mặt hắn sớm đã bị sự bình tĩnh thay thế đi, dường như người đàn ông ấy đã giấu đi tâm tư sâu kín trong lòng.

Hắn mất đi sự nóng nảy hấp tấp thường ngày, điều này lại khiến cho cô khó nắm bắt.

Đến tột cùng là cô còn chưa đủ thông minh, hay là Tống Kỳ Diễn quá giỏi vhe giấu tâm tình của mình?

Ngày trước nếu không phải do hắn nguyện ý, cô cũng sẽ không thể hìn thấy được tính tình trẻ con trong con người Tống Kỳ Diễn?

Ngẫm lại cũng xác thật như thế, kiểu người có địa vị như hắn, dù sao vẫn có thể rất quen với việc ẩn giấu biểu tình và thái độ.

Tâm tư của Cận Tử Kỳ vẫn chưa hoàn toàn thành công loại bỏ ra ngoài những hình ảnh rối loạn trong trí nhớ.

Tống Kỳ Diễn giúp cô lần nữa nằm xuống, thay cô đắp kín mền, "Anh đã giúp em xin nghỉ, hiện tại ngủ một giấc thật tốt đi, về phía trong nhà mà nói, cũng đừng lo lắng, anh nói với mẹ là em bị cảm."

Cận Tử Kỳ cảm thấy đầu óc nặng nề, rũ mắt xuống nhìn thấy hắn đứng lên, dường như có dự định xoay người rời đi.

Phản ứng theo bản năng, cô đưa tay kéo hắn lại, ý tứ như có phần khẩn cầu.

Giống như là thói quen có hắn làm bạn, khoảnh khắc ấy càng thêm không dám một mình đối mặt với những ký ức đáng sợ kia.

Tống Kỳ Diễn giật mình sửng sốt một chút, sau đó lập tức vén chăn lên, thần sắc rất tự nhiên mà leo lên nằm.

Trên giường bệnh chật hẹp, thân hình cao lớn của người đàn ông co tròn lại, một tay kéo eo của cô qua, một tay vẫn còn duy trì tư thế bị cô cầm lấy, giọng nói dịu dàng: "Ngủ đi, anh ở đây."

Mặc dù trong lòng mang cả trăm mối tơ vò, nhưng khi nằm trong lòng của hắn, tất cả cảm xức vốn bị lay động treo ngược lên đã từ từ lắng xuống.

Bên ngoài trời sớm đã sáng gió mát dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp nghiêng rơi chiếu vào giường bệnh, một hình ảnh thật ấm áp an hoà.

Cận Tử Kỳ quay lại ôm hắn, khi dựa trên người hắn, nói không nên lời.

Cô lại chưa bao giờ từng phát hiện, mình đối với hắn lệ thuộc đã đến tình trạng không thể cứu vãn.

Bên tai bắt đầu lại vang vọng lên lời nói của Luân Ân, người thiếu niên kia trong trí nhớ dắt tay cô....

Cận Tử Kỳ ngước mắt lên, muốn nhìn xuyên qua đôi con ngươi đen thẫm kia của Tống Kỳ Diễn, muốn thông qua đó tìm tòi cảm xúc ở trong đó.

Bất kể quá khứ của cô đến tột cùng là hình dáng gì, tối thiểu khoảnh khắc khi tựa vào trong ngực của hắn, cô tin tưởng đáy lòng mình có sự thúc đẩy——

Điều này cũng không hứa hẹn là kết quả tốt nhất, nhưng cũng không phải là sự phát triển kém nhất.

"Ngủ đi." Tống Kỳ Diễn giúp cô chỉnh chăn mền kéo phủ lên bả vai, giọng nói mang theo sự mê hoặc vang lên.

Lòng bàn tay của hắn khô ráo ấm áp, ở trong ngực của hắn, nghe hương thơm thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, Cận Tử Kỳ dứt bỏ những suy nghĩ rối loạn, nhắm mắt lại, mang theo một chút cảm giác mệt mỏi, từ từ rơi vào mộng đẹp.

-------------

Ở bệnh viện đợi đến gần tối, xác định thân thể của cô đã không còn đáng ngại Tống Kỳ Diễn mới đi làm thủ tục xuất viện.

Trên người Cận Tử Kỳ cũng là một thân đồ ngủ, đứng trên hành lang khó tránh khỏi có chút lúng túng.

Trên chân còn có một đôi dép không biết Tống Kỳ Diễn từ nơi nào mà lấy được, số đo có phần chênh lệch rất lớn.

Với mái tóc dài rối tung rũ rượi trên vai, tương tự như cô gái nhỏ bị phụ huynh vứt bỏ mà lạc đường.

Sau đó, phụ huynh của cô bỗng dưng xuất hiện và cầm lấy một xấp hoá đơn viện phí trong tầm mắt cô.

Tống Kỳ Diễn cũng là cả người bộ đồ ngủ màu đen, mang dép, đang đi đến quá mức quỷ dị trong ánh mắt của mọi người.

Hắn dường như không để ý chút nào đến ánh mắt khác thường của người khác, chỉ chuyên tâm nhìn sang chỗ cô đang đứng.

"Hiện tại cùng nhau về nhà nhé." Giọng nói cũng thay đổi và đặc biệt ôn nhu.


Vào lúc Cận Tử Kỳ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, hắn đã đem cô chặn ngang ôm lấy, kéo vào trong ngực mình.

Dáng người Cận Tử Kỳ cao ráo gầy gò, nhưng khi hắn ôm công chúa ở trong lòng, dường như trở nên vô cùng nhỏ nhắn.

Hai tay Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng vòng lên cổ hắn, nhưng ánh mắt có chút hơi hơi khó hiểu và ngượng ngùng.

Trước mặt nhiều người như vậy...

"Em ngã bệnh không thể quá mệt mỏi, anh bế em đi xuống là được." Là chuyện đương nhiên của một thân sĩ phong độ phải làm.

Cận Tử Kỳ ngẩng cằm lên nhìn hắn ——

Tống Kỳ Diễn nhìn qua dường như rất vui vẻ, cũng không ẩn giấu, thật vui vẻ giống như muốn hóa thành một luồng khói xanh bay đi.

Đứng chờ trong đám người đang đợi thang máy, hắn cười đến mức có chút khôi hài, cũng may hàm răng đủ trắng.

Cận Tử Kỳ không biết mình có nên giãy giụa một chút hay không.

Nhưng mà được ôm trong lồng ngực ấm áp như vậy, trong lòng cô cũng diễn sinh ra sự an nhàn dễ chịu.

Muốn lệ thuộc vào hắn, ít nhất giờ khắc này, thân bất do kỷ mà muốn như vậy.

Cho nên cuối cùng cũng là kề sát lồng ngực của hắn, nghe được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nhắm hai mắt lại.

-------------

Trở lại Cận gia còn chưa đi vào biệt thự, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười vui vẻ mà khoa trương của phụ nữ.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn lẫn nhau, dường như trong nhà không có một nhân vật nào phóng khoáng sảng khoái như vậy nha?

Mang theo phần tò mò này, hai người vừa vào nhà, dì Hồng thì tiến lên đón, mặt mũi tràn đầy không khí vui mừng mà nói: "Đại tiểu thư, cô gia hai người cũng đã về, hôm nay có khách tới nhà."

Cận Tử Kỳ theo phương hướng dì Hồng chỉ nhìn sang ——

Lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cùng Tô Ngưng Tuyết có mấy phần giống nhau cũng đang đúng lúc nhìn sang.

Bà mặc trên người bộ quần áo len dệt nổi bằng lông cừu, kiểu dáng mới nhất trong bộ sưu tập cuối thu của hãng Chanel, trên cổ đeo một sợi dây chuyền trạm trổ hoa tinh xảo, một mái tóc nâu dàu được bới lên cao cao, nghiễm nhiên là hình tượng của một vị phu nhân.

Khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ, đáy mắt vị phụ nhân ấy thoáng hiện lên ánh sáng vui mừng, quay đầu lại hỏi thăm Tô Ngưng Tuyết cùng ngồi ở một bên: "Không nghĩ tới Tử Kỳ đã lớn như vậy rồi?"

Tô Ngưng Tuyết mỉm cười nhìn Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn đang đứng ở cửa nói: "Tiểu Kỳ, Kỳ Diễn, đây là dì, lâu nay cư ngụ ở nước Pháp, nghe nói các con kết hôn nên dẫn theo em họ con trở về."

"Dì." Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trăm miệng một lời mà gọi Tô Ngưng Thu một tiếng.

Nhưng Tô Ngưng Thu lại chú ý tới người đàn ông bên cạnh Cận Tử Kỳ, trên mặt chợt lóe lên tán thưởng, ngay sau đó cười nói: "Vị này có phải là vị hôn phu của Tử Kỳ không? Quả nhiên là người xuất sắc trong những người tài a!"

Thái độ của Tống Kỳ Diễn vô cùng khiêm tốn, "Dì quá khen!"

Tô Ngưng Thu giống như là nghĩ tới điều gì, kéo tay áo của Tô Ngưng Tuyết, "Ôi, sao em nghe nói đứa con rể này của chị là con trai nhà giàu nổi tiếng của Tống gia kia, thực hay là giả?"

Tô Ngưng Tuyết mím khóe môi cười mà không nói, nhưng gật đầu một cái, coi như là đáp lại câu hỏi của bà.

Tô Ngưng Thu như bừng tỉnh đại ngộ mà ồ một tiếng, sau đó cũng không hỏi tới nữa.

Trên bậc thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu với tinh thần không hề phấn chấn mà đi xuống lầu.

Xem ra chuyện tối ngày hôm qua đối với cô đả kích rất lớn, Cận Tử Kỳ rõ ràng thấy dưới vành mắt sưng đỏ của cô là quầng thâm đậm màu, ngay cả gương mặt trái xoan trong một đêm cũng gầy gò không ít, sắc mặt thì tái nhợt.

Kiều Niệm Chiêu giống như không thấy mọi người trong phòng khách, không nói tiếng nào mà hướng phòng ăn đi tới.

Tô Ngưng Thu nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, Kiều Niệm Chiêu có thể không nghe thấy, nhưng Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn đến gần phòng khách dĩ nhiên nghe được bà nói thầm: "Ông ta cũng thật sự dám đem đứa con gái riêng này dẫn về nhà."

Tô Ngưng Tuyết vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Ngưng Thu, ý bảo bà không cần nói nhiều, trên mặt Tô Ngưng Thu lộ vẻ bất mãn, nhưng vẫn là không nói thêm gì nữa, đem đề tài chuyển hướng lên mấy món mỹ phẩm dưỡng dung nhan.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vừa đi vào phòng khách, thì nghe được phòng ăn bên kia phát ra tiếng va chạm của đồ sứ từ khay rơi xuống đất.

Sau đó là tiếng kinh hãi của một cô gái: "A! Cô đi đường như thế nào cũng không nhìn đường?"

Mọi người đồng loạt theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu và một cô gái trẻ cách ăn mặc khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đụng vào nhau, mà bánh ngọt trong tay cô gái đổ xuống làm bơ bánh văng tung toé lên khắp quần áo của cô gái.

Mà câu nói oán trách kia hiển nhiên là do cô gái đang mang vẻ mặt lên án này nói ra.

Kiều Niệm Chiêu lạnh lùng liếc cô một cái, au đó muốn vòng qua cô bỏ đi, lại bị cô gái một phen kéo lấy: "Tôi nói nè, cô sao mà không lễ phép như vậy, đụng vào người ta cũng không nói xin lỗi!"


Kiều Niệm Chiêu lại cười nhạo một tiếng, giọng điệu đầy trào phúng: "Cô là ai, dựa vào cái gì để cho tôi phải xin lỗi cô?"

Cô gái bị chọc tức phải mở to mắt, mặt tràn đầy không dám tin, tựa như không nghĩ tới Cận gia đấy thế nhưng có người cuồng vọng như vậy, vừa định mắng trả lại, trong phòng khách Tô Ngưng Thu lại đột nhiên lên tiếng: "Thanh Kiều tới đây!"

Ngu Thanh Kiều mặc dù trong lòng tức giận bất bình nhưng vẫn là nghe theo lời của mẹ mà buông lỏng tay, nhận lấy khăn lông ướt người giúp việc đưa lên, vừa lau chùi kem bơ trên người vừa nhân tiện oán trách.

Kiều Niệm Chiêu lúc này mới chú ý đến những người trong phòng khách, cũng rất nhanh thì nhìn ra quan hệ của Tô Ngưng Tuyết và Tô Ngưng Thu đang ngồi trong phòng khách, lạnh lùng cười cười, sau đó mặt âm trầm đi vào phòng bếp.

Ngu Thanh Kiều mặc một bộ áo lông rộng thùng thình màu xanh đậm, quần bó sát người màu trắng, bên dưới là một đôi giày chơi bóng cũng màu trắng, cô nhìn lại thấy trên áo lông dính đầy bơ kem màu sắc rực rỡ, khuôn mặt từ từ khó nhìn lên.

Đến lúc tới gần phòng khách, dứt khoát một phen xông lại, nhào tới trên người Tô Ngưng Thu khóc lóc om sòm: "Con mặc kệ, mẹ phải để cho cô ta thường cho con, đây là kiểu dáng bản mùa thu số lượng hạn chế trên toàn cầu, mẹ!"

Tô Ngưng Thu mang vẻ mặt bất đắc dĩ, cưng chìu mà vỗ vỗ gương mặt của cô: "Đừng làm rộn, không phải chỉ là một cái áo lông thôi sao, chị họ Tử Kỳ và anh rể họ tương lai của con đã về, còn không mau chào hỏi!"

Ngu Thanh Kiều nhìn thấy hai người ngồi đối diện, nhất thời quên mất chuyện quần áo, đã chạy tới nắm lấy tay Tử Kỳ, sờ lên sờ xuống, toe toét cười nói: "Chị họ Tử Kỳ càng lớn càng xinh đẹp nha, nhìn thôi tâm huyết em cũng đã sục sôi!"

Cận Tử Kỳ đối với Ngu Thanh Kiều ấn tượng có thể nói là không, thế nhưng do có phần thân tình nên tự sinh ra đáp lại, quay qua nắm tay của cô, cười tủm tỉm trả lời: "Em họ Thanh Kiều không phải là cũng rất xinh đẹp đáng yêu sao?"

Ngu Thanh Kiều nghe xong ha hả cười mấy tiếng, ngồi xuống sofa bên cạnh Cận Tử Kỳ, "Chị họ nè, chị kết hôn mà sao cũng không nói cho em biết một tiếng, làm hại em còn phải từ mẹ của em mới biết tin tức này."

Tô Ngưng Thu nhìn sang con gái nhà mình hoạt bát quá mức, cười mắng một câu: "Là chị họ của con muốn kết hôn, cũng không phải con kết hôn, con kích động như thế làm cái gì!"

Ngu Thanh Kiều tinh quái mà lè lưỡi một cái, ở cửa lại vang lên giọng nói của dì Hồng: "Chủ tịch đã trở lại."

Cận Chiêu Đông vừa vào cửa thì nhìn thấy tình hình náo nhiệt trong phòng khách, mà Tô Ngưng Thu đã đứng dậy lên tiếng gọi"Anh rể", Ngu Thanh Kiều cũng bị mẹ kéo đứng thẳng thân lên cung kính gọi Cận Chiêu Đông: "Chào dượng cả!"

Cận Chiêu Đông mỉm cười mà đáp lại, đưa cặp công văn trong tay và áo khoác giao cho dì Hồng, sau đó cũng vào phòng khách.

Đề tài vẫn như cũ không có gì thay đổi, cũng chỉ là việc vặt vãnh trong nhà, sau đó phối hợp mà thỉnh thoảng cười vài tiếng.

Bên kia Kiều Niệm Chiêu mới vừa đi ra phòng bếp, lại bị Cận Chiêu Đông tinh mắt mà nhìn thấy, phát hiện cô lại muốn lên lầu, liền lên tiếng ngăn lại: "Cả ngày sống ở trong phòng cũng không sợ buồn bực à, lập tức phải ăn cơm cũng đừng lên lầu nữa."

Kiều Niệm Chiêu liếc nhìn phòng khách một phong thái hòa thuận, cắn cánh môi hơi có vẻ tái nhợt, nhưng vẫn đi tới.

"Ba." Kiều Niệm Chiêu với hơi thở mong manh mà gọi một tiếng, sau đó một mình ngồi xuống ở trong góc.

Tô Ngưng Thu đột nhiên biết mà còn hỏi: "Anh rể, vị tiểu thư này là..."

Cận Chiêu Đông khó khăn lắm mà liếc mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết một cái, nhưng vẫn giới thiệu: "Đây là đứa con mà tôi và Ngưng Tuyết mười năm trước nhận nuôi, họ Kiều tên Niệm Chiêu, Niệm Chiêu, đây là em gái của dì Tuyết con."

Kiều Niệm Chiêu liếc nhìn Tô Ngưng Thu, lại ấm ức mà cúi đầu, ngay cả Tô Ngưng Tuyết cũng không gọi huống chi là người khác?

Cận Chiêu Đông có một chút lúng túng, nhưng tô Tô Ngưng Thu không chút nào để ý, vẫn quay đầu lại cùng Tô Ngưng Tuyết tán gẫu.

Ngu Thanh Kiều len lén liếc Kiều Niệm Chiêu, đáy mắt thoáng hiện lên hiểu rõ.

Cô thanh thanh cổ họng rồi đột nhiên chỉ vào Tống Kỳ Diễn hỏi: "Dì cả, vị này chính là anh rể họ phải không? Chị họ thật có mắt nhìn, vừa nhìn cũng biết là người nghe lời vợ nói, những người khác đúng là không thể so nha!"

Tống Kỳ Diễn bởi vì câu "Nghe lời vợ nói" thiếu chút nữa sặc ra một ngụm trà, dao gọt trái cây trong tay Cận Tử Kỳ vừa trợt, thiếu chút nữa cắt vào ngón tay của mình, mà Cận Chiêu Đông thì trực tiếp cúi đầu lặng yên uống trà.

Bên kia Kiều Niệm Chiêu dường như cảm nhận được trong giọng điệu của Ngu Thanh Kiều đầy sự khiêu khích, ngẩng đầu nhìn sang Thanh Kiều, trong mắt cũng là vẻ âm u lạnh lẽo, nhưng mà biết rõ ta yếu không đánh lại địch mạnh, đành lựa chọn lặng im.

Tô Ngưng Thu đồng ý mà gật đầu, vừa tường tận xem xét Tống Kỳ Diễn vừa mở miệng: "Đúng nha, chị họ của con kết hôn với người này là rất tốt, thật là có bộ dáng của đương gia tương lai của Cận gia!"

Tống Kỳ Diễn chợt cúi đầu đến gần Cận Tử Kỳ, ở bên tai cô dùng giọng nói nhẹ vô cùng nói: "Dì và em họ của em đây thật là lợi hại, nếu mà ba ban đầu cưới dì của em, hôm nay cũng không như hiện tại thái bình thế này."

Ý cười ở khoé miệng Cận Tử Kỳ càng đậm, Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều mẹ một câu con gái một câu, đầu óc xoay quanh, nói bóng nói gió như vậy mà nói, nghe quả thực có chút tốn công.

Kiều Niệm Chiêu là bởi vì cái dạng bị châm chọc mà thiếu kiên nhẫn, không cam lòng mà phản bác một câu: "Đúng nha, nếu không phải là A Phong làm trễ nãi chị gái nhiều năm như vậy, chị gái đã sớm cùng Tống tiên sinh tu thành chánh quả rồi."

Không khí trong toàn bộ phòng khách trong nháy mắt ngưng trệ.

Cận Chiêu Đông nhìn qua Kiều Niệm Chiêu chau mày: "Chiêu nhi, nói bậy gì đấy!"

"Chẳng lẽ con nói sai sao?" Kiều Niệm Chiêu quả thực trừng mắt nhìn, khóe miệng mím môi cười: "Nếu không tại sao chị gái phải cùng A Phong cùng một chỗ nhiều năm như vậy?"

Động tác gọt trái cây của Cận Tử Kỳ không ngừng lại, cái cô "Em gái" này sợ là hết thuốc chữa!

Bả vai lại bị người đàn ông bên cạnh nắm giữ, đem trái táo gọt xong đưa cho hắn: "Muốn ăn sao?"

"Em đút anh." Tống Kỳ Diễn ở trên má cô hôn một cái, được voi đòi tiên mà yêu cầu.

Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng né tránh, rồi lại bị hắn kéo vào trong ngực, cắn một cái len quả táo trong tay cô, hài lòng nuốt xuống bụng mới đảo mắt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu trong mắt đâu cũng thấy tràn đầy sự ghen ghét.

"Bởi vì Tiểu Kỳ nhà tôi thích vậy nha!"

"Cái gì?" Mặt Kiều Niệm Chiêu liền biến sắc, không nghĩ tới nhúng tay vào lại là Tống Kỳ Diễn.

Mà ngay cả những người khác trong phòng khách cũng bị lời nói Tống Kỳ Diễn hấp dẫn mà chú ý nhìn sang, muốn nghe lời giải thích của hắn.

Cận Tử Kỳ liếc mắt người đàn ông bên cạnh đang cười đến mức nheo lại mắt, lấy cùi chỏ đâm đâm hắn, để nhìn xem anh như thế nào giảng hòa?

Trong lòng lại cũng không lo lắng, bởi vì... Đối phó Kiều Niệm Chiêu xưa nay hắn là người thành thạo nhất!

Tống Kỳ Diễn theo thói quen mà nhướng mày, thoáng nở nụ cười, nghiêm túc mà trả lời: "Cũng không thể không cho em ấy có một chút kinh nghiệm rồi mới gả cho tôi sao, người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ nha!"

Kiều Niệm Chiêu khẽ cười một tiếng: "Anh rể nói đúng lắm, bất quá chị là con gái, thua thiệt lúc nào cũng là chị ấy nha?"

"Cái này sao..." Tống Kỳ Diễn rất ý vị sâu xa trầm ngâm một lát, mới cười nhìn qua Kiều Niệm Chiêu nói: "Người trí thì thấy trí mà, cô bây giờ không phải là vợ của cái kẻ Tiểu Kỳ nhà tôi ném đi không cần à? Còn không phải đã giống như nhặt được vật quý sao."

Trong phòng khách lần nữa lọt vào một mảnh trầm tĩnh.

Khóe miệng Cận Tử Kỳ lại nén cười, tâm tình cũng không khỏi sung sướng lên.

—— Kiều Niệm Chiêu, cô có từng nghĩ đến, sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân (*) không?

(*) Ngoài núi có núi, ngoài người có người (Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn)