Editor: Táo đỏ phố núi
Đàm Duật vẫn còn nhớ, bệnh suyễn của Kiều Trác Phàm rất nghiêm trọng.
Nhưng mà những năm gần đây, số lần phát bệnh của anh càng lúc càng ít.
“Không có việc gì, chỉ là ho khan bình thường!” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Kiều Trác Phàm lơ đễnh.
“Vậy cậu hãy tự mình xem lại! Đúng rồi, không nên uống rượu nữa!” Duật Tiểu Gia nói xong, đưa tay ra định cầm lấy bình rượu kia.
Nhưng mà khi tay của anh ta sắp chạm vào bình rượu đỏ kia, thì Kiều Trác Phàm đã đưa tay ra cầm lấy bình rượu.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Duật Tiểu Gia lại vang lên: “Reng reng reng...”
Duật Tiểu Gia nhìn lướt qua, trên màn hình điện thoại liên tục hiện lên dòng chữ: “Tiểu chủ”!
Anh ta liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình, thất thần một lúc lâu.
“Anna hả?” Kiều Trác Phàm chỉ cần nhìn lướt qua vẻ mặt của Duật Tiểu Gia, liền có thể xác định người gọi điện thoại tới chính là Anna!
Bởi vì chỉ có cô, mới có thể khiến cho Duật Tiểu Gia lộ ra vẻ mặt khó xử như vậy.
“Nhận đi, cô ấy tìm cậu cả ngày rồi! Nếu như không nhận, đoán chừng là cô ấy sắp nổi điên lên rồi!” Sau khi Kiều Trác Phàm nói xong lời này, lại tự rót cho mình một ly rượu.
Sau đó anh không quan tâm tới Đàm Duật nữa, mà tự mình uống rượu một mình.
Mà Đàm Duật thì nhìn điện thoại di động một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận điện thoại: Die^n dan & le^ê quy/y do^nn . “Tiểu Chủ...”
“Đừng bắt cóc con chó của của anh, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Được, được, được, anh sẽ trở về ngay, em chờ một chút!”
Không biết người phụ nữ bên kia điện thoại nói gì đó, mà chỉ hai ba câu liền khiến cho Duật Tiểu Gia trực tiếp bại trận.
Sau khi cất điện thoại đi, anh ta nói với Kiều Trác Phàm: “Tôi thấy là tôi nên trở về nhà một chuyến, lỡ về nhà muộn thì mấy con chó kia của tôi đều biến thành nồi thịt chó mất!”
“Ừ!” Kiều Trác Phàm nhắm đôi mắt lại, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Cái này cho cậu, khi cần thiết thì uống một viên!” Duật Tiểu Gia vốn định đi tới cửa sổ rồi, nhưng mà lúc đi được một nửa không biết là nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên anh ta quay trở lại, móc từ trong túi ra một lọ thuốc màu trắng, ném cho Kiều Trác Phàm.
Kiều Trác Phàm chỉ đưa tay ra đón lấy, không hề nói điều gì.
Mà sau đó Duật Tiểu Gia liền trực tiếp phóng ra chỗ cửa sổ sát đất, bóng dáng của anh ta lập tức hòa vào trong cảnh đêm của thành phố...
Sau đó, cả căn phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ly rượu đụng chạm, và thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ho khan...
- - Đường phân cách - -
“Con chó chết tiệt kia, đừng liếm tao!” Tại một khu vực gần đại trạch nhà họ Đàm, người phụ nữ nào đó đang ngồi ở trên đường, mà bên cạnh cô chính là một con chó lông vàng mà cô mới ‘bắt cóc’ từ đại trạch nhà họ Đàm ra. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Thành thật mà nói, người phụ nữ bắt cóc con chó to như vậy, còn tưởng rằn con chó này sẽ hung dữ mới đúng.
Ai ngờ, sau khi bắt cóc con chó này ra đây cô liền hối hận.
Ở chỗ này là một con chó hung hãn nên có?
Bạn nhìn thử mà xem, con chó này đã liếm mặt của cô bao nhiêu cái rồi?
Đến bây giờ Anna đã sắp không chịu nổi cái mặt dính đầy nước miếng này của mình rồi!
“Con chó chết tiệt, mày mà liếm tao nữa, tao sẽ đem mày đi hầm cách thủy!” Kéo một con chó to như vậy, Anna mất rất nhiều sức.
Cô vốn muốn nhanh chóng đưa nó về nhà, nào ngờ con chó chết tiệt này không chịu lên xe. Rơi vào đường cùng, Anna chỉ có thể kéo nó đi.
Nhưng mà mới đi được một đoạn đường, con chó này lại đặt mông ngồi xuống đất, không chịu đi nữa.
Mặc cho Anna khuyên can, hay là uy hiếp nó đi chăng nữa, nó nhất định không chịu đi tiếp. Thấy nó không chịu đi, Anna liền định ôm lấy nó chạy. Nào ngờ cô vừa mới ngồi xổm xuống, thì con chó này liền liếm mặt của cô.
Anna tức điên lên! dfien ddn lie qiu doon
Mặt của Lăng Công Chủ cô, ai muốn liếm thì liếm sao?
Làm cho cô hôi hám, đến lúc đó anh Duật ghét cô thì sao?
Cô làm bộ định đánh con chó này, cũng không biết có phải con chó này hiểu lầm ý của cô hay không, mà bỗng nhiên nó sáp lại gần, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm Anna, giống như là chờ đợi cái gì.
“Mày là con chó chết tiệt, tao muốn đánh mày, mày trừng cái gì mà trừng?” Anna có cảm giác, tên tuổi cả đời của mình đều bị hủy hoại bởi con chó này.
Vì sao cô thể hiện ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, mà con chó này lại làm như là cô đang chơi đùa với nó vậy, còn có vẻ rất hứng thú nữa!
“Ôi trời, tao không bắt mày nữa, tự mày đi về nhà đi!” Bị con chó nhìn chằm chằm như vậy, Anna bất đắc dĩ, đành quyết định để mặc cho nó về nhà.
Lúc này, Anna đã buông lỏng sợi dây xích kia ra.
“Gâu!” Con chó không vui mừng chạy đi, mà lại sủa lên với Anna.
Lần này Anna nổi trận lôi đình.
“Mày bị làm sao vậy hả? Đi được nửa đường mày không muốn đi nữa, tao cho mày chạy về nhà mày còn hung dữ với tao!”
“Gâu gâu!” Con chó lại sủa, nhưng mà ánh mắt của nó lại rơi vào một chỗ ở sau lưng của Anna. Sau khi phát hiện được điều này, Anna xoay người liền phát hiện ra có một chiếc xe điện đang chạy về phía này.
Người ở trên xe, đội một cái mũ lưỡi trai, vành nón kéo xuống thấp, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ mặt của anh ta. dfien ddn lie qiu doon
Cũng bởi vì như vậy, cho nên con chó lông vàng vốn đang rất yên tĩnh, đột nhiên lại lo lắng sủa lên.
Mà không hiểu sao Anna cũng có một chút sợ hãi, nhìn chiếc xe điện đang đi tới, Anna ôm lấy đầu của con chó, kéo nó qua một bên.
“Đừng sủa! Nếu không đợi chút nữa có người kéo mày đi thịt, tao cũng mặc kệ!” Mặc dù ngoài miệng cô luôn miệng nói muốn đem con chó này đi làm thịt kho tàu hoặc là hầm cách thủy, nhưng mà dù sao cũng là chó của Duật Tiểu Gia! Cô không thể nào đem nó đi giết được.
Bây giờ thấy người xấu sắp tới gần, cô còn bảo vệ con chó này theo bản năng.
Nhưng mà vừa lúc đó, chiếc xe điện kia đã dừng lại bên cạnh bọn họ.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia, sau khi gỡ chiếc mũ lưỡi trai kia xuống ném qua một bên hỏi: “Không phải nói là muốn đem con chó của anh đi làm thịt hay sao? Tại sao bây giờ còn muốn kéo nó qua một bên?”
Người đàn ông vừa tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, vẻ mặt cười như ánh mặt trời kia không phải là Duật Tiểu Gia thì là ai?
Được rồi, thật ra thì Anna chưa từng nhìn thấy Duật Tiểu Gia đi xe điện bao giờ.
Cho nên khi anh ta lấy hình tượng như vậy để xuất hiện trước mặt của cô, thì trong lúc nhất thời Anna vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được.
Khi chiếc xe điện của anh ta dừng lại, con chó kia vốn đang đứng ở bên cạnh của Anna, chợt phi như bay qua chỗ xe điện, lại càng vui vẻ nhào lên trên người của Duật Tiểu Gia, liên tục chạy xung quanh anh ta, nghẹn ngào nức nở.
“Được, được rồi, Tiểu Hồng rất ngoan!” Nhìn thấy con chó này liên tục vây ở quanh người mình, Duật Tiểu Gia đưa tay ra vuốt đầu của nó, con chó kia được đáp lại vui vẻ lăn lộn ở dưới đất.
Một màn này, Anna cảm thấy vô cùng thần kỳ.
"Tiểu hồng? Thật dung tục!" Một con chó lông vàng như vậy mà gọi là Tiểu Hồng?
Đột nhiên Anna cảm thấy, sự thưởng thức của Duật Tiểu Gia thực sự tầm thường. Không trách được anh vẫn luôn thấy cô chướng mắt.
“Dung tục, cũng không dung tục bằng tên của em!” Duật Tiểu Gia vừa đùa giỡn với con chó của anh ta, vừa nói.
"..." Lời này, Anna không thể đáp trả lại được. Quả thực là cô cảm thấy trên đời này cái tên dung tục nhất chính là tên của cô!
Nhưng mà cho dù cô náo loạn bao nhiêu lần đòi đổi tên, thì phụ hoàng của cô cũng nhất định không chịu nghe theo.
Mà khi Anna đứng yên tại chỗ không biết nên trả lời lại như thế nào thì Duật Tiểu Gia lại khởi động xe điện lên một lần nữa.
"Tiểu Hồng, đi lên!" Duật Tiểu Gia ra lệnh một tiếng, con chó có tên là Tiểu Hồng kia, trực tiếp nhảy lên phía trước của xe điện, đứng vững lại, sau đó lại đưa cái đầu của mình tới.
Thấy con chó đã chuẩn bị xong rồi, Duật Tiểu Gia lại hướng về phía Lăng Công Chủ vẫn luôn đứng ngây ngốc ở bên cạnh, hét lớn: “Không phải nói là muốn tìm anh ra ngoài hay sao? Còn không mau đi lên?”
Hết chương 99.