Editor: Táo đỏ phố núi
“Nhìn nè, đây là Tiếu Bảo Bối mua tặng cho em!” Dây chuyền kia cũng không phải là rất đẹp. Nhưng mà một chi tiết nhỏ trên sợi dây chuyền, có hình đầu con dê. Vừa nhìn thấy dây chuyền này, Tiếu Bảo Bối liền nói muốn mua, sau đó đưa cho cô.
Mà điều khiến cho Nhạc Dương vui vẻ, không phải là sợi dây chuyền này quý giá như thế nào, mà là tấm lòng của Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì tên của cô là Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối thích cô, cho nên muốn mua món gì đó có liên quan tới chữ Dương.
Cho nên khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, điều đầu tiên là nghĩ tới cô. Dien_dan l3_quy1don^.
Một tình bạn như vậy, sao không khiến cho người ta cảm động được chứ?
Nhưng mà Nhạc Dương không thể nào ngờ được, khi mình chia sẻ niềm vui của mình với Diệp Tử Hi, thì chỉ nhận được một câu như vậy của người đàn ông này: “Đồ do Tiếu Bảo Bối mua, thì làm gì có thứ gì tốt chứ?”
Nói xong lời này, thậm chí Diệp Tử Hi còn không thèm đưa mắt nhìn sợi dây chuyền ở trên cổ của Nhạc Dương.
Có lẽ trong ấn tượng của Diệp Tử Hi, sự hiểu biết của Diệp Tử Hi đối với Tiếu Bảo Bối, vẫn còn dừng lại ở sở thích là thích đi dạo những cửa hàng ven đường, sau đó chỉ với một trăm đồng tiền, Tiếu Bảo Bối có thể mua được cả một đống đồ.
Cho nên theo ý của anh ta, món quà mà Tiếu Bảo Bối tặng chũng chỉ là những thứ mua ở ven đường.
Mà Diệp Tử Hi vốn có thói quen lấy tiền tài và lợi ích để đánh giá mọi chuyện nên anh ta cảm thấy mấy thứ ở quán ven đường kia có giá trị gì đâu mà vui vẻ chứ?
Nhưng mà anh ta không hề biết rằng, một câu nói kia của anh ta thật sự đã khiến cho Nhạc Dương cảm thấy rất buồn.
Kể từ khi qua lại với Diệp Tử Hi, quả thực là anh ta có tặng cho Nhạc Dương mấy món đồ tốt. Ví dụ như là chiếc vòng cổ thạch anh, hay là mấy bức tranh nổi tiếng gì đó.
Nhưng mà những thứ đó có ý nghĩa như thế nào, chỉ sợ là ngay chính bản thân anh ta cũng không biết?
Có lẽ chẳng qua cảm thấy giá cả của mấy thứ này có chút thích hợp nên anh ta mới mua về mà thôi.
Tiêu một số tiền lớn khiến cho anh ta cảm thấy đó là anh ta đã đối xử tốt với người ta rồi.
Diệp Tử Hi như vậy, làm sao hiểu được tâm trạng của Nhạc Dương lúc cô nhận sợi dây chuyền này từ Tiếu Bảo Bối chứ?
Loại cảm giác này e là cả đời của Diệp Tử Hi cũng không thể cho cô được!
“Ăn nhanh lên đi, ăn xong chúng ta trở về...” Dường như Diệp Tử Hi không phát hiện ra tâm trạng của Diệp Tử Hi, anh ta tiện đà nói.
Lúc nói những lời này, ánh mắt của anh ta liên tục nhìn xung quanh bốn phía của nhà hàng.
Bộ dạng kia giống như là đang ra ngoài dùng cơm với kẻ thứ ba vậy, cảm giác giống như là sợ bị vợ bắt gặp. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Đột nhiên, Nhạc Dương phát hiện bữa ăn này của bọn họ thật sự không thú vị chút nào.
Lặng lẽ sờ lên sợi dây chuyền trên cổ của mình, đột nhiên Nhạc Dương mở miệng nói: “Em no bụng rồi, đi về trước. Anh ngồi một mình ăn từ từ nhé...”
Nói xong, Nhạc Dương thật sự cầm lấy túi xách, chuẩn bị đi ra bên ngoài.
“Nhạc Dương, em bị làm sao vậy?”
Nhìn thấy Nhạc Dương cầm lấy túi xách chuẩn bị đi, Diệp Tử Hi có chút sợ hãi.
Nói thật thì anh ta và Nhạc Dương đã ăn cơm cùng nhau vô số lần, nhưng mà chưa bao giờ Nhạc Dương đứng dậy đi trước như vậy.
Cảm giác này khiến cho Diệp Tử Hi có chút khó chịu.
“Không có gì, chẳng qua hôm nay thực sự rất mệt thôi!”
Nhạc Dương không để ý đến anh ta, nhấc chân đi ra bên ngoài đi tới chỗ để xe.
Vừa rồi lúc đi ra, bởi vì Nhạc Dương vừa lúc đang ở trên xe. Cho nên Diệp Tử Hi đã ngồi lên xe của Nhạc Dương đi tới đây, mà không tự lái xe của mình tới.
Mà lúc này Nhạc Dương chui thẳng vào trong xe của mình, khởi động động cơ định rời đi.
Diệp Tử Hi vội vàng chạy tới bên ghế lái phụ.
Nhưng mà ngay lúc anh ta muốn mở ghế lái phụ ra thì anh ta phát hiện ra cửa xe đã bị khóa lại.
“Nhạc Dương, mau mở cửa xe ra một chút đi!” Anh ta lại vòng qua bên chỗ ghế lái của Nhạc Dương, gõ gõ lên cửa xe. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Lúc này Nhạc Dương từ từ hạ cửa kính xe xuống.
“Nhạc Dương, em không mở cửa ghế lái phụ ra thì làm sao anh lên xe được?”
Diệp Tử Hi đứng ở bên ngoài hô lên.
Nhưng mà lúc này Nhạc Dương đã tập trung tinh thần ở phía trước xe, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không dành cho Diệp Tử Hi ở bên ngoài.
“Hôm nay em rất mệt, anh tự mình bắt xe về đi!” Nói xong, Nhạc Dương đạp lên chân ga, chiếc xe liền rời khỏi chỗ đó.
Diệp Tử Hi suýt nữa không tránh ra kịp thì sẽ bị đụng vào. Cho đến khi tránh ra được mấy mét, trong lòng của anh ta vẫn còn sợ hãi.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Đột nhiên nổi nóng lên như ăn phải thuốc nổ vậy...” Diệp Tử Hi gãi gãi đầu, quả thực anh ta không hiểu được tại sao Nhạc Dương lại phản ứng như vậy.
Phải biết là lúc này anh ta đang đứng ở bên cạnh xe của Nhạc Dương. Lúc này không phải là cô cũng là muốn về nhà hay sao? Đây là lái xe, chứ không phải là đi xe đạp!
Chỉ thêm một người là Diệp Tử Hi anh thôi, sẽ mệt hơn chút nào sao?
Nhưng mà cho dù Diệp Tử Hi ở phía sau oán hận như thế nào đi nữa thì xe của Nhạc Dương cũng đã đi xa rồi...
- - Đường phân cách - -
“Cục cưng, em bị làm sao vậy?” Lúc ra khỏi nhà hàng, Kiều Trác Phàm đã đuổi kịp Tiếu Bảo Bối. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Thực ra thì cũng không tính là đuổi kịp.
Bởi vì Tiếu Bảo Bối vừa chạy ra khỏi nhà hàng, thì đã trực tiếp ngồi xổm xuống trước cửa nhà hàng, một mình lặng lẽ rơi nước mắt.
Bộ dạng kia giống y như một con chó con bị vứt bỏ, khiến cho Kiều Trác Phàm rất đau lòng.
Vội vàng kéo cô đứng dậy, sau đó ôm cô vào trong lòng mình.
Trời đã vào thu, thời tiết ở thành phố này dần dần lạnh hơn.
Vừa rồi Tiếu Bảo Bối chạy ra cũng chỉ mặc một chiếc váy lông cừu.
Sau khi chạy ra ngoài được một lát thì cả người đều lạnh như băng. Nhưng mà hôm nay lúc đi ra khỏi nhà cô cũng không có mặc áo khoác. Bây giờ, Kiều Trác Phàm chỉ có thể ôm cô vào trong lòng mình, dùng chính thân thể của mình để sưởi ấm cho cô.
Cũng không biết là do tức giận hay là do run vì lạnh mà cả người Tiếu Bảo Bối run lên.
"Cục cưng?"
“Cục cưng, có phải em không khỏe ở đâu hay không?”
Nhưng mà Kiều Trác Phàm gọi cô mấy tiếng liền mà người ở trong lòng cũng không hề trả lời lại.
Kiều Trác Phàm vốn đang định cúi đầu nhìn xem có phải cô đang khóc hay không, thì lại cảm nhận được sức nạng đang đổ về phía sau. Bởi vì Tiếu Bảo Bối đã té xỉu ở trong lòng của anh...
- - Đường phân cách - - Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. - -
"Kiều Trì, cô ấy bị làm sao vậy?"
Ở trong biệt thự của họ Kiều, Tiếu Bảo Bối nằm yên tĩnh ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.
“Nóng rần lên, sốt lên tới ba mươi chín độ! Còn có thể vui vẻ cả ngày ở bên ngoài, đúng là làm khó cho cô ấy rồi...” Kiều Trì vừa ghim kim tiêm lên trên cánh tay của Tiếu Bảo Bối vừa nói.
Thực ra thì từ tối hôm qua sau khi Kiều Trác Phàm rời khỏi thì Tiếu Bảo Bối vẫn luôn không làm sao ngủ được.
Dưới chứng sợ hãi giam cầm cô không thích hoàn cảnh xa lạ.
Mà khoảng thời gian này, Kiều Trác Phàm vẫn liên tục ở bên cạnh của cô, khiến cho cô dần dần quên mất cảm giác sợ hãi ở nơi này.
Mà cô cũng dần dần ỷ lại và thích mùi trên người của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà tối qua sau khi Kiều Trác Phàm rời đi rồi thì không trở về nữa.
Bởi vì như vậy nên cô không hề cảm thấy buồn ngủ.
Đêm hôm đó, không ai biết rằng thực ra cô đã mở máy tính của Kiều Trác Phàm lên, một mình chơi trò chơi suốt cả đêm. Lúc sáng ra, đầu óc của cô có chút mơ mơ màng màng. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Nhưng mà một mình cô ở trong căn phòng xa lạ, vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, cho nên cô nói muốn đi làm.
Sau đó, khó khăn lắm mới gặp được Kiều Trác Phàm, nhưng mà cô lại phát hiện ra vết son môi của người phụ nữ khác ở trên áo sơ mi của Kiều Trác Phàm. Sau đó, cô mới lôi kéo Nhạc Dương đi quẹt thẻ ở khắp nơi.