Editor: Táo đỏ phố núi
Tình cảm của bọn họ, đã sớm đã tan vỡ.
Mặc dù Tiếu Huyên vẫn luôn nghĩ không phải là như vậy, nhưng mà ở trong mắt của Quý Xuyên thì chính là như vậy.
Còn nữa, Tiếu Huyên đã biết rõ ràng là bây giờ anh ta đang muốn vãn hồi tình cảm của Tiếu Bảo Bối. Mà anh ta cũng biết được những chuyện xấu mà Tiếu Huyên đã làm trước kia. Hai người biết rõ được chuyện xấu của nhau như vậy, còn có thể ở bên cạnh nhau hay sao?
Điều quan trọng nhất chính là ngày hôm đó Tiếu Huyên còn bị anh ta làm cho bị thương. Theo lý thuyết, hẳn là bây giờ Tiếu Huyên phải hận không thể ly hôn cùng với anh ta mới đúng chứ.
Nhưng ai ngờ, xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà vẫn còn muốn tổ chức hôn lễ! Trước mắt Quý Xuyên chỉ cảm thấy mình giống như là con rối bị mẹ con Tiếu Vi lấy ra chơi đùa. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
“Quý Xuyên, nếu như trong mắt anh đã là như vậy, thì em cũng không còn gì để nói. Ngày mười lăm tháng này, chính là ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta. Lễ phục gì gì đó cũng đã được đặt xong hết rồi. Đến lúc đó, chỉ cần anh mặc lên, rồi đi cùng em vào lễ đường là được!” Tiếu Huyên thấy Quý Xuyên gầm thét lên với mình như vậy, sắc mặt cũng tái nhợt đi, khóe miệng cũng có chút cứng ngắc. Nhưng mà khống chế cảm xúc của mình ở trước mặt người khác chính là sở trường của cô ta.
Cho nên, cô ta nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng cười nhẹ nhàng như lúc trước. Lúc nói ra những lời kia, cũng không nhìn ra được tâm tình phập phồng gì nữa cả.
Nhưng mà những lời nói này lại khiến cho sắc mặt của Quý Xuyên rất là khó coi.
Anh ta không ngờ được, bản thân mình đã nói những lời tuyệt tình như vậy mà Tiếu Huyên vẫn còn giữ ý định kết hôn với anh ta.
Lúc này, Quý Xuyên bắt đầu nghi ngờ động cơ mà Tiếu Huyên muốn tổ chức hôn lễ với anh ta.
“Đồ điên! Cô và mẹ cô đều giống như nhau, đều là đồ điên hết...”
Quý Xuyên phát hiện, bản thân mình không muốn nán lại căn phòng này thêm một giây một phút nào nữa. Cầm lấy túi hành lý mà lúc trở về anh ta có cầm theo, anh ta mở tủ quần áo ra, lấy một phần lớn quần áo ở trong đó nhét vào bên trong túi hành lý, sau đó xách một túi to xoay người rời đi.
Thật sự thì có thể nói là đến cũng vội vàng mà rời đi cũng vội vàng!
Mà trong cả quá trình này, Tiếu Huyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta, im lặng không nói tiếng nào. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Cho tới khi cửa nhà trọ vang lên tiếng đóng cửa, cô ta mới hồi phục lại tinh thần.
Nhìn lướt qua tủ quần áo rối bời mà Quý Xuyên vừa mới lấy, ở trên mặt đất cũng có mấy cái quần áo rơi lả tả, cuối cùng ánh mắt của cô ta nhìn tới cái ngăn tủ màu trắng kia.
Cũng chính là chỗ mà ngày hôm đó Quý Xuyên đã đẩy cô ngã vào đó.
Trên đó vẫn còn lưu lại vết máu của cô...
Quý Xuyên không yêu cô, từ hôm đó cô đã hiểu rõ. Nếu không thì vào lúc cô khó chịu như vậy, anh ta sẽ không rời đi một cách dứt khoát như vậy.
Nhìn dấu vết lưu lại ở trên ngăn tủ, nó cũng giống như vết thương lưu lại ở trong lòng của cô. Dường như vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa đi được.
Thực ra, đến giờ phút này Tiếu Huyên cũng không biết là đến cùng thì mình đang kiên trì vì cái gì.
Nhưng mà không biết tại sao, cô không thể nào buông tay được...
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, kêu thêm bánh pút-đing cho em!” Trong một nhà hàng cao cấp nào đó, Tiếu Bảo Bối đang ăn hết sức vui vẻ, trên miệng của cô còn dính một hạt cơm. Nhưng mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vì cô còn đang hưng phấn cầm lấy cái muỗng, giễu võ dương oai đối với Kiều Trác Phàm.
Hôm nay sau khi đi dạo phố với Nhạc Dương xong, cô rất đói bụng.
Cô đã ăn một chén cơm trắng, Kiều Trác Phàm cũng gắp cho cô một chén đồ ăn đầy, nhưng mà còn chưa ăn hết những thứ này, cô đã bắt đầu kêu gào lên.
Nhưng mà đây là nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc, rất ít người gọi bánh pút-đing ở đây. Die enda anl eequ uyd onn.
Lúc này, nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm, vẻ mặt bối rối.
Thực ra thì cô ta hy vọng Kiều Trác Phàm sẽ mở miệng nói một câu, khuyên cô gái mà anh đã dẫn tới đây.
Dù sao thì người là anh đưa tới, anh sẽ phải khuyên nhủ mới đúng.
Nhưng mà sau khi Kiều Trác Phàm nghe thấy lời nói của cô, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó liền mở miệng: “Đi chuẩn bị cho cô ấy một cái bánh pút-đing đi, thêm nhiều caramel một chút!"
Trong khoảng thời gian sống cùng Tiếu Bảo Bối, anh cũng đã hiểu đại khái thói quen sinh hoạt của cô nhóc này. Ví dụ như bánh pút-đing thì nhất định phải thêm nhiều caramel, cà phê thì phải bỏ nhiều sữa, trái cây thì phải bỏ thêm nhiều nước sốt!
Ngay cả mắt cũng không thèm ngước lên, sau khi Kiều Trác Phàm giúp Tiếu Bảo Bối gọi bánh pút-đing xong, thì bắt đầu lấy khăn giấy ở bên cạnh, đưa lên lau miệng cho Tiếu Bảo Bối. Vừa lau anh vừa nói: “Nhìn em ăn kìa, cái miệng sắp thành con mèo rồi!”
Mặc dù giống như một câu trách mắng, nhưng mà giọng điệu của người đàn ông đầy vẻ cưng chiều.
“Lau xong rồi thì mau tránh sang một bên, đừng cản trở em ăn!” Tiếu Bảo Bối bị cái khăn giấy màu trắng lau lên miệng, có chút ai oán tránh né. Mà khiến cho người ta không biết phải làm sao đó chính là cô nhóc này lại có thể oán trách Kiều Trác Phàm không đúng...
Một câu nói kia thực sự khiến cho nhân viên phục vụ này cảm thấy nhìn như thế là đủ rồi. Die enda anl eequ uyd onn.
Mặc dù từ lúc người đàn ông này bước vào cửa, trên mặt không có bao nhiêu thay đổi. Nhưng mà nhân viên phục vụ cũng là người biết quan sát, nên cảm thấy người đàn ông này tuyệt đối không phải là người dễ chịu gì.
Nhưng mà bây giờ người phụ nữ này hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông này không nói, vậy mà còn bắt đầu oán trách.
Ỷ sủng mà kiêu!
Điều này chính là đang nói Tiếu Bảo Bối!
Nhưng mà càng khiến cho người ta không ngờ được chính là, người đàn ông này bị oán trách như vậy xong vậy mà tâm tình vẫn còn rất vui vẻ.
Điều này khiến cho nhân viên phục vụ cảm thấy có chút không thể tin được!
“Kiều Trác Phàm, tại sao cô ta không đi lấy bánh pút - đing cho em mà lại nhìn chằm chằm vào chúng ta như vậy?” Ngay lúc nhân viên phục vụ vẫn nhìn chằm chằm vào một màn này, thì không ngờ Tiếu Bảo Bối lại trực tiếp hỏi ra như vậy.
Ngay lập tức nhân viên phục vụ có chút lúng túng.
“Tôi đi ngay đây...” Sau khi bỏ lại một câu như vậy nhân viên phục vụ ôm lấy thực đơn rời khỏi. Bây giờ cô muốn nhanh chóng đi thương lượng với đầu bếp làm sao để làm một cái bánh pút-đing đây!
Nhìn thấy nhân viên phục vụ chạy trối chết, người phụ nữ nào đó thu hồi ánh mắt giảo hoạt của mình, tiếp tục ăn cơm.
Hừ hừ...
Đừng tưởng là cô không biết gì, vừa rồi nhân viên phục vụ kia vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm, bộ dạng hận không thể trực tiếp nhào lên ăn Kiều Trác Phàm luôn.Die nd da nl e q uuydo n.
Tiếu Bảo Bối cảm giác được quyền sở hữu của mình bị xâm phạm, cho nên mới đột nhiên nói ra những lời kia, cố ý đẩy nhân viên phục vụ kia đi.
Trước mắt Tiếu Bảo Bối đang đắm chìm trong sự vui sướng vì đã bảo vệ được lãnh điạ thuộc quyền sở hữu của mình, mà không hề ý thức được rằng vì sao chỉ một ánh mắt của nhân viên phục vụ lại khiến cho cô tức giận như vậy.
Mà Kiều Trác Phàm vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt giảo hoạt kia của cô, khóe môi khẽ cong lên: “Nhóc con xấu xa!”
Rõ ràng là cô muốn đẩy nhân viên phục vụ của nhà hàng kia đi, vậy mà còn thể hiện ra vẻ vô tội như vậy!
Đột nhiên, Kiều Trác Phàm cũng ý thức được, tâm tư của Tiếu Bảo Bối còn tinh tế hơn sự tưởng tượng của anh...
Chẳng lẽ bình thường cô ngốc nghếch như vậy, là cố ý làm ra như vậy sao?
“Ai bảo cô ta cứ nhìn chằm chằm vào anh làm gì? Không biết xấu hổ!” Tiếu Bảo Bối giống như là một con chó con tuyên bố quyền chiếm hữu của mình, trừng mắt nghiến răng nói. Die nd da nl e q uuydo n.
Mà Kiều Trác Phàm bị bộ dạng này của cô chọc cho cười không nín được.
Bởi vì anh phát hiện cho dù là Tiếu Bảo Bối ngốc thật hay là giả vờ ngốc thì anh vẫn yêu cô tới tận xương tủy!