Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc này, áo khoác tây trang đã được cởi ra, tùy tiện treo lên trên giá áo. Cả người của anh mặc chiếc áo xám tro, so với bình thường nhìn anh trẻ ra hơn vài tuổi.
Kiều Trác Phàm như vậy, khiến cho người ta dễ dàng chú ý tới.
“Rõ ràng anh mới là người được tiện nghi còn khoe mẽ!” Tiếu Bảo Bối che lấy cái mông nhỏ của mình, giậm mạnh chân bước đi.
Dường như sau khi tỉnh lại, cô cũng không được vui vẻ giống như trước. Có phải là chỗ kia thực sự rất đau không?
Nghĩ như vậy, Kiều Trác Phàm hơi hơi nhíu mày, anh cảm thấy cần phải đi tìm thuốc mỡ để bôi cho cô mới được!
“Em muốn lấy anh ra làm bia đỡ đạn, dọc đường đi em làm đà điểu. Anh đã bị người ta nhìn sạch bách, đến cùng thì ai được tiện nghi?”
Mặc dù đầu óc đang lên kế hoạch gì đó, nhưng mà cũng không gây trở ngại cho hành động khác của Kiều Trác Phàm.
“Hình như đúng là như vậy nhỉ!” Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm đưa đẩy, cũng có cảm giác anh nói rất đúng, cái đầu nhỏ gật gật.
Nhưng mà một lúc lâu sau, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được bản thân mình bị con sói phúc hắc Kiều Trác Phàm lừa dối. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
“Cái này tạm thời kết thúc ở đây... Mau đem công việc của em làm xong đi, sau đó đi vào bên trong nghỉ ngơi!” Kiều Trác Phàm nói một phen, Tiếu Bảo Bối liền phát hiện ra bên cạnh bàn trà đã để sẵn mấy loại sữa chua mà cô thích uống nhất, nhưng mà nghe nói cách điều chế không giống so với trước kia.
Cho nên, cô vội vàng ngồi xuống, bắt đầu vừa uống vừa mở cuốn sổ nhỏ ở bên cạnh không biết loạt xoạt viết cái gì lên nữa...
Lúc nhìn cô uống sữa chua, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chép chép một cái, Kiều Trác Phàm lại phát hiện, máu của mình lại không tự chủ được mà chảy toán loạn về một chỗ nào đó.
Anh có cảm giác mình đã bị trúng độc...
Trúng một loại thuốc độc mang tên là Tiếu Bảo Bối.
Chỉ cần nhìn cô, anh đều rất muốn cô...
Nhưng mà vừa nghĩ tới khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của cô, anh nghĩ là vẫn nên thôi đi.
Anh không nỡ nhìn thấy bộ dạng đau đớn đó của cô.
Cuối cùng Kiều Trác Phàm chỉ có thể liều mạng đặt sự chú ý của mình lên trên những văn kiện tài liệu ở trên bàn một lần nữa.
Nhưng mà đợi tới khi anh chỉnh sửa lại hơn phân nửa văn kiện, lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, Kiều Trác Phàm mới phát hiện Tiếu Bảo Bối mới vừa rồi còn uống sữa chua và loạt xoạt ghi chú lại, bây giờ đã nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.
Xem qua, tối qua thực sự đã khiến cho cô quá mệt mỏi...
- - Đường phân cách - -
Duật Tiểu Gia xuất hiện, vĩnh viễn đều ‘muốn nổi bật’ như vậy.
Kiều Trác Phàm đang vùi đầu xử lý văn kiện trên bàn làm việc của tập đoàn Đế Phàm, cả phòng làm việc chỉ còn mỗi mình anh và tiếng loạt xoạt lật giấy tờ. Nhưng mà vừa lúc đó, bên ngoài cửa kính lại vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm.
Chờ Kiều Trác Phàm xoay người nhìn xem, mới phát hiện ra cả người Duật Tiểu Gia giống như con thằn lằn, cả người đều áp vào cửa sổ. d,0dylq.d.
Đây chính là tầng bốn mươi của tòa nhà, nếu như không cẩn thận trượt chân ngã từ chỗ này xuống, đó không chỉ đơn giản là mất mạng nữa.
Mà đến lúc đó, đoán chừng là ngay cả lắp ráp thi thể lại cũng khó khăn!
Nhưng mà Duật Tiểu Gia đối với tình hình này dường như là ngựa quen đường cũ.
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang nhìn anh ta, Duật Tiểu Gia còn chưa buông một tay, vui mừng hớn hở vẫy vẫy tay với Kiều Trác Phàm.
Rất có khả năng anh ta vừa buông tay ra thì có thể khiến cho anh ta mất mạng.
Nhưng mà Duật Tiểu Gia này, sau lưng có quá nhiều sắc thái truyền kỳ.
Trên cơ bản anh ta không thích đi giống như người bình thường, có thể nhảy từ cửa sổ vào thì không thể nào đi vào từ cửa chính.
Mà đã nhiều năm qua như vậy rồi, cũng không có chuyện gì xảy ra với anh ta.
Điều này cũng là do Duật Tiểu Gia có một người cha cực kỳ thần kỳ là Đàm Dật Trạch, quan trọng hơn là anh ta còn có một người cha nuôi tuyệt vời tới mức không từ thủ đoạn nào để sáng chế ra những công cụ kỳ quái cho anh ta là Đàm Diệu Văn.
Nhìn lướt qua người đàn ông có nụ cười còn sáng chói hơn cả mặt trời kia, Kiều Trác Phàm có chút đau đầu gãi gãi sau gáy.
Nói thật, Duật Tiểu Gia ở bên cạnh nhiều người u ám như vậy, tại sao cho tới bây giờ vẫn không bị những người này lây sang? Mà ngược lại lại sáng như ánh mặt trời?
Mỗi lần Kiều đại gia thấy anh ta, đều cảm thấy nụ cười của anh ta có chút chói mắt.
Cuối cùng, Kiều Trác Phàm vẫn nhanh chóng đi lại bên cạnh cửa sổ sát đất, nhấn vào một cái nút đặc thù, khiến cho Duật Tiểu Gia thuận lợi đi vào. Nếu như anh không cho Duật Tiểu Gia đi vào, đến lúc đó Duật Tiểu Gia xảy ra chuyện gì, người đối phó với anh không phải là chỉ là mấy tập đoàn quốc tế đơn giản như vậy, mà là cả khu S! Bởi vì cha của Duật Tiểu Gia là Đàm Dật Trạch, chính là người đứng đầu khu S! d,0dylq.d.
“Tôi nói cậu có thể đi đường một cách bình thường được không? Nếu như mẹ cậu biết là cậu dùng cách này để tới tìm tôi, đến lúc đó chẳng phải là muốn cằn nhằn tôi đến chết hay sao?” Kiều Trác Phàm vừa mở cửa sổ ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi những ngọn tóc ngăn trên mắt của anh.
Có đôi khi, ngay cả anh cũng không tự chủ được mà đổ mồ hôi hột với phương thức đi lại của Đàm Duật.
Nhưng mà sự oán giận của Kiều Trác Phàm, không khiến cho Duật Tiểu Gia coi trọng, ngược lại sau khi nhảy vào, anh ta quan sát Kiều Trác Phàm từ trên xuống dưới một lượt rồi đánh giá: “Kiều, cậu bị thương ở đâu?”
“Nhìn từ bên ngoài, hình như là không thấy gì. Chẳng lẽ là... tan nát cõi lòng?” Nói xong, thậm chí Duật Tiểu Gia còn định đưa tay ra, muốn đụng vào ngực của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà anh ta mới để sát vào một chút, Kiều Trác Phàm đã nhanh chóng bắt được cái móng heo của anh ta.
“Suỵt! Cậu nhỏ giọng một chút cho tôi...” Kiều Trác Phàm liếc nhìn về phía phòng nghỉ, rồi làm động tác đừng lớn tiếng đối với Duật Tiểu Gia.
Lần này, xem như Duật Tiểu Gia ý thức được điều gì, nụ cười trên mặt càng trở nên đẹp hơn: “Tôi còn tưởng chỗ nào bị thương? Thì ra... Ha Ha!”
Duật Tiểu Gia cười đến là bỉ ổi.
“Đồ đâu?” Hiển nhiên Kiều Trác Phàm không muốn lãng phí miệng lưỡi đối với Duật Tiểu Gia vào lúc này, nhân tiện hỏi.
“Khẩn trương như vậy làm gì? Nói cho tôi biết trước, tối qua bao nhiêu lần?” Đột nhiên ghé sát lại, rồi mang theo nụ cười tươi rói khiến cho Kiều Trác Phàm ý thức được, Duật Tiểu Gia này rõ ràng đã bị mẹ nuôi của cậu ta, cũng chính là mẹ của Anna là Tô Du Du lây bệnh rồi. dienndnle,qu.y don
“Già đầu rồi quan tâm tới chuyện này làm cái gì?” Hiển nhiên là Kiều đại gia không muốn đề cập tới việc này.
Phải biết là, tối hôm qua cũng bởi vì chuyện này mà Tiếu Bảo Bối còn cười nhạo anh.
Hơn nữa, loại chuyện tình thú khuê phòng như thế này, Kiều đại gia cũng không muốn chia sẻ với xử nam lớn tuổi như thế này!
“Thì nói một chút xem sao. Nói một chút, cũng không mất miếng thịt nào!” Hiển nhiên là Duật Tiểu Gia đã chạm tới điểm mấu chốt nhiều chuyện, nên muốn ngừng mà không ngừng được.
“Nói ra quả thực là không mất miếng thịt nào, nhưng mà điều kiện tiên quyết là tôi muốn nói cho Anna biết là đêm hôm trước cậu đã đi thuê phòng với cô gái không biết tên nào đó!”
Cả quá trình, vẻ mặt Kiều Trác Phàm lạnh lùng tới cực điểm, giống như đây chỉ là một chuyện không liên quan gì.
Nhưng mà điều này khiến cho Duật Tiểu Gia vốn đang hào hứng liền bắt đầu bất mãn: “Có người nào làm anh em như cậu sao? Muốn ăn đòn!”
Nói xong, hai người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, liền đánh nhau ở trong phòng làm việc.
Nhưng mà hình như bọn họ đã đạt tới một sự ăn ý nào đó, lúc đánh nhau còn cố gắng hạ thấp giọng, sẽ không ầm ĩ tới người phụ nữ ngủ ở trong phòng kia.
Mà lúc bọn họ đang đánh nhau tới cuối cùng, thì Anna từ bên ngoài đi vào.
dienndnle,qu.y don “Kiều thiếu, đây là văn kiện của anh. Còn nữa, Diêm thiếu bây giờ đang chờ ở bên ngoài, nói là đem hợp đồng đã sửa qua, tới đưa cho ngài xem!”
Vừa nói xong lời này, Anna khẽ cong đôi mắt đẹp lên liền phát hiện ra bên trong phòng làm việc có chỗ không thích hợp!
Hết chương 85.