Editor: Đại gia mì hảo hảo
Tầm mắt của Tiếu Huyên dừng lại trên người Kiều Trác Phàm đang ngồi trước bàn làm việc...
Chẳng lẽ, Tiếu Bảo Bối cho là hiện tại có Kiều Trác Phàm tới làm chỗ dựa, cho nên cô ấy có thể tùy ý làm bậy như thế?
Nhưng nếu như, Kiều Trác Phàm không có ở đây?
Nghĩ như vậy, nháy mắt trong đầu Tiếu Huyên nghĩ tới một người...
"Tiếu Bảo Bối, hãy đợi đấy!"
Nếu Tiếu Bảo Bối trực tiếp nói cô ta có thủ đoạn gì cứ giở hết ra thì cần gì cô ta phải che giấu nữa?
Hơn nữa, quan hệ giữa hai nhà bọn họ đã là thủy hỏa bất dung. Như vậy, che giấu còn ý nghĩa gì nữa?
"Vậy cô cứ ở đó mà chờ tin tốt lành đi!" Thấy cặp mắt tràn đầy khiêu khích của Tiếu Huyên, đột nhiên Tiếu Bảo Bối cất lời.
Mà lúc Tiếu Huyên nghe lời này của Tiếu Bảo Bối, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lộ ra nụ cười nhiều thêm mấy phần châm chọc...
Sau đó, Tiếu Huyên xoay người định rời đi.
Thật ra thì cô ta muốn nhân cơ hội này, trở về báo cho mẹ cô ta tin tức này, rồi bọn họ còn phải nhanh chóng chuẩn bị tiền, thu mua toàn bộ số cổ phiếu lẻ của Tiếu thị.
Tiếu Bảo Bối thì sao?
Thật ra thì, cô làm sao lại không biết ý định này của Tiếu Huyên?
Muốn đoạt được Tiếu thị, trước mắt thì biện pháp nhanh nhất tốt nhất chính là mau chóng thu mua cổ phiếu lẻ trên thị trường.
Cứ như vậy, hiện tại tình hình cổ phiếu của Tiếu thị suy giảm đến mức này chính là cơ hội tốt cho bọn họ.
Tối hôm qua cô đã lo lắng chuyện này đến mức không ngủ được, nhưng sau đó Kiều Trác Phàm nói cho cô biết,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hiện tại chuyện này không cần phải gấp. Chưa tới cuối cùng sao biết được ai thắng ai thua!
Lúc đó, Tiếu Bảo Bối đã cảm thấy Kiều Trác Phàm còn có tính toán phía sau.
Mặc kệ cô gặng hỏi thế nào, Kiều Trác Phàm cũng không chịu nói cho cô biết. Ngay cả đem mình ra để dụ dỗ anh cũng không hỏi được gì!
Thật ra thì, những chuyện này đều bởi vì Kiều đại gia biết hiện tại trong bụng Tiếu Bảo Bối còn một tiểu bao tử.
Nếu là bây giờ làm ra chuyện gì với Tiếu Bảo Bối mà nói, Kiều Trác Phàm sợ sẽ tổn hại tới cô.
Cho nên Tiếu Bảo Bối dụ hoặc anh hết lần này đến lần khác không khác nào chỉ đốt lửa lại không thể phụ trách dập lửa.
Cho nên, Kiều đại gia tỏ ra mình rất có khí tiết, quả quyết đẩy Tiếu Bảo Bối ra.
Đối với chuyện tối qua, Tiếu Bảo Bối vẫn còn có chút bất mãn, sáng sớm thức dậy đã dùng ánh mắt ai oán nhìn theo anh.
Nhưng cho dù là như vậy, Kiều Trác Phàm cũng không định nói ra kế hoạch của mình.
Lúc này, lời thề son sắt của Tiếu Huyên lại khiến Tiếu Bảo Bối một lần nữa đem ánh mắt lo lắng chuẩn xác rơi vào trên người Kiều Trác Phàm.
Nhưng cô nhìn hơn nửa ngày cũng không thấy Kiều Trác Phàm có động tĩnh gì.
Tiếu Bảo Bối buồn bực, chẳng lẽ tính toán phía sau của Kiều Trác Phàm chính là để mặc cho mẹ con bọn họ thích làm gì thì làm sao?
"Tiếu Huyên..."
Tiếu Bảo Bối không lấy được đáp án mình muốn từ phía Kiều Trác Phàm bên kia, có chút nổi cáu. Vốn định gọi Tiếu Huyên lại, gây cho cô ta chút phiền toái, tránh việc cô ta nhanh chóng trở về báo tin Tiếu Vi.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối
//
window.__mirage2 = {petok:"5c449fbe6e75abae3d58cfff3e2335c2d525bca6-1590424236-86400"};
//]]>