Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Tiếu Bảo Bối nhìn tấm hình, vừa thưởng thức vừa lảm nhảm khen ngợi.
Nhìn bộ dáng đó của cô, Kiều Trác Phàm nhìn theo tầm mắt cô thấy được hình vừa chụp lại.
Thật ra thì bọn họ đều chọn khung nền kiểu đơn giản nhất nên không cần để ý đến những thứ đó....
Mà trong tấm hình kia, Kiều Trác Phàm khom người xuống ngang tầm với Tiếu Bảo Bối, khóe miệng hai người nhếch lên độ cong giống nhau...
Vừa nhìn Kiều Trác Phàm liền kinh ngạc không thôi.
Mặc dù sau khi bị Tiếu Bảo Bối "lừa gạt" anh có chút không vui vẻ nhưng thấy hiệu quả của tấm hình, anh quyết định "hào phóng" không so đo với cô nữa.
"Tiếp tục!" Sau khi thưởng thức, đến lượt Kiều đại thiếu lên tiếng.
Tiếu Bảo Bối còn tưởng rằng vừa rồi mình chủ động hôn đã kích thích sự nhiệt tình của Kiều đại thiếu đối với việc chụp ảnh cho nên không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng không ngờ những tấm hình kế tiếp không phải là hôn môi thì là Kiều Trác Phàm hôn cô, không thì Kiều Trác Phàm buộc cô hôn anh...
Sau khi chụp xong, Tiếu Bảo Bối ngậm chặt miệng mình .
Hết cách rồi, miệng của cô đã biến thành hai cây lạp xưởng, thật sự không có cách nào gặp người.
Nhưng nếu Tiếu Bảo Bối cho rằng ngậm miệng là có thể dễ dàng che giấu tất cả hành động hai người đã làm, vậy thì sai hoàn toàn.
Bởi vì chụp hình xong còn phải dán thêm một lớp bảo vệ lên tấm hình, sau đó chủ tiệm sẽ cắt ra. Do đó, Đàm Duật cùng Lăng Công Chúa vẫn luôn đứng đợi ở quy trình thứ ba đã thấy tất cả những gì bọn họ làm ở bên trong.
"Ai nha, bình thường đều thấy hai người văn vẻ, lịch sự, không nhìn ra cũng có lúc cởi mở như vậy?" Lăng Công Chúa nhìn thấy những tấm hình kia, không nhịn được che miệng cười tươi như hoa.
Tiếu Bảo Bối đứng một bên trợn to mắt, nhìn chằm chằm người gây ra họa. Nếu không phải tại Kiều Trác Phàm thì hiện tại bọn họ sẽ không bị Lăng Công Chúa cười nhạo.
Nhưng Kiều Trác Phàm vẫn nở nụ cười vô lại, giống như người bị chê cười không phải Kiều Trác Phàm anh.
"Đáng ghét, đừng xem nữa!" Tiếu Bảo Bối nhìn Kiều Trác Phàm vốn không có ý định để ý tới chuyện này, vội vàng đưa tay muốn lấy lại những tấm hình kia.
Nhưng động tác của Lăng Công Chúa còn nhanh hơn so với cô, hình vừa ra lò liền nhanh tay đoạt lấy.
Vào lúc này, cô đang cẩn thận xem xét những dáng vẻ khác nhau trong hình...
"Chậc chậc, động tác này thật là...cảm xúc mạnh mẽ!"
"Ai da, tấm này không tồi, góc độ rất tốt..."
"Còn có tấm này..."
Lăng Công Chúa vừa chậc chậc khen ngợi, vừa lẩm bẩm.
Lần này, mặt Tiếu Bảo Bối mặt như chân trời lúc hoàng hôn buông xuống.
Cô muốn lấy lại hình trên tay Lăng Công Chúa nhưng cô không phải đối thủ của cô ấy. Hơn nữa, Lăng Công Chúa mang một đôi giày cao, còn Tiếu Bảo Bối vì mang thai nên chỉ có thể mang giày bệt. Lăng Công Chúa không cần nhón chân, chỉ đem hình giơ lên cao, Tiếu Bảo Bối chân ngắn nhón lên cũng không lấy được vật kia.
Lần này, Tiếu Bảo Bối vừa giận vừa tức.
Cô vểnh môi lên nói: "Không chơi với các người nữa, tôi muốn về nhà!"
Vốn đang cầm trên tay mấy tấm hình, chìm đắm trong nụ hôn cùng Tiếu Bảo Bối vừa rồi ở bên trong, Kiều đại gia còn lên kế hoạch về sau sẽ chụp nhiều loại hình như vậy hơn nữa, không ngờ lại nghe được Tiếu Bảo Bối hô lên một câu như vậy.
Giọng nói vừa vang lên lập tức đem Kiều Trác Phàm kéo về hiện thực.
"Bảo bảo, sao vậy?" Kiều Trác Phàm nhanh chóng bước tới hỏi han.
"Ô ô... Bọn họ ăn hiếp em mà anh không có phản ứng gì!" Tiếu Bảo Bối cúi đầu, lập tức nức nở.
Kiều Trác Phàm lo lắng không thôi. Kiều Trì nói với anh, hiện tại tình huống Tiếu Bảo Bối có chút không ổn định, mặc dù đứa bé tạm thời được bảo vệ, nhưng nếu không chú ý vẫn có thể xảy ra hiện tượng sinh non.
Kiều Trì còn dặn dò anh, tốt nhất chuyện gì cũng nghe theo Tiếu Bảo Bối, đừng làm cô tức giận, để tránh tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi.
"Ngoan, anh sẽ không để người khác bắt nạt em!" Thấy Tiếu Bảo Bối cúi đầu lau nước mắt, Kiều Trác Phàm lo lắng, không để ý đến bất kỳ việc gì, vội vàng ôm cô vào ngực dỗ dành.
Chỉ là Kiều Trác Phàm không biết, khi anh lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế làm Đàm Duật cùng Lăng Công Chúa đứng bên cạnh nổi cả da gà.
Ai da má ơi, sao trước kia bọ họ không phát hiện ra Kiều Trác Phàm chính là một bảo mẫu chứ? Xem xem dáng vẻ hiện tại đang dỗ Tiếu Bảo Bối của anh quả thật không khác chút nào.
Việc này nếu nói ra, ai sẽ tin đây chính là Kiều Trác Phàm hô mưa gọi gió trên thương trường?
Nhưng dù Kiều Trác Phàm dỗ như thế nào thì cô gái trong ngực anh vẫn không hề bớt nóng nảy.
Vào lúc này, vốn đang ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, Tiếu Bảo Bối đấm từng đấm lên vai Kiều Trác Phàm, nhìn Duật Tiểu Gia cùng Lăng Công Chúa với dáng vẻ sợ hãi không thôi.
"Ô ô...Em thật đau lòng! Không ngờ Kiều Trác Phàm anh lại là người vô tình vô nghĩa như vậy..."
Sau khi vung nắm đấm đánh Kiều Trác Phàm mấy cái, Tiếu Bảo Bối lại cúi đầu, bày ra vẻ đau lòng muốn chết.
"Anna... Trả đồ lại cho cô ấy!"