Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Bảo bảo, anh sắp điên rồi!" Câu nói sau cùng của Tiếu Bảo Bối đã kéo anh lại ngay khi anh đang mất khống chế.
Chỉ là lúc này tóc anh có chút rối.
"Em biết anh khó chịu, nhưng vì đứa bé..." Tiếu Bảo Bối duỗi tay, đem đầu Kiều Trác Phàm kéo vào trong ngực của mình.
Mặc dù động tác này có khả năng khiến Kiều Trác Phàm lâm vào bờ biên giới sụp đổ lần nữa, nhưng cô là bí quá hoá liều, cô muốn an ủi anh một chút...
Tóc Kiều Trác Phàm cứng hơn so với cô nên đâm Tiểu Bảo Bối có chút đau.
Kiều Trác Phàm mạnh mẽ gặm cắn hai cái trên người cô, tỏ vẻ trừng phạt. Cuối cùng, anh nhanh chóng đẩy cô ra rồi đi vào toilet.
Trong phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy rào rào...
Đợi đến khi anh bước ra từ phòng tắm lần nữa, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện anh đã thay bộ quần áo mới, chỉ có tóc vẫn còn hơi ướt...
"Còn chưa mặc quần áo?"
Vừa ra ngoài anh đã thấy cô vẫn duy trì tư thế lúc trước, ngay cả đồ trong cũng chưa mặc. Đôi mắt anh liền tối sầm lại.
Tiếu Bảo Bối thầm kêu không ổn, vừa rồi cô chỉ tập trung nghe lén âm thanh trong phòng tắm nên đã quên mất chuyện quan trọng nhất phải làm rồi.
"Xem ra anh phải tự mình ra tay thôi!" Anh vừa nói vừa bước lên trước.
"Đừng mà Kiều Trác Phàm..."
Tiếu Bảo Bối muốn bỏ chạy nhưng chẳng bao lâu liền bị Kiều Trác Phàm bắt lại.
"Em an phận một chút cho anh!" Sau khi vỗ mông nhỏ của cô một cái, Kiều Trác Phàm lại một lần nữa bắt đầu mặc quần áo cho cô.
Chỉ là lần này, Kiều Trác Phàm quy củ hơn rất nhiều vì anh biết hiện tại là thời kỳ đặc biệt, nếu tiếp tục trêu chọc Tiếu Bảo Bối thì người khổ chỉ có anh mà thôi.
Thay xong quần áo cho cô, Kiều Trác Phàm giống như vừa chạy một vòng quanh lò lửa, cả cái trán đều là mồ hôi.
Chỉ có trời mới biết, anh phải có bao nhiêu định lực mới có thể dời tầm mắt khỏi người Tiếu Bảo Bối...
"Kiều Trác Phàm, chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Tiếu Bảo Bối đã thay quần áo xong, Kiều Trác Phàm để cô chỉnh lại tóc. Tiếu Bảo Bối vừa búi tóc vừa quan sát hình ảnh của cô và Kiều Trác Phàm ở trong gương.
Hai bộ quần áo này thật quá trang trọng. Kiều Trác Phàm một thân màu đen, còn anh chuẩn bị cho Tiếu Bảo Bối là bộ váy màu trắng viền tơ.
Vừa nhìn cô còn tưởng Kiều Trác Phàm muốn cùng cô tham gia hôn lễ.
"Đợi lát nữa em sẽ biết thôi!" Đối với nghi vấn của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm chỉ cho cô một nụ cười thần bí.
Rốt cuộc là đi nơi nào đây?
Sau khi Tiếu Bảo Bối thấy nụ cười kia của Kiều Trác Phàm không tự chủ bắt đầu suy nghĩ lan man.
Không phải hôn lễ, vậy chắc cũng là một buổi tiệc quan trọng. Chắc sẽ có những chùm đèn thủy tinh treo xinh đẹp, sàn đá cẩm thạch xa hoa, có lẽ còn có cả thảm đỏ nữa.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Tiếu Bảo Bối có chút kích động.
Nói thật thì cô đã kết hôn với Kiều Trác Phàm được một thời gian rồi nhưng vẫn chưa cùng anh bước trên thảm đỏ lần nào.
Vì không để cho Kiều Trác Phàm quá mức kiêu ngạo, Tiếu Bảo Bối cố gắng không thể hiện vẻ mặt háo hức của mình nhưng không biết thật ra Kiều Trác Phàm đã sớm thấy cảnh cô ngồi cười lộ cả răng cửa.
Có vẻ như bảo bảo cũng rất mong đợi tối nay.
Yên tâm đi, tối nay nhất định sẽ làm cho Tiếu Bảo Bối cảm nhận được sự lãng mạn xưa nay chưa từng có...
Nhìn dáng vẻ Tiếu Bảo Bối cúi đầu cười trộm, Kiều Trác Phàm âm thầm thề ở trong lòng.
—— tuyến phân cách ——
Thấy Kiều Trác Phàm cố ý để cho cô mặc quần áo như vậy, Tiếu Bảo Bối rất mong đợi lần ra ngoài này nhưng đến khi cô được Kiều Trác Phàm đưa đến địa phương "thần bí" kia thì kinh ngạc đến mức không khép cằm lại được.
Đèn thủy tinh cao cấp, sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng đâu?
Nếu không thì có một cái thảm đỏ thôi cũng được!
Nhưng nơi này, cái gì cũng không có!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc nhìn Kiều Trác Phàm đứng bên cạnh mình, hi vọng lấy được đáp án mình muốn từ miệng của anh.
Nhưng sao cô lại thấy Kiều Trác Phàm kinh ngạc cũng không kém cô là thế nào?
Hiển nhiên, anh cũng bị cảnh tượng quái dị trước mắt này dọa sợ.