Editor: Mèo (meoancamam)
Nhưng chờ đến khi anh tỉnh táo lại mới ý thức được bản thần vừa làm chuyện khốn nạn gì.
Từ hôm qua trước khi đi tìm Tiếu Bảo Bối, anh đã hối hận rồi.
Chỉ cần nghĩ đến sau khi Tiếu Bảo Bối ly hôn với anh liền sẽ không còn chút liên hệ nào với anh nữa, dù cho cô có ở bên cạnh ai, có ôm ai hôn ai, anh cũng sẽ không có bất kỳ tư cách gì để quản, trái tim anh liền bắt đầu hốt hoảng.
Nhất là hiện tại nghe thấy Tiếu Bảo Bối khóc lên án anh, anh càng hối hận đến ruột đều xanh.
Mà lúc này, còn có một người nào đó dường như vẫn ghét bỏ một màn trước mắt này còn không đủ loạn.
Ngay tại lúc Tiếu Bảo Bối vừa khóc vừa ồn ào muốn li hôn với Kiều Trác Phàm, người nào đó liền cầm giấy thỏa thuận li hôn mà Kiều Trác Phàm tự mình cầm đến đưa cho Tiếu Bảo Bối, còn mang thêm một chiếc bút.
Người mà chỉ sợ thiên hạ không loạn này chính là cha Tiếu khi nãy đã cho Kiều Trác Phàm tiến vào nhìn thấy hình ảnh Tiếu Bảo Bối khó chịu kia.
Cha Tiếu thừa nhận, khi nãy con gái ở trong nhà vệ sinh khó chịu, ông tận lực để Kiều Trác Phàm tiến vào nhìn thấy. Là vì muốn để anh thấy rõ ràng, con gái bảo bối của Tiếu Đằng ông vì Kiều Trác Phàm anh mà một mình chịu đựng bao nhiêu thứ.
Thực ra khi biết Kiều Trác Phàm thế nhưng lại ầm ĩ đến nỗi để Tiếu Bảo Bối một mình lưu lại trong cục cảnh sát, cha Tiếu thật sự cảm thấy có lẽ ly hôn đối với hai người bọn họ càng tốt.
Nhưng khi nãy nhìn thấy Kiều Trác Phàm vậy mà vì Tiếu Bảo Bối đến nỗi đứa bé cũng không cần, ông lại có chút không hiểu tại sao lại cảm động.
Lúc này, ông giao quyền quyết định vào tay Tiếu Bảo Bối.
Chỉ cần cô muốn ly hôn, cha Tiếu cũng sẽ vô điều kiện đứng ở đằng sau con gái. Bởi vì ông cảm thấy được Kiều Trác Phàm người này thật sự quá mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ của anh là có thể bảo vệ tốt cục cưng nhà bọn họ nhưng đồng thời, cha Tiếu cũng lo lắng Kiều Trác Phàm mạnh mẽ có thể ngược lại sẽ tổn thương Bảo Bối nhà bọn họ.
Toàn bộ chuyện xảy ra gần đây vừa lúc xác minh lo lắng của ông.
"Cha..." Kiều Trác Phàm hiển nhiên cũng không nghĩ tới, cha Tiếu thế nhưng còn ở lúc này chạy đến thêm chuyện.
Nếu là hai người Kiều Trì hoặc A Vĩ gây chuyện, Kiều Trác Phàm còn có thể trực tiếp kéo ra ngoài đánh một trận, đánh đến bọn họ dễ bảo thì thôi.
Nhưng cha Tiếu khác.
Nhìn xem lần trước, anh trong lúc vô tình thương tổn cha Tiếu, Tiếu Bảo Bối liền đã muốn cùng anh liều mạng. Nếu anh thật sự đánh cha Tiếu, Tiếu Bảo Bối khẳng định sẽ không tha thứ cho anh.
Cho nên, đối với cha Tiếu đột nhiên lấy giấy thỏa thuận ly hôn ra, Kiều Trác Phàm vừa giận vừa hờn nhưng thái độ lại không thể quá kém.
"A... Đừng gọi tôi như vậy! Bảo Bối nhà tôi nếu ly hôn với cậu, tôi đã không phải cha cậu rồi!" Cha Tiếu rất có thâm ý nhìn Kiều Trác Phàm.
Được rồi, thực ra lúc này cha Tiếu đưa giấy thỏa thuận ly hôn ra ngoại trừ việc giao quyền quyết định cho Tiếu Bảo Bối còn có báo thù lần trước Kiều Trác Phàm đẩy ông.
Lần này, Kiều Trác Phàm mới thật sự ý thức được, thì ra trên đời này nhất không thể đắc tội chính là sự tồn tại đặc biệt của cha vợ!
Nghe cha Tiếu nói, trong lòng Kiều Trác Phàm càng hoang mang.
Mà lúc anh bối rối, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng đoạt lấy phần thỏa thuận ly hôn trên tay cha Tiếu, nhấc bút, trong miệng nhỏ vẫn luôn lầm bầm: "Được, hôm nay chúng ta liền giải quyết mọi chuyện. Em ký xuống giấy ly hôn của anh, từ hôm nay anh đi đường Dương Quan của anh, em đi cầu Độc Mộc của em, mỗi người không liên quan gì..."
Nói xong, ngòi bút Tiếu Bảo Bối thật sự chạm vào tờ giấy thỏa thuận li hôn kia.
Một giây đó, hô hấp của Kiều Trác Phàm gần như muốn đông lại.
Bởi vì anh bỗng nhiên ý thức được, thì ra dù chỉ một chút anh cũng không muốn cùng Tiếu Bảo Bối tách ra...
Dù cho Tiếu Bảo Bối có ồn ào như thế nào, một chút anh cũng không muốn ly hôn với cô!
Phát hiện này khiến cho Kiều Trác Phàm lập tấp ra tay, cực kỳ nhanh chóng chính xác rút đi giấy thỏa thuận ly hôn trên tay Tiếu Bảo Bối, khiến cho ngòi bút của cô không thể lưu lại chữ viết trên đó.
Sau đó, tờ giấy ly hôn bị cướp đến trên tay liền bị anh trực tiếp xé thành mảnh nhỏ vứt ở một bên...
"Kiều Trác Phàm, anh rốt cuộc có ý tứ gì? Lúc anh muốn ly hôn với em thì liền vứt thứ đồ này đến tay em, lúc không muốn thì liền xé nó? Anh khinh Tiếu Bảo Bối em chỉ là một người phụ nữ có thể gọi đến thì đến đuổi đi thì đi ư?"
Tiếu Bảo Bối nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn trong tay Kiều Trác Phàm biến thành một đống giấy vụn, chỉ kinh ngạc vô cùng ngắn. Nhưng rất nhanh, người con gái này liền bắt đầu bệnh tâm thần: "Anh không phải đã tìm được người phụ nữ khác để thay thế sao? Vậy vì cái gì anh dám xé giấy ly hôn?"
Không biết có phải nghĩ tới người phụ nữ trong nhà hàng Tây kia hay không, còn có sự lạnh lùng của Kiều Trác Phàm lúc đó mà Tiếu Bảo Bối lại càng thương tâm. Lúc này cô trực tiếp chôn đầu trong gối đầu.
Mà từ góc độ của Kiều Trác Phàm cũng không cách nào nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối rốt cuộc là sao, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai run rẩy của cô...
Lúc này, Kiều Trác Phàm vô cùng hối hận bản thân ngày đó vì cái gì muốn dẫn người khác mà mù quáng đi xem náo nhiệt?
Xem đi, hiện tại Tiếu Bảo Bối khóc đến chết đi sống lại còn không nói, đến ánh mắt của cha Tiếu cũng âm âm u u.
Đến cả Kiều Trì bên cạnh vừa nghe đến Tiếu Bảo Bối lên án cũng nhanh chóng nhíu mày với Kiều Trác Phàm. Nếu không có Tiếu Bảo Bối khóc lóc kể lể, Kiều Trì thật đúng là không biết có chuyện như vậy.
"Cục cưng, đó không phải là cái gì thay thế, đó chỉ là một người công ty phái tới đàm phán!"
Đối với Kiều Trì tò mò cùng với dáng vẻ hận không thể ngay lập tức lột da anh của cha Tiếu, Kiều Trác Phàm hiện tại thật sự không có tâm tư đi để ý.
"Chúng ta đã lâu như vậy chưa từng ngồi xuống nói chuyện với nhau, anh lúc gặp mặt lại mang một người phụ nữ khác đến, Kiều Trác Phàm anh rốt cuộc có ý gì? Anh đi, em không muốn nhìn thấy anh! Còn nữa, chờ lát nữa em cũng sẽ để cha em viết ra một phần giấy thỏa thuận li hôn."
Thỏa thuận li hôn?
Lại là thỏa thuận li hôn!
Chết tiệt, sớm biết rằng sẽ nháo thành như vậy, đánh chết Kiều Trác Phàm anh cũng sẽ không lăn qua lộn lại cái thứ đồ này.