Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Bị Kiều Trác Phàm đột ngột ôm vào lòng, toàn thân Tiếu Bảo Bối liền cứng đờ. Nếu cô nhớ không lầm thì trưa nay, người đàn ông này còn đối xử xa cách với mình. Sau đó tự nhiên tức giận đánh Diêm Soái đến mức cha mẹ không nhận ra rồi bị đưa đến đồn cảnh sát...
Khiến Tiếu Bảo Bối đau lòng chính là việc làm sau đó của anh.
Kiều Trác Phàm và cô đều bị đưa đến đồn cảnh sát. Đó là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối đến nơi như thế này, cô căng thẳng đến mức hít thở không thông.
Hơn nữa cô càng lo lắng hơn cho đứa bé trong bụng mình.
Đã mất một đứa con, Tiếu Bảo Bối rất sợ lần này cũng không giữ được. Vì vậy cô vội vã gọi điện thoại cầu cứu cha.
Lúc cha tới, cô vẫn không dám thả lỏng. Tiếu Bảo Bối muốn cha đi bảo lãnh cho Kiều Trác Phàm. Cô cũng biết anh không thích liên quan đến những nơi như thế này.
Lúc đầu cha Tiếu không vui lòng. Sau khi nghe Tiếu Bảo Bối năn nỉ một hồi, cha cũng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng khi bọn họ đến nơi giải quyết công việc thì lại không thấy bóng dáng của Kiều Trác Phàm.
Tiếu Bảo Bối tưởng rằng anh đã bị đưa vào trại giam nên vừa khóc vừa gào.
Nhưng sau đó Tiếu Bảo Bối mới nghe những người ở đây nói Kiều Trác Phàm đã được bảo lãnh ra ngoài từ sớm. Chỉ là lúc anh đi không hề đến gặp hay nói với cô một tiếng...
Kiều Trác Phàm không biết, lúc ấy Tiếu Bảo Bối đau lòng như thế nào?
Kể từ khi mẹ bỏ đi, đây là lần thứ hai Tiếu Bảo Bối cảm thấy tuyệt vọng như thế...
Cô lại bị bỏ rơi.
Loại sợ hãi khiến người ta hít thở không thông lại một lần nữa chiếm cứ trái tim cô.
Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình giống như bị bao vây tứ phía, không cách nào chạy trốn khỏi tình cảnh đáng sợ này được.
Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn. Cô không thể làm ra những hành động quá khích khiến cha đau lòng được.
Ra khỏi đồn cảnh sát, tuy Tiếu Bảo Bối rất tuyệt vọng, nhưng vì lo lắng cho đứa bé nên cô đã nói cha đưa đến bệnh viện trước.
Trước mặt cha, Tiếu Bảo Bối không lộ ra chút đau lòng nào. Nhưng khi Kiều Trác Phàm đến, lớp ngụy trang của cô liền sụp đổ trong nháy mắt...
"Kiều Trác Phàm, anh đừng như vậy!" Bị anh ôm, cơ thể cô vẫn luôn căng thẳng nhưng Kiều Trác Phàm không hề có ý định buông cô ra.
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ đẩy người đàn ông này ra.
Kiều Trác Phàm không ngờ cô sẽ làm vậy nên suýt nữa thì bị đẩy ngã. Nhưng lúc này Kiều Trác Phàm không hề tức giận chút nào.
"Bảo Bảo..."
Anh tiến lên lần nữa, đưa tay ra.
Dường như anh rất muốn ôm Tiếu Bảo Bối vào lòng một lần nữa.
Nhìn Tiếu Bảo Bối đề phòng anh như vậy khiến anh rất đau lòng.
"Kiều Trác Phàm, em không muốn gặp lại anh..." Nước mắt cô lăn dài trên mặt.
Lần gặp mặt này khiến cô vô cùng hoang mang. Ai có thể bảo đảm, hiện tại Kiều Trác Phàm ôm cô nhưng một giây kế tiếp có thể đẩy cô đến một nơi hẻo lánh nào hay không?
"Bảo bảo, đừng tức giận! Bây giờ em đang có thai, tức giận đối với con không tốt!" Kiều Trác Phàm không nghĩ tới, bây giờ Tiếu Bảo Bối lại đề phòng anh như thế, thậm chí còn không muốn gặp mặt anh.
"Tránh ra! Em không muốn gặp lại anh...anh có nghe hay không..." Cô có thể không chút lưu tình đối với Tiếu Huyên, cũng có thể lạnh lùng với Quý Xuyên bởi vì cô đã không còn chút tình cảm gì đối với họ. Không có tình cảm, cô có thể mặc kệ tất cả mà ra tay không chút lưu tình.
Nhưng Kiều Trác Phàm...
Người đàn ông này, dường như cô đã dốc hết mọi tâm tư tình cảm vào anh. Hơn nữa còn sâu đậm hơn rất nhiều so với Quý Xuyên.
Cô giận anh nhưng không thể mắng cũng không thể đánh. Điều duy nhất có thể làm được chính là không gặp anh...
"Bảo bảo..." Dường như Kiều Trác Phàm cũng không nghĩ tới hôm nay Tiếu Bảo Bối phản kháng mãnh liệt như vậy. Trong lúc nhất thời, anh không biết có nên tiến lên nữa hay không.
Vừa rồi, anh nghe y tá trực nhắc nhở, hiện tại thai nhi trong bụng Tiếu Bảo Bối không ổn định, nên cố gắng đừng để tâm trạng cô bị kích động quá mức.
Anh tuyệt đối sẽ không để đứa bé có một chút nguy hiểm nào.
Đây cũng chính là nguyên nhân tuy hiện tại Kiều Trác Phàm rất là muốn thân cận với Tiếu Bảo Bối nhưng không dám tùy tiện tiến lên.
Ngay lúc này, cha Tiếu ra ngoài mua đồ ăn cho Tiếu Bảo Bối đã trở lại.
Vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy "vị khách không mời mà đến", nụ cười trên mặt cha Tiếu biến mất trong nháy mắt.
Cậu còn đến đây làm gì?"