Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Cái tát này, dường như Tiếu Bảo Bối đã dốc hết toàn lực trong cơ thể nhỏ bé của cô, khiến Tiếu Huyên cũng có chút bối rối.
"Tiếu Bảo Bối, cô lại dám đánh tôi?" Tiếu Huyên che gương mặt của mình, trong mắt mang theo buồn bực và không thể tin.
Từ trước đến giờ, Tiếu Bảo Bối đã tát cô cái thứ ba rồi!
Nếu là trước kia, Tiếu Bảo Bối nào dám ra tay với cô ta?
Nhưng bây giờ Tiếu Bảo Bối lại ra tay với cô ta rất nhiều lần không nói, trong mắt lại không hề có nửa điểm áy náy?
Trong lòng Tiếu Huyên không khỏi buồn bực, sao Tiếu Bảo Bối lại trở thành như vậy? Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi lại hung hăng, ngang ngược thế này?
"Đánh cô thì sao? Cô dám mắng cha tôi, tôi liền dám đánh cô!" Tiếu Bảo Bối không hề vòng tay trước ngực, hoặc làm động tác khác, chỉ nắm tay thành quyền, đặt ở hai bên bắp đùi, chính là để đề phòng sau khi Tiếu Huyên bị đánh đột nhiên nổi điên.
"Là cha cô lòng lang dạ sói, dẫn sói vào nhà, tôi còn không thể nói à?" Tiếu Huyên hỏi ngược lại nhưng cô ta không những không có được sự vui vẻ mà ngược lại hứng trọn một ly sữa nóng!
Người gây ra chính là Tiếu Bảo Bối.
Đem một ly sữa tươi xối toàn bộ lên đầu Tiếu Huyên, kiểu tóc cầu kỳ cô ta đã cố gắng tạo ra trước khi ra cửa đã hoàn toàn bị hủy trong giây lát. Tiếu Bảo Bối đặt ly sang một bên, hỏi: "Tỉnh táo chưa?"
Tiếu Huyên vốn không ngờ, Tiếu Bảo Bối sẽ xối một ly sữa tươi lên người cô ta.
Lúc này, lớp trang điểm trên mặt cô ta đã bị hủy hoại hết, mi giả cũng bị rơi ra.
Thấy bản thân nhếch nhác, Tiếu Huyên căm tức nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối.
Mà người nào đó lại nói cho cô ta biết: "Cô đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ cảm thấy là có người đầu óc không tỉnh táo, tôi chỉ muốn giúp cô giữ vững tỉnh táo thôi!"
"Không phải cô nói cha tôi ăn cây táo rào cây sung sao? Vậy cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cha tôi đã làm ra việc gì để cô đưa ra nhận định như vậy?" Cha cô đã dùng hết tinh lực cả đời mình cống hiến cho Tiếu gia, thật không ngờ lại khiến người khác dùng câu nói "Ăn cây táo rào cây sung" để hình dung về ông!
Cha Tiếu có để ý hay không, Tiếu Bảo Bối không biết, nhưng cô biết, cô tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ cho những người khác nói cha cô như thế.
"Rốt cuộc cha cô đã làm cái gì còn cần tôi nói ư? Hiện tại không phải ông ấy đang lạm dụng chức quyền, đưa cô ngồi vào vị trí này sao?" Tiếu Huyên chán ghét che giấu mái tóc ướt bết bát vì sữa tươi, kêu gào.
"Ồ, theo ý của cô là Tiếu Bảo Bối tôi không có tài năng, cha để tôi ngồi vào vị trí này là lạm dụng chức quyền. Mà tôi tin chắc, cha tôi tuyệt đối không phải là người hồ đồ như thế! Ông đưa tôi vào vị trí này nhất định là nhìn ra được tiềm năng của tôi! Về phần cô..."
Lúc nói đến đây, Tiếu Bảo Bối đột nhiên tiến gần về phía Tiếu Huyên: "Cô vốn là một nhà thiết kế, nhà thiết kế nên sống như một nhà thiết kế mà cô lại chạy đến Tiếu thị làm, đó không phải bởi vì mẹ cô dùng cổ phần trong tay mà có được sao. Người lạm dụng chức quyền chính là cô và mẹ cô mới!"
Dám nói xấu cha cô, Tiếu Bảo Bối tuyệt đối bộc phát bản lĩnh nhanh mồm nhanh miệng. Điều này chỉ có Nhạc Dương thân thiết với Tiếu Bảo Bối biết rõ nhất.
Chỉ tiếc rằng không biết bây giờ Nhạc Dương ở nơi nào, nên sẽ không ai nói cho Tiếu Huyên biết điều này.
"Tiếu Bảo Bối, cô dám sỉ nhục mẹ tôi!" Tiếu Huyên cũng nổi giận.
Cũng đúng, ai lại nguyện ý nghe người khác mắng chửi người thân của mình chứ?
Tiếu Huyên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, cô ta và mẹ không giống Tiếu Bảo Bối cùng cha Tiếu nhiều năm đồng cam cộng khổ, giúp đỡ lẫn nhau như vậy, nên cô ta không có biểu hiện cảm xúc mãnh liệt như Tiếu Bảo Bối.
"Tôi sỉ nhục lúc nào? Tôi nói bà ấy là người đã là khen tặng bà ấy rồi!" Ý này không phải quanh co mắng Tiếu Vi không phải là người sao?
"Cô..." Tiếu Huyên kinh ngạc không thốt nên lời.
"Tiếu Bảo Bối, cái đồ vong ơn phụ nghĩa..."
Giọng nói của Tiếu Huyên càng lúc càng lớn, tiếng động bên ngoài cửa phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối cũng càng ngày càng lớn.
Ngay lúc xung đột đang kịch liệt, cửa phòng bị đẩy ra.
Quý Xuyên bước vào thấy tình cảnh trước mắt cũng có một chút kinh ngạc.
Quý Xuyên nghe thấy bên trong có tiếng kêu thảm thiết, lo lắng Tiếu Bảo Bối bị ức hiếp nên anh ta vội vàng đẩy cửa ra muốn làm anh hùng cứu Tiếu Bảo Bối.
Nhưng nào ngờ vừa đẩy cửa liền thấy một bên mặt Tiếu Huyên sưng đến mức không nhận ra được, tóc thì nhếch nhác. Còn Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không bị thương gì, lúc này còn đang vênh váo hống hách đứng trước mặt Tiếu Huyên.
Tình cảnh này, khiến Quý Xuyên sợ ngây người!
"Bảo Bối, xảy ra chuyện gì sao? Em và cô ấy..." Quý Xuyên đi đến trước mặt bọn họ, ấn đường nhíu lại.
Cửa phòng làm việc bị Quý Xuyên đẩy ra, nhóm người tò mò vẫn đang lặng lẽ vây xem.
Trước kia bọn họ đã nghe nói về mối quan hệ tay ba này. Cho nên Quý Xuyên vừa xuất hiện, bọn họ liền bắt đầu đánh cuộc rốt cuộc anh ta sẽ giúp người nào?
Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ tới việc Quý Xuyên vừa xuất hiện cũng chưa kịp giúp đỡ ai, thì đã bị người khác chỉ vào mặt mà mắng!
Người đó chính là Tiếu Bảo Bối.
"Tiếu Huyên, cô luôn miệng nói cha tôi ăn cây táo rào cây sung, vậy cô nói cho tôi biết, ban đầu khi tôi đính hôn, cô lén lút quyến rũ người đàn ông này, cùng nhau lừa lấy 15% cổ phần Tiếu thị từ tay tôi, hành động như vậy thì gọi là gì?"
Lúc Tiếu Bảo Bối nói "Người đàn ông này", đầu ngón tay chỉ vào mũi Quý Xuyên. Hành động của cô khiến Quý Xuyên bất ngờ tự giác lui về phía sau mấy bước.
Mẹ nó!
Anh ta vốn nghe được tiếng kêu thảm thiết trong phòng làm việc truyền ra, dự định xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, khiến Tiếu Bảo Bối thay đổi cái nhìn đối với anh ta. Không ngờ vừa xuất hiện lại bị liên lụy như vậy.
Nhưng Quý Xuyên không hề cảm thấy đây là lỗi của Tiếu Bảo Bối mà đem ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Tiếu Huyên...
Đều tại người phụ nữ xui xẻo này!
Kể từ sau khi đăng ký kết hôn với cô ta, Quý Xuyên xuống dốc từng bước một.
Hiện tại, cô ta còn hại anh vừa vào cửa liền bị Tiếu Bảo Bối chỉ mũi mắng.
Lúc Quý Xuyên đem tất cả sai lầm đổ cho Tiếu Huyên, người đứng ngoài cửa nghe được tin tức này cũng thổn thức không thôi.
Mặc dù thời gian trước công ty tổ chức đại hội cổ đông, mọi người nghe nói Quý Xuyên đã trở thành một cổ đông của Tiếu thị.
Nhưng nhân viên cấp thấp không có tư cách tham gia đại hội cổ đông, càng không biết cổ phần của Quý Xuyên là từ đâu mà tới.
Bây giờ nghe Tiếu Bảo Bối nói thì bọn họ đều hiểu rõ rồi.
Ở công ty, Quý Xuyên vẫn luôn là một người thân thiện, nhẹ nhàng lại có thể mánh khóe gian xảo như thế. Vậy cổ phần cũng là do anh ta lừa gạt mà có được hay sao?
Lần này, bọn họ mới ý thức tới, Quý Xuyên luôn diễn kịch trước mặt mọi người. Đúng là “mặt người dạ thú”!
Trước kia bọn họ không biết Quý Xuyên xấu xa như thế thì thôi, bây giờ biết rồi thì bọn họ còn đến gần Quý Xuyên mới là lạ!
Trước kia Tiếu Bảo Bối là vợ sắp cưới của anh ta mà còn bị lợi dụng chớ đừng nói là những người khác.
Tiếu Huyên thấy nhóm người bên ngoài bàn tán liền vội vàng giải thích cho mình: "Tiếu Bảo Bối, cô đừng ngậm máu phun người!"
"Rốt cuộc tôi có ngậm máu phun người hay không, trong lòng các người còn không rõ ràng hay sao? Lừa lấy cổ phần của tôi để anh ta thuận lợi tiến vào Hội Đồng Quản Trị, để làm tăng quyền lên tiếng của các người! Tiếu Huyên, cô và mẹ cô thật là giỏi tính toán. Nhưng mà dường như các người đã quên một vấn đề!"
Bị Tiếu Bảo Bối nói ra, Tiếu Huyên vốn là muốn lập tức phản bác. Nhưng cuối cùng cô ta lại không thể không ngậm miệng, bởi vì cô ta rất tò mò Tiếu Bảo Bối sẽ nói rốt cuộc bọn họ đã bỏ quên điều gì.
Trong lúc Tiếu Huyên nghi ngờ, Tiếu Bảo Bối mở miệng: " Dường như các người đã quên mất, Quý Xuyên dựa vào thủ đoạn hèn hạ mà có được cổ phần, dù thế nào đi nữa cũng là họ Quý, với tính tình xấu xa đó, cô cảm thấy anh ta sẽ sửa cổ phần thành họ Tiếu sao?" Không thể nghi ngờ, quả thật lời này của Tiếu Bảo Bối đã đánh trúng điểm yếu của Tiếu Huyên.
Khuôn mặt cô ta đột nhiên tái nhợt.
Hiện tại Quý Xuyên lại trì hoãn cử hành hôn lễ một lần nữa, Tiếu Huyên cũng biết địa vị của cô ta trong lòng Quý Xuyên đang tràn ngập nguy cơ. Muốn để anh ta sang tên cổ phần cho cô ta là việc không thể nào...
Sau khi thấy Tiếu Huyên á khẩu không trả lời được, Tiếu Bảo Bối mới nói tiếp: "Tiếu Huyên, cô lừa gạt tôi đem cổ phần họ Tiếu cho người họ Quý, cô mới thật sự là kẻ ăn cây táo rào cây sung, người dẫn sói vào nhà chính là cô!"
Tiếu Bảo Bối nói xong, Tiếu Huyên chỉ che khuôn mặt sưng đỏ của mình, hơn nửa ngày cũng không nói gì.
Sắc mặt của Quý Xuyên cũng không dễ nhìn chút nào.
Bởi vì trong câu nói "Dẫn sói vào nhà" của Tiếu Bảo Bối, anh ta chính là con sói kia!
Vì lẽ đó, sao anh ta có thể có sắc mặt tốt được chứ?
"Tiếu Bảo Bối..." Tiếu Huyên trầm mặc hồi lâu, không biết phải nói gì.
Nhưng Tiếu Bảo Bối vốn chưa cho cô ta có cơ hội lên tiếng.
"Tiếu Huyên, không phải cô nói tôi không có tư cách ngồi ở chỗ này sao? Trong vòng một tháng tiếp theo tôi sẽ dùng hành động thực tế để nói cho các người biết, rốt cuộc ai mới có tư cách ngồi ở vị trí này! Còn có..."