Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 180-5: Đánh bị thương Tiếu Huyên VS mang thai 5

Editor: Mèo (meoancamam)

"Ừ! Truyền đạt xong là được rồi!" Nghe được A Vĩ sửa miệng, Kiều Trác Phàm liền tiếp tục vùi đầu vào bàn làm việc. Nhưng phần tài liệu kia dường như anh cũng không xem vô, bởi vì trang giấy cũng chưa bị anh lật qua.

Sau nửa ngày, anh lại ngẩng đầu lên: "Phần phân chia tài sản ly hôn mà tôi dặn bên phía luật sư mà tôi bảo bọn họ chỉnh sửa, họ đã đưa tới chưa?"

"Đã đưa tới! Chính là ở đây..." Lúc nãy A Vĩ còn ở trước cửa thang máy, đoàn luật sư của Kiều Trác Phàm liền chặn anh lại chỗ đó. Nói là nhờ A Vĩ giúp bọn họ đưa chút đồ cho Kiều Trác Phàm.

Hỏi bọn họ vì sao không trực tiếp đưa lên cho Kiều Trác Phàm, những người đó đều ấp úng.

Nhưng đáp án thật ra A Vĩ cũng rõ ràng.

Gần đây tính tình của Kiều Trác Phàm thật sự quá thối tha rồi.

Dù cho là ai tới tìm thì cuối cùng đều bị nghe mắng một trận.

Đoàn người luật sư hẳn cũng sợ rằng vừa đi lên liền bị mắng đi.

Dù sao A Vĩ đều phải đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm cả ngày, nhiều thêm một lần bị mắng hay ít đi một lần bị mắng đối với anh cũng không có gì khác nhau. Cho nên A Vĩ cũng không từ chối gì hơn...

"Ừ!" Sau khi Kiều Trác Phàm tiếp nhận mấy thứ này, chỉ vừa tùy tiện lật xem vài tờ mà tâm trạng bỗng dưng trở nên phiền muộn đến lạ lùng.

Chỉ cần suy nghĩ đến sau khi ký xuống mấy thứ này Tiếu Bảo Bối liền không còn liên quan gì với anh nữa, tâm trạng của anh còn có thể tốt lên mới là lạ.

Lật vài tờ, anh liền không có tâm tình, trực tiếp để mấy thứ này sang một bên.

Nhưng ngay lúc này, cửa văn phòng Kiều Trác Phàm lại bị người đẩy ra.

Người vừa vào cửa trên người mặc tây trang, soái khí bức người.

Thế nhưng lời vừa nói ra liền có chút không phù hợp với một tiếng quý khí (cao quý sang trọng) này của anh: "A a, đây là làm sao vậy? Người nào lại khiến Kiều của chúng ta không vui như thế? A Vĩ, có phải cậu lại nghe lén Kiều Trác Phàm gọi điện không?”

"Duật, cậu càng lớn càng trẻ lại!" Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu nhìn anh một cái liền ném ra một câu lạnh nhạt như vậy.

Được rồi, Kiều Trác Phàm nói chính là hiện tại anh lại không đi bằng cửa sổ cơ.

Những cửa kính ở trong tòa nhà tập đoàn Đế Phàm này đều được gia công đặc biệt. Nếu anh muốn vào từ bên ngoài thì cơ bản người ở bên trong phải đồng ý mở cửa sổ mới được! Nếu không thì sao Duật Tiểu Gia lại không theo thói quen xâm nhập vào phòng người khác như trước kia chứ.

Đương nhiên, nếu hôm nay Đàm Duật qua đây qua đường cửa sổ thì Kiều Trác Phàm xác định là sẽ không để anh vào. Ai bảo cả gương mặt Đàm Duật đều đang treo tươi cười "tao hạnh phúc đến chết đi được" cơ chứ?

Để anh tiến vào chẳng phải là muốn bị dấm chua đến chết sao?

Kiều Trác Phàm mới không ngu như vậy!

Ai có thể nghĩ đến hôm nay Đàm Duật lại đi từ cửa chính, hoàn toàn không cho Kiều Trác Phàm có cơ hội từ chối anh.

Vừa vào cửa, Đàm Duật nhìn thấy đầu tiên chính là cái mặt thối hoắc của Kiều Trác Phàm, liền hỏi như vậy.

Một câu này thế nhưng khiến A Vĩ nghẹn đến hỏng.

"Khụ khụ... Tôi không có!" Khi A Vĩ nói lời này còn lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Đàm Duật: Nhìn đằng kia!

Từ cái nháy mắt ra hiệu của A Vĩ, Đàm Duật liền thấy được phần văn bản có ghi mặt trên "Thỏa thuận phân chia tài sản khi ly hôn" được đặt trên bàn làm việc của Kiều Trác Phàm.

Lập tức, trên mặt Đàm Duật liền chợt lóe lên kinh ngạc.

"ĐM... Tôi vừa mới tới liền để tôi nhìn thấy kình bạo gì đây!" (kình bạo: ý nói một việc gì đó vô cùng quá sức tưởng tượng, mạnh đến nổ tung..v..v)

Đàm Duật vừa nhìn thấy phần tiêu đề liền lập tức sợ hãi kêu lên.

Anh cho rằng trên cái thế giới này người nào cũng có thể ly hôn, lại Kiều Trác Phàm sẽ không!

Vì sao?

Anh rất không dễ dàng mới cưới được Tiếu Bảo Bối đã yêu thầm nhiều năm, anh còn có thể dễ dàng buông tha cô sao?

Nhưng ai có thể nghĩ được, bây giờ anh mới kết hôn được vài tháng liền xuất hiện cái loại giấy thỏa thuận ly hôn này!

ĐM!

Duật Tiểu Gia cũng có chút không tin vào tình yêu rồi.

"Kiều, đến tôi cũng có chút hoài nghi cậu cố ý trả thù Tiếu Bảo Bối!" Duật Tiểu Gia bỏ qua ánh mắt không vui kia của Kiều Trác Phàm, cầm lấy phần thỏa thuận phân chia tài sản kia mà lật xem.

Sau khi lật xem vài tờ, anh càng cảm thấy cách nghĩ của mình là chính xác.

"Tôi sao lại thành trả thù cô ấy rồi?" Kiều Trác Phàm vừa đứng dậy liền dứt khoát đoạt lại phần văn bản trên tay Đàm Duật.

Hiện tại anh đều cảm thấy cả một bụng oan ức!

Tại sao đến miệng Đàm Duật, anh lại trở thành kẻ tiểu nhân trong lòng tràn ngập tính toán thiết kế Tiếu Bảo Bối rồi?

"Cậu người này còn không phải trả thù thì là cái gì? Lúc này mới kết hôn được mấy tháng liền ly hôn? Kiều Trác Phàm cậu trở lại độc thân, đến lúc đó vẫn là kim cương vương lão ngũ chạm tay là có thể bỏng, nhưng Tiếu Bảo Bối thì sao? Kết hôn mấy tháng liền trở thành vợ cũ, đến lúc đó cô ấy còn muốn sống dưới bao nhiêu loại ánh mắt kỳ dị nữa?"

"Đó là lựa chọn của cô ấy!" Sau khi Kiều Trác Phàm nghe được Đàm Duật nói, trong mắt cũng hiện lên thương tiếc. Nhưng lời nói của anh vẫn bao trùm một tầng băng lạnh.