Editor: Mèo (meoancamam)
Lại nhìn bên má Tiếu Huyên, tuy mặt vẫn còn nhiều tóc che bên trên, cũng bởi vì Tiếu Huyên quá mức tức giận không có thì giờ xử lý nên Tiếu Bảo Bối vẫn lờ mờ thấy được một dấu bàn tay sưng phồng lên qua tóc cô ta.
Nhưng nhìn cô ta như vậy, một chút xin lỗi Tiếu Bảo Bối đều không có.
"Tiếu Huyên, nhưng một chút cô cũng không oan đâu! Cô ngay tại lúc tôi và Quý Xuyên vừa đính hôn liền kéo anh ta đến cục dân chính lĩnh chứng, cô nói cô không có chỗ nào để bị coi thường sao? Còn nữa, khi tôi rất không dễ dàng ngay trước lễ cưới tìm được chú rể, trôi qua mới vài ngày lành, cô liền vội vàng bỏ đá xuống giếng, cô nói cô không nên bị đánh sao?"
Tiếu Bảo Bối lúc này, nâng cằm, dáng vẻ giống như biết sẵn Tiếu Huyên sẽ không dám đối với cô thế nào.
Mà nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy, trong lòng Tiếu Huyên từng chút trầm xuống.
Cái tát bị Tiếu Bảo Bối vứt xuống mặt, nóng rát đau xót.
Chỉ bằng điều này, hiện tại Tiếu Huyên liền hận không thể xé nát Tiếu Bảo Bối.
Nhưng vấn đề là, cô ta không thừa nhận cũng không được rằng những lời này của Tiếu Bảo Bối là thật sự có lý.
Từ đầu cô ta cho rằng Tiếu Bảo Bối thật là một kẻ ngốc.
Đến ngay cả nỗi uất ức ngay trước hôn lễ bị cô ta đoạt đi chú rể còn có thể nuốt xuống, Tiếu Huyên cũng coi việc này liền qua đi.
Không nghĩ tới, hôm nay Tiếu Bảo Bối lại bắt đầu nhắc lại chuyện xưa!
Điều này hiển nhiên không phải một dấu hiệu tốt!
"Tiếu Huyên, một lần hai lần cô liền thật sự coi Tiếu Bảo Bối tôi thành quả hồng mềm ư?" Sau khi thu tay, Tiếu Bảo Bối liền từng bước ép sát Tiếu Huyên.
Dáng vẻ kia chẳng những không có chút gì vì khi nãy cho Tiếu Huyên một cái tát mà áy náy, có chút gì hối lỗi. Ngược lại còn có chút xúc động muốn cùng Tiếu Huyên đánh một trận ra trò!
Tư thế này cũng khiến cho Tiếu Huyên có chút ngây ngẩn cả người.
Đây là Tiếu Bảo Bối cô ta biết trước kia sao?
Tiếu Bảo Bối trong ấn tượng của cô ta chính là một con thỏ nhỏ lương thiện ngây thơ, một tay là có thể đè bẹp cô, còn nhào nặn đến mềm oặt.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ai tới nói cho cô ta, cái người vừa cho cô ta một cái tát, sau còn từng bước ép sát Tiếu Huyên cô ta chính là Tiếu Bảo Bối yếu đuối trước kia đi?
Trong lúc này, Tiếu Huyên cũng trở nên có chút hoang mang rồi.
Vì cái gì không tới một hồi, Tiếu Bảo Bối liền biến thành bọn họ không quen biết rồi?
"Tiếu Huyên, tôi nghĩ cô cảm thấy Tiếu Bảo Bối tôi quá dễ nói chuyện đi! Vậy nên khiến cô cảm thấy tôi chính là cái người không có tính tình gì, tùy ý cô bắt nạt!"
Khi Tiếu Bảo Bối ép sát cô ta từng bước, Tiếu Huyên cũng lui về sau từng bước.
"Tôi..."
Tôi không có!
Trong tiềm thức, Tiếu Huyên muốn thề thốt phủ nhận.
Nhưng lời của cô ta còn chưa nói ra miệng, Tiếu Bảo Bối liền tiếp tục nói: "Cô đã nghĩ như vậy, tôi đây từ hôm nay trở đi liền chính thức phục thù với cô là được!"
Khi Tiếu Bảo Bối nói lời này, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn luôn ngây ngốc hoạt bát trước kia liền lóe lên một loại nham hiểm không phù hợp với tuổi của mình.
Vốn Tiếu Huyên có thể coi những lời này của Tiếu Bảo Bối là cô ta mơ tưởng hão huyền.
Nhưng tiếc rằng, âm ngoan (âm trầm + ác độc) trên mặt Tiếu Bảo Bối thật sự khiến cô ta không thể coi toàn bộ thành giả.
"Một cái tát khi nãy, xem như trả phí cho lúc nãy cô nhìn tôi vài lần!"
Nhìn vài lần liền phải bị đánh?
Nếu nói trước kia Tiếu Bảo Bối quá mức ngây thơ khờ dại thì bây giờ Tiếu Bảo Bối liền có chút ác độc đến quá mức.
Tiếu Huyên dùng ánh mắt của mình để biểu đạt cô ta lên án.
Nhưng lại chỉ đưa tới lần thứ hai Tiếu Bảo Bối dơ tay...
"Bốp..."
Lại là một cái tát tai, hung hăng rơi xuống bên kia mặt Tiếu Huyên.
Mà cái tát này rõ ràng so với trước kia còn tăng thêm chút sức.
Đánh đến Tiếu Huyên trực tiếp mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Đến cả giày cao gót của cô ta cũng bởi vì cú ngã này mà gãy gót giày.
Nhưng lúc này, Tiếu Huyên cũng không quan tâm mấy thứ này.
Hai bên má cô ta đều đặc biệt nóng rát.
Nhất là cái tát lúc nãy, khiến một bên lỗ tai cô ta còn ong ong vang lên.
Chẳng lẽ Tiếu Bảo Bối đánh đến hỏng lỗ tai cô ta rồi?
Nhưng cô ta còn chưa ngẩng đầu liền nghe thấy Tiếu Bảo Bối nói: "Một cái tát này chính là trả giá cho cô mắng Kiều Trác Phàm ngày hôm nay!"
Tuy hiện tại hai người bọn họ giận nhau, ầm ĩ đến tình huống xuất hiện giấy ly hôn nhưng Tiếu Bảo Bối tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào giày xéo cái tên của người quan trọng nhất trong lòng cô kia!
Cho nên, một cái tát này là Tiếu Huyên đáng nhận.
"Kế tiếp, nên tính đến cái gì giờ đây?" Khi nói đến đây, sau khi Tiếu Bảo Bối liếc mắt nhìn Tiếu Huyên một cái liền nghiêng đầu như đang tự hổi.
Lúc này, ly nước nóng cô vừa rót ra vẫn đang tỏa khí nóng trên bàn.
Tiếu Bảo Bối vừa thấy vậy, trong mắt liền xuất hiện ánh sáng, lập tức đi đến chỗ ly nước nóng kia.
Khi nãy cô vừa vào cửa liền thấy khát.
Cho nên cô liền đun bình nước nóng, định một lúc liền uống.
Nhưng không nghĩ tới cô vừa mới rót ra nước nóng liền buồn nôn đến chết, sau đó liền ói trong nhà tắm một trận. Mà sau khi ói ra xong Tiếu Huyên liền tới đây, đến bây giờ ly nước này cô còn chưa uống lên.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối đi từng bước đến chén nước kia. Nhưng mục đích của cô cũng không phải là uống nước.
Mà là...
"Tôi suy nghĩ mãi, cô người chị họ này đã làm những chuyện gì có lỗi với tôi! Nhưng hình như chuyện cô đã làm nhiều lắm, tôi cũng không có cách nào trong một lúc liền nhớ hết!" Khi Tiếu Bảo Bối nói đến đây đã bưng lên ly nước nóng, đi tới chỗ Tiếu Huyên.
Tiếu Huyên lần nữa đẩy ra mấy sợi tóc che trước mặt mình, hai bên má đều sưng phồng lên, một chút đều nhìn không ra chút dấu hiệu nào của một mỹ nhân trước đây.
Mà lúc này Tiếu Huyên hoàn toàn không quan tâm hai bên sưng đỏ trên mặt mình. Bởi vì cô ta luôn cảm thấy Tiếu Bảo Bối bưng chén nước ấm kia tới, ý đồ giống như không đơn giản.
Dưới cái nhìn soi mói của Tiếu Huyên, Tiếu Bảo Bối còn nói: "Nếu không, chúng ta liền tính từ lúc bắt đầu đi! Khi tôi đính hôn với Quý Xuyên, cô vẫn luôn gây sự bên cạnh, còn ở sau lưng tôi yêu đương vụng trộm với Quý Xuyên... Chuyện này hình như không phải một cái tát liền chấm dứt được đâu!"