Editor: Mèo (meoancamam)
Tuy anh cũng không phải thích ăn lắm nhưng mỗi lần thấy cũng nhịn không được muốn thử vài miếng.
Giống như mỗi lần nhìn thấy người khác ăn đá bào, bạn cũng sẽ nghĩ muốn được thử một miếng...
Cho nên khi nãy sau khi tham gia buổi tụ họp của đoàn xã trong trường xong, vừa nhìn thấy dưa vàng trong tủ lạnh anh liền nhịn không được nữa.
Hơn nữa còn bị Đàm Duật bắt gặp!
Đàm Tam lúc này cũng có chút sợ hãi bị đánh.
Nhưng anh phát hiện, dường như Đàm Duật có chuyện gì đó không muốn người khác biết.
Nếu không thì khi nãy rõ ràng anh đã phát hiện anh ăn vụng dưa của mình, thế nhưng không thèm để ý?
Nếu dựa theo tính tình trước kia của Đàm Duật thì chắc chắn không đánh đến mặt mũi anh bầm dật thì không tha.
Lúc này, Đàm Tiểu Tam biết bản thân gặp may thì nên dừng lại.
Nhưng lòng hiếu kỳ giống như móng vuốt của mèo con vậy, cứ gãi gãi trong lòng anh!
Khiến cho Đàm Tiểu Tam hoàn toàn không kìm nén được.
Vì thế Đàm Tiểu Tam lại cắn thêm vài miếng dưa vàng, sau khi vứt phần vỏ còn thừa vào thùng rác liền bước nhanh đến bắt kịp Duật Tiểu Gia.
"Anh, anh có chuyện gì sao?"
"Anh không có việc gì, buồn ngủ thôi! Thằng nhóc thối này, đi theo anh làm cái gì?" Đàm Duật có chút không kiên nhẫn.
"Em chỉ cảm thấy trông anh có vẻ có tâm sự thôi!" Đàm Tiểu Tam phô ra gương mặt tươi cười, tiếp tục không biết xấu hổ tiến đến gần hơn.
"Anh có tâm sự thì liên quan cái rắm gì tới mày?" Duật Tiểu Gia nghĩ đến việc miếng dưa vàng của mình đã rơi vào trong miệng con hàng này, vừa nghĩ liền muốn đánh cậu chàng. Nhưng tên nhóc thối này vẫn đến gần anh, đây không phải không có việc gì liền muốn kiếm chuyện sao?
"Anh, có tâm sự gì anh có thể nói ra nha! Có thể anh không biết, ở trường em được xưng là thiên sứ nhỏ hóa giải ưu phiền đấy! Anh nhanh nói với em đi, em nhất định sẽ giúp anh tiêu tan nỗi buồn!"
Đàm Tiểu Tam vẫn không buông tha mà lải nhải đằng sau Đàm Duật.
Lúc này Đàm Duật người ta cũng đã vào phòng ngủ, thế nhưng anh vẫn dán đằng sau đi vào cùng.
"Thiên sứ? Anh thấy không khác thiên c*t là mấy! Cút ngay..." Đàm Duật bị cậu chàng quấn lấy đến nổi lửa. Nhưng nếu vào lúc này mà đánh nhau thì khẳng định sẽ đánh thức Cố Niệm Hề.
Đánh thức Cố Niệm Hề cũng không sao, mấu chốt là lúc này Đàm thiếu còn ở nhà.
Nếu để ông phát hiện hai anh em này ở nhà còn không hòa thuận như vậy, đến lúc đó Đàm Duật liền phải ăn đánh.
Cho nên Duật Tiểu Gia đang kìm nén bực tức vẫn quyết định sáng sớm mai lại tính sổ với thằng nhóc thối này sau!
Ngay tại lúc Duật Tiểu Gia nghiêm mặt muốn đuổi tên nhóc thối thường xuyên khiêu chiến điểm mấu chốt của sự nhẫn nại của anh đi thì lại bị cậu chàng phát hiện một vấn đề: "Không đúng nha anh trai, sao miệng của anh lại sưng thành hình dạng này?"
"Ừ?" Đàm Duật bị hỏi vấn đề này vốn lúc đầu sửng sốt. Nhưng ngay sau đó anh lại vội vàng che kín miệng mình.
Mà Đàm tam vừa nhìn thấy động tác của anh, vừa kinh ngạc vừa sủng sốt: "Anh, có phải anh ăn phải cái gì có độc không?"
Khi nãy ở dưới đại sảnh dưới tầng ánh sáng có chút kém nên Đàm Tiểu Tam nhìn không rõ.
Nhưng ở phòng của Đàm Duật thì ánh đèn thật sự vô cùng đẩy đủ. Không những Đàm Tiểu Tam thấy được vết sưng đổ trên môi Đàm Duật, anh còn thấy được vẻ mặt kinh ngạc khi bị anh phát hiện ra khi nãy.
"Không phải!" Đàm Duật liên tục nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh! Bình tĩnh mới là tính mạng của mày! Ngàn vạn lần đừng để thằng nhóc thối này làm cho tức giận đến rối loạn trận tuyến.
"Không có? Chẳng lẽ, anh trai anh bị con gái cưỡng hôn?" Đàm Tiểu Tam vừa xoay tròn hai mắt liền bỗng nhiên cười vô cùng "bà tám" với Đàm Duật.
Được rồi, Duật Tiểu Gia cũng phải thừa nhận trong lòng, tên nhóc thối này ngay lập tức nói được trọng điểm.
Anh chính là xem phim của Lăng Công Chúa một lúc mà môi đã sưng thành cái dạng này.
Vốn dĩ là một nụ hôn vô cùng đẹp, cuối cùng lại khiến cho Duật Tiểu Gia có chút khó có thể mở miệng.
Cho nên khi trở về từ rạp chiếu phim, Duật Tiểu Gia vẫn luôn bận che che dấu dấu, chỉ sợ người khác nhìn ra được anh là bị bá vương ngạnh thượng cung (*) nên mới thành ra thế này.
Nhưng Duật Tiểu Gia không nghĩ tới, người đầu tiên phát hiện ra lại chính là Tiểu Tam nhà bọn họ!
Hơn nữa cách thức của tên nhóc thối này còn là thể loạt nói trúng tim đen!
"Tên nhóc thối, không liên quan đến mình thì không cần lo! Cút ra ngoài cho anh..." Đàm Duật lại lần nữa nhịn xuống xúc động muốn đánh tơi bời tên nhóc này, chỉ vào cửa nói.
Nhưng con hàng Đàm Tiểu Tam này vẫn luôn nghe không hiểu tiếng người, tiếp tục nhắc nhở: "Anh, anh đừng thẹn thùng! Em trai anh có đôi hỏa nhãn kim tinh như vậy, anh lừa không được em đâu! Hơn nữa loại chuyện này không cần phải xấu hổ! Em lớn như vậy, cũng không biết đã bị cường hôn bao nhiêu lần đâu..."
Đàm Tiểu Tam ríu rít nói một tràng, đại khái ý tứ chính là khoe ra mình được con gái thích như thế nào, sau đó còn nói Đàm Duật đâu có kinh nghiệm như mình.
Đàm Duật nghe đến sắp nghe không nổi nữa, ngay lúc muốn đánh tơi bời tên nhóc thối này một trận cho tốt thì đúng lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Đàm Dật trạch đang đứng ngoài cửa phòng anh, trên tay cầm một chén trà nóng...
Nhìn thấy vậy, Đàm Duật ngay lập tức thu hồi nắm đấm của mình, sau đó liền nhìn trần nhà.
Lúc này nếu Đàm Tiểu Tam chú ý tới hành động của Đàm Duật thì hẳn sẽ có chuyện lớn không ổn.
Nhưng hiện tại Đàm Tiểu Tam vẫn còn bận truyền thụ lại các loại bí quyết của mình cho anh cả của mình, đâu có thể chú ý nhiều thứ như vậy.
Đàm Tiểu Tam vẫn luôn bận rộn cho nên đợi đến lúc lỗ tai anh bị nhéo còn kêu a a hô: "Ai dám kéo lỗ tai Tam gia gia nhà ngươi?"
"Tam gia gia?" Giọng nói của Đàm Dật Trạch khiến cho Đàm Tiểu Tam nháy mắt liền nổi da gà toàn thân.
"Không, con là nói con là em trai Tam! Cha, vừa nãy là nói xạo đó, cha đừng nghe con nói bậy!" Đàm Tiểu Tam khẩn trương cầu xin tha thứ.
Hu hu, từ bé đến lớn anh sợ nhất chính là Đàm thiếu nhà bọn họ!
Mỗi lần trừng phạt đều khiến anh vô cùng thê thảm.
Vẫn còn nhớ rõ mới gần đây anh vừa mật báo với Cố Niệm hề nói Đàm Dật Trạch đối anh không tốt, sau khi Đàm Dật Trạch chịu một trận từ Cố Niệm Hề liền nhân lúc bà không ở liền chỉnh tóc anh đến cửa cũng không dám ra.
Hiện tại anh lại nói nhiều lời hồ đồ như vậy trước mặt Đàm Dật Trạch, Đàm Tiểu Tam cảm thấy thời điểm tử vong đang ngoắc tay gọi anh rồi...
"Nhưng sao tao lại cảm thấy, anh có rất nhiều kinh nghiệm đây!" Tay đang nhéo lỗ tai anh của Đàm Dật Trạch vẫn không buông, còn đang tự hỏi.
Thằng nhóc thối này, thật là ba ngày không đánh liền muốn trèo lên nhà lật ngói!
Hiện tại còn chưa rời trường học mà đã có kinh nghiệm với phụ nữ nhiều như vậy?
--- ------ ------ ------ ---
(*)Bá vương ngạnh thượng cung: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.”
Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.