Editor: Mèo (meoancamam)
"Bảo bảo, sáng sớm con đã đi đâu vậy?" Duật Tiểu Gia khẽ ngâm nga, chân vừa mới bước ra ngoài cửa thì tiếng nói của Cố Niệm Hề liền truyền đến.
"Con định đi dạo quanh đây!" Duật Tiểu Gia cong môi cười, độ cong rực rỡ bên miệng dường như khiến bầu trời lác đác mưa rơi cùng gió lạnh sáng sủa không ít!
Nhưng Cố Niệm Hề lại chú ý được, ống quần của thằng nhóc thối này được cuộn lên. Trên ống quần còn dính chút bùn. Cố Niệm Hề vừa thấy liền biết thằng nhóc thối này tuyệt đối không chỉ đơn giản là đi xung quanh như vậy!
Mới vừa định nói anh một câu thì Duật Tiểu Gia trông như có tật giật mình mà kéo ống quần xuống, giống như sợ bị Cố Niệm Hề nói ra.
"Mẹ, có việc gì sao? Tại sao lại vội như vậy!" Duật Tiểu Gia rõ ràng tuyên bố ngăn lại đề tài này.
Nhưng mà, khả năng ngăn lại đề tài của anh cũng có chút kỹ thuật.
Nhìn túi xách Cố Niệm Hề đang cầm, anh liền đoạt lấy: "Mẹ, sáng sớm tinh mơ mẹ không ở nhà ăn cơm, còn định đi đâu chứ? Con nói cho mẹ, mẹ đừng cho rằng cha con không ở nhà thì có thể không biết quan tâm cơ thể mình! Con chính là tầm mắt của cha, mọi lúc đều sẽ nhìn chằm chằm mẹ đấy! Nếu mẹ không muốn bị mách thì nhanh chóng ăn sáng với con đi!"
Dựa theo thói quen hàng ngày thì lúc này hẳn Cố Niệm Hề còn chưa bắt đầu ăn mới đúng! Cho nên Duật Tiểu Gia liền bắt lấy điểm này để dỗ dành Cố Niệm Hề, thuận tiện còn nói sang chuyện khác.
Cố Niệm Hề thông minh như thế thì sao không nhận ra thằng nhóc thối này đang có chủ ý gì chứ?
Nhưng lời của thằng nhóc thối này vẫn có chút chạm đấy lòng bà.
Mấy ngày nay, Đàm Dật Trạch lại tạm thời rời đi.
Điều này khiến cho bà vài ngày nay đều không có khẩu vị gì để ăn cơm.
Thân là trưởng bối (người bề trên), đa số thời gian sẽ quan tâm đến tiểu bối (người vai dưới) mà nhắc nhở.
Nhưng bọn họ cũng cần được người khác quan tâm chứ.
Mà một câu này của Duật Tiểu Gia liền trực tiếp đánh vào trong lòng Cố Niệm Hề.
Bà vốn tưởng rằng Đàm thiếu vừa rời đi thì lại chỉ có một mình bà quan tâm đến cái nhà này, không nghĩ tới còn có thằng nhóc thối này quan tâm đến bà nữa! Điều này có thể không khiến bà càng thương tên nhóc thối này sao?
Nhưng nói đi nói lại, bây giờ bà thật sự có việc gấp!
"Không được không được, hôm nay mẹ thật sự có chút việc gấp. Chú Hàn của con hôm nay ra cửa gặp phải tai nạn giao thông, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện! Cố Niệm Hề thật sự xúc động, có những việc không phải không muốn thì sẽ được.
"Sao? Xảy ra tai nạn giao thông, có nghiêm trọng không vậy?"
"Hình như gãy xương sườn rồi! Hiện tại mẹ cũng không rõ, vẫn nên trước đến đó giúp dì con một chút!"
"Mẹ, để con đưa mẹ qua đó đi!"
"Mẹ có tài xế rồi! Con vẫn nên nhanh đi ăn cơm đi..." Dù cho con cái có lớn bao nhiêu thì trong mắt cha mẹ vẫn luôn là đứa trẻ, một chút cũng không sai.
Cho nên điều đầu tiên Cố Niệm Hề suy xét chính là thằng nhóc thối này còn chưa ăn cơm chứ không phải vấn đề của bà.
"Đúng rồi, Tư Tề còn đang ở nhà chúng ta đấy! Lát nữa con giúp mẹ chăm sóc người ta thật tốt nhé." Trước khi đi Cố Niệm Hề còn không quên dặn dò một câu.
Mà Duật Tiểu Gia vừa nghe như vậy thì mày liền nhăn lại!
Chu Tư Tề?
Người này đến nhà bọn họ làm gì?
Theo lý thuyết, Chu Tư Tề hẳn là người đi theo Đàm thiếu nhà bọn họ đầu tiên chứ. Vậy vì sao cha anh đã rời nhà mà tên đáng ghét này vẫn ở đây? Hơn nữa, sáng sớm cậu ta đến nhà bọn họ để làm gì chứ?
Được rồi, từ lần trước sau khi Chu Tư Tề hẹn Lăng Công Chúa cùng đi thăm khu S rồi Duật Tiểu Gia anh mặt dày mày dạn đi cùng, ba người ầm ĩ mà tan rã trong không vui ấy, thành kiến của Duật Tiểu Gia với Chu Tư Tề liền không chỉ sâu một chút đâu.
"Mẹ, mẹ nhớ cẩn thận chút, có chuyện gì thì gọi điện cho con! Để tài xế thuận tiện mua cho mẹ bữa sáng đi, nếu không mua được thì cứ điện cho con, con mang đến cho mẹ!" Tuy trong lòng Duật Tiểu Gia đối với Chu Tư Tề vô cùng khó chịu nhưng trước mặt Cố Niệm Hề anh vẫn không thể hiện ra ngoài.
Hiện giờ mẹ anh còn bận đi thăm chú anh, sao anh có thể tăng thêm phiền phức đằng sau chứ!
Chút vấn đề nhỏ này, vẫn nên để hai tên đàn ông bọn họ tự mình giải quyết là được!
Hiện giờ quan trọng chính là khiến mẹ anh yên tâm đi xử lý chuyện của mình.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất thì Duật Tiểu Gia sẽ không quên lời dặn dò của Đàm thiếu với anh mỗi lần ra cửa - - Chăm sóc vợ của Đàm Dật Trạch ông cho tốt!
Nếu không thì chờ đến lúc ông về nhà, Duật Tiểu Gia liền chờ bị lột đi một lớp da thôi.
Mãi đến khi Cố Niệm Hề đã rời đi, Duật Tiểu Gia mới chậm rãi bước vào đại trạch Đàm gia!
Lúc này trên tay anh còn xuất hiện thêm một chậu hoa.
Được rồi, sáng sớm hôm nay anh vốn không hề đi xung quanh.