Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Lăng Nhị gia đã nâng niu Tiểu công chúa trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn. Ai dám khi dễ cô, ông nhất định phải rút da bọn họ.
"Má ơi, vừa vào liền thấy cha con hai người định đi đánh nhau sao?" Tô Tiểu Nữu tan ca, vừa mở cửa vào nhà thì thấy một màn này.
"Đúng vậy!"
"Không có!"
Đối với vấn đề Tô Tiểu Nữu hỏi, hai người đưa ra đáp án hoàn toàn khác nhau.
Lăng Nhị gia làm bộ như muốn thu thập người khác còn Tiểu công chúa thì dáng vẻ ỉu xìu, không sức sống!
"Con làm sao vậy? Mẹ cho con biết, đừng bày ra dáng vẻ đau khổ, chán chường trước mặt mẹ!" Tô Tiểu Nữu không thích những người sống không hăng hái, yêu đời.
Sau khi hướng về phía Tiểu công chúa nói như vậy, bà xoay người nhìn Lăng Nhị gia: "Anh làm đồ ăn nhanh lên một chút, em sắp chết đói rồi! Hôm nay phải ở trong phòng phẫu thuật bốn tiếng đồng hồ!"
"Tại sao lại giải phẫu nữa rồi? Không phải anh đã nói với bọn họ, một tuần chỉ xếp cho em phẫu thuật một lần thôi sao?" Lăng Nhị gia đau lòng nhìn Tô Tiểu Nữu.
"Ca này là khẩn cấp!" Tô Tiểu Nữu xoa xoa cái trán của mình: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!"
"Để anh đi lấy đồ ăn cho em. Em chờ một chút..."
"Lão Lăng thật đẹp trai, thật tốt!" Bụng Tô Tiểu Nữu đã trống không nên khi nghe Lăng Nhị gia nói đưa đồ ăn thì đôi mắt sáng lấp lánh.
Có điều xưng hô của bà khiến Lăng Nhị gia có chút bất mãn: "Bỏ chữ ‘lão’ đi!"
Sự thật chứng minh, mặc kệ nam hay nữ, già hay trẻ đều không thích bị nói là già.
Dù trong lòng Tô Tiểu Nữu châm chọc Lăng Nhị gia không biết bao nhiêu lần nhưng miệng vẫn như bôi mật nói: "Lăng trai đẹp, anh mãi mãi là người em yêu nhất!" Cuối cùng, bà không quên ấn xuống mặt Lăng Nhị gia một nụ hôn.
Đối với hành động này, Tô Tiểu Nữu rất buồn nôn nhưng đối với Lăng Nhị gia mà nói, đó là vũ khí tốt nhất.
Lúc này, Lăng Nhị gia mặt mày hớn hở, đâu còn tâm tình xấu lúc nãy nữa?
"Được, bây giờ anh liền đi chuẩn bị đồ ăn cho em. Chờ chút..." Nói xong, ông che dấu hôn trên gương mặt của mình, mặt nhộn nhạo rời đi.
Tới lúc này, Tô Tiểu Nữu mới nhìn Lăng Công Chúa bên cạnh: "Con làm sao vậy? Không phải lại cùng Đàm Vu giận dỗi rồi hả?"
"Đâu có..." Lăng Công Chúa bị hỏi, trong lòng có chút bất an.
Hôm nay cô và Duật Tiểu Gia hẹn hò là lén lút. Hôm nay cô còn nghĩ sẽ nói tất cả mọi việc cho bà biết nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Hiện tại, cô không chột dạ mới là lạ.
"Con không nói thì mẹ đi tố cáo Lăng Nhị gia!" Tô Tiểu Nữu không ngốc, vừa nhìn nét mặt nha đầu này bà còn có thể không đoán được chuyện này liên quan đến ai sao.
"Được rồi, con nói với mẹ là được chứ gì!" Lăng Công Chúa vừa thấy Tô Tiểu Nữu đứng dậy, cô vội vàng kéo bà lại.
"Mẹ, trên người anh Duật có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, bây giờ con đau lòng muốn chết!" So với tình mẹ con, Tiểu công chúa và Tô Tiểu Nữu giống như chị em hơn. Về phương diện này, Tiểu công chúa sẽ không giấu giếm
"Mùi nước hoa của người phụ nữ khác?" Chuyện này có chút khó giải quyết.
"Đúng vậy! Con tuyệt đối không nghe lầm, chỗ của cha có nhiều nước hoa như vậy con đều ngửi qua, rõ ràng đó là nước hoa nữ..."
Nói đến đây, Tiểu công chúa lại khổ não kéo tay Tô Tiểu Nữu, nỉ non: "Mẹ, chuyện này nên làm sao đây?"
Tô Tiểu Nữu sờ cằm suy tư một hồi lâu, đột nhiên nói: "Chuyện này quả thật có chút khó khăn. Con xem, mẹ đã sớm nói con có lẽ Đàm Duật là GAY, con còn không nghe..."
Bà rất có lòng tin đối với mấy đứa trẻ nhà Đàm gia. Ít nhất đối với việc đối xử với phụ nữ, bọn họ cũng không phải là tùy tiện. Nếu không Tiểu công chúa cũng không theo đuôi Đàm Duật nhiều năm nhưng ngay cả một chút tiến triển cũng không có.
Hơn nữa, mọi người đều nói nếu có nhiều con trai, sẽ có người...
Cho nên theo nguyên tắc, nếu Duật Tiểu Gia có thích ai thì Đàm thiếu và Cố Niệm Hề sẽ không đau đầu như vậy.
Tô Tiểu Nữu cảm thấy có lẽ Duật Tiểu Gia không thích phụ nữ...
Khụ khụ...
Lăng Công Chúa còn tưởng rằng Tô Tiểu Nữu trầm mặc sẽ đưa ra cách giải thích đặc biệt. Không ngờ...
"Mẹ, giới tính của anh Duật tuyệt đối bình thường, điều này con bảo đảm..." Nếu anh không bình thường thì bọn họ cũng sẽ không...
Mặc kệ cô nói thế nào, Tô Tiểu Nữu đều là bộ dạng đánh chết cũng không tin.
Đến giờ phút này, Tiểu công chúa mới hiểu, không thể nói chuyện một cách bình thường với một hủ nữ...
Đêm khuya yên tĩnh, Tiểu công chúa nhận được điện thoại của Duật Tiểu Gia.
"Tiểu chủ, mở cửa sổ!" Lúc này, thật ra Duật Tiểu Gia đang ở ngoài cửa sổ nhà cô.
Từ lúc bọn họ bắt đầu ăn cơm tối, anh đã ở đây rồi. Nhưng cửa sổ bị khóa từ bên trong, anh không thể trực tiếp nhảy vào từ bên ngoài.
Anh ngồi xổm ở bên ngoài đã lâu, hai chân đã bắt đầu tê.
"Không ra!" Nghe anh gọi đến, tất nhiên trong lòng Lăng Công Chúa rất vui vẻ. Nhưng nhớ tới mùi nước hoa trên người anh, cô liền không vui nổi.
"Anh tới để giải thích với em..." Duật Tiểu Gia có chút uất ức.
Anh vốn không biết nước hoa còn phân biệt cho nam và nữ mà!
Nếu không phải mẹ nói thì đến giờ anh vẫn không biết những thứ này. Bình thường anh cũng không dùng nước hoa, chỉ một cục xà phòng đã giải quyết được tất cả vấn đề.
Nếu không phải nước hoa kia là tâm can bảo bối của mẹ thì Duật Tiểu Gia đã sớm đập nát nó rồi.
"Anh ở ngoài đó giải thích cũng được!" Cô vừa tắm xong, hiện tại chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng.
Lúc này nếu cho anh vào, Lăng Công Chúa sợ sẽ phát sinh chuyện trước kia một lần nữa.
"Như vậy không được rõ ràng lắm! Em mở cửa sổ trước đi có được hay không?" Duật Tiểu Gia muốn trực tiếp gặp mặt quyết chuyện, không muốn thông qua điện thoại.
"Không ra!" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng kỳ thật hai mắt cô vẫn luôn lặng lẽ quan sát động tĩnh ngoài cửa sổ.
"Nếu em không ra, đêm nay anh sẽ ở đây luôn!"
"Vậy anh cứ ở đó đi!" Lăng Công Chúa cũng không biết trong lòng mình tại sao lại như vậy.
Biết rõ lúc này mình mặc đồ ngủ không thích hợp gặp anh, nhưng mặt khác khi nghe anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy cô lại có chút đau lòng, mất mác.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng kêu: "Ai da..."
"Anh sao vậy?" Duật Tiểu Gia rên nhẹ một tiếng, Lăng Công Chúa liền ân cần thăm hỏi.
"Chân anh tê!" Cô còn tưởng rằng anh bị gì nghiêm trọng lắm, không ngờ lý do lại là như vậy.
"Tê chân? Vậy anh cứ tiếp tục tê chân đi!" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cô vẫn không cúp máy. Điều này chứng minh cô đã mềm lòng rồi.
"Đừng, chân anh đang tê rần, chẳng mấy chốc sẽ rơi xuống lầu mất!" Duật Tiểu Gia lầm bầm.
Sau đó, anh còn nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn quanh phòng Lăng Công Chúa mấy lần, thấy cô chậm rãi bước về phía này, Duật Tiểu Gia hét: "Á!"
Kỹ năng diễn xuất như vậy thật vụng về nhưng vẫn có người mắc câu.
"Anh Duật?"
"Anh Duật, anh không sao chớ?" Sau khi nghe tiếng hét thì không còn âm thanh gì nữa.
Vốn dĩ Lăng Công Chúa đã đi tới bên cửa sổ, vô cùng lo lắng, đẩy cửa sổ ra.
"Anh Duật, anh không sao chứ? Anh đừng làm em sợ..."
Duật Tiểu Gia đang núp ở một góc nhân cơ hội đó liền nhanh chóng nhảy vào trong...
Hết chương 170!