Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Đứng ở đây làm gì?"
Nam giám đốc vừa đến, nhóm người vốn đang nghị luận xôn xao cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng câu nói kế tiếp của anh ta khiến bọn họ suýt nữa ngã chổng vó:"Cậu ấy không cười với mọi người!"
Mọi người nghi ngờ nhìn về phía anh ta, ánh mắt kia giống như hỏi thăm: vậy cậu ấy cười với ai?
Bị nhiều người nhìn như vậy, giám đốc ngượng ngùng cười một tiếng: "Cậu ấy không cười với mọi người mà là cười với tôi!"
"..." Lần này, những người phụ nữ ở đây đều bày ra bộ dạng muốn ói khiến nam giám đốc nghiến răng nghiến lợi.
"Các cô còn không mau đi làm việc!"
Giám đốc thẹn quá hóa giận. Vốn muốn hả hê trước mặt các nhân viên nữ, ai ngờ lại bị coi thường nên bất mãn phát tiết.
Lúc này những người say mê nhìn Duật Tiểu Gia cuối cùng cũng tản ra.
Chỉ có Duật Tiểu Gia - người gây ra một trận náo loạn vẫn không hay biết gì, ngồi một góc uống cà phê, ăn điểm tâm.
Không lâu sau, Lăng Công Chúa cũng đến.
Mẹ Tô Tiểu Nữu dặn dò cô khi hẹn hò với đàn ông, tốt nhất nên đến trễ mấy phút để biểu hiện sự dè dặt.
Ban đầu, cô cũng muốn rụt rè.
Nhưng sau khi làm tóc xong cô không thể kiềm chế được, cô muốn nhanh chóng gặp được anh Duật của cô.
Vì vậy Lăng Công Chúa không để ý đến lời mẹ dặn, cô vội vàng chạy đến nhà hàng trước nửa tiếng.
Nhưng cô không nghĩ tới Đàm Duật đã có mặt tại đây.
Mặc dù anh ngồi ở vị trí không hề bắt mắt chút nào, nhưng khí thế trên người làm cho tất cả mọi người không cách làm lơ sự hiện diện của anh.
Nhìn thấy anh, Lăng Công Chúa mỉm cười.
Xem ra không chỉ một mình cô mong chờ buổi hẹn hò này.
"Tiểu chủ? Mau tới đây!" Lăng Công Chúa tới trước nửa tiếng khiến Duật Tiểu Gia vô cùng mừng rỡ.
Thấy cô xuất hiện, anh liền đứng lên, thuận tiện đi chỗ ngồi đối diện, kéo ghế giúp Lăng Công Chúa, đợi cô ngồi, anh chậm rãi đưa nó đến vị trí thích hợp.
Những biểu hiện vừa rồi, vừa lịch lãm vừa ga lăng khiến cặp mắt nữ nhân viên cách đó không xa vẫn luôn len lén quan sát anh toàn hình trái tim.
Chỉ có nam giám đốc nhìn thấy thì hơi mất mác.
Thật ra vừa rồi anh ta còn có cảm giác mình là trường hợp đặc biệt nhất. Dù sao trong nhà hàng trừ Đàm Duật thì chỉ có anh ta là đàn ông.
Người phụ nữ này vừa đến, Đàm Duật bắt đầu quan tâm kéo ghế, đưa nước ấm, nam giám đốc cảm thấy bị tổn thương.
Sau khi để nhân viên đưa những thứ cần thiết lên, anh ta liền núp ở một nơi hẻo lánh, một mình lặng lẽ lau nước mắt...
Nhưng khi Đàm Duật làm tất cả những hành động trên đưa đến trận xôn xao trong nhà hàng, chân mày Lăng Công Chúa bỗng nhíu lại.
Đặc biệt khi Đàm Duật đến gần, cô càng nhíu mày chặt hơn.
"Anh Duật, trên người anh có mùi..." Mùi hương này không gay mũi, cũng không phải là Lăng Công Chúa không thích.
Chỉ là...
Mùi đó không nên xuất hiện trên người của Duật Tiểu Gia!
Phụ nữ cực kỳ nhạy cảm với mùi hương.
Mà từ nhỏ đến lớn, Lăng Công Chúa được dạy dỗ ở Lăng Nhị gia nên càng nhạy cảm hơn đối với mùi hương.
Vừa rồi, cô ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đàm Duật.
Mùi hương đó ngọt dịu, cũng rất quen thuộc. Đó là nước hoa dành cho phụ nữ.
Đây chính là nguyên nhân khiến Lăng Công Chúa cau mày.
Cô cảm thấy mùi thơm này không nên xuất hiện trên người anh.
Chẳng lẽ, trước khi tới gặp cô, Duật Tiểu Gia còn ở cùng người phụ nữ khác?
Sợ là giữa bọn họ có không ít động tác thân mật mới thể có mùi nồng như vậy?
Nghĩ đến cảnh tượng Đàm Duật ôm những người phụ nữ khác, trong lòng Lăng Công Chúa liền cảm thấy chua xót.
"Mùi thơm?" Điều Duật Tiểu Gia lo lắng nhất chính là bị Lăng Công Chúa ghét.
Không có người đàn ông nào không muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp với người phụ nữ trong lần hẹn hò đầu tiên?
Duật Tiểu Gia cũng không ngoại lệ.
Vì để cho Lăng Công Chúa thích anh hơn một chút, anh đã cố ý xịt nước hoa của mẹ!
Chẳng lẽ còn muốn mùi nồng hơn nữa sao?
Biết vậy vừa rồi anh đã xịt thêm mấy cái!
Duật Tiểu Gia nghĩ thầm nhưng ngoài mặt lại nói: "Làm gì có mùi gì?"
Khi nói anh còn giơ tay áo lên ngửi một cái.
Nhưng câu trả lời này khiến Lăng Công Chúa cảm giác có chút qua loa. Bây giờ trên người anh nồng nặc mùi nước hoa nữ như vậy mà anh lại nói không có mùi gì?
Lăng Công Chúa lập tức nóng nảy nói với Duật Tiểu Gia: "Được rồi, em không muốn ăn nữa!"
Trong đầu khó chịu như vậy còn có thể tiêu hóa thức ăn mới là lạ!
Lăng Công Chúa không muốn ngược đãi khẩu vị của mình, càng không muốn thiệt thòi. Vừa cầm túi cô liền xoay người bước đi.
Đột nhiên xảy ra biến hóa lớn, Duật Tiểu Gia cũng có chút bối rối.
Khi anh phản ứng lại liền lập tức đuổi theo.
Ở cửa nhà hàng, cuối cùng anh cũng cản được Lăng Công Chúa lại.
"Tiểu chủ, sao vậy?" Không phải vừa rồi còn rất tốt sao? Tại sao nói trở mặt liền lập tức trở mặt?
"Anh còn hỏi em tại sao?" Cơ thể toàn là mùi nước hoa của người phụ nữ khác, Lăng Công Chúa không ngờ Duật Tiểu Gia còn dám tới hỏi cô vì sao?
Ô ô...
Thật đau lòng!
Đều do cô, không nghe lời mẹ khuyên, tiếp tục ngó lơ anh, không cho anh có cơ hội tổn thương cô!
"Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì?" Duật Tiểu Gia cảm thấy Đậu Nga cũng không oan uổng bằng anh.
Từ khi cô bước vào anh vẫn luôn chăm sóc cẩn thận, không nghĩ tới lại có kết quả như vậy?
"Anh không làm sai gì hết, tất cả đều là lỗi của em, được chưa?" Lăng Công Chúa cảm thấy rất uất ức, không ngờ Duật Tiểu Gia còn tỏ ra oan ức hơn cô, lập tức càng nổi giận rõ ràng hơn.
Sau khi bỏ lại một câu nói, Lăng Công Chúa kéo cửa nhà hàng, sải bước rời đi.
Cho đến giờ phút này Duật Tiểu Gia vẫn không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, chỉ có thể một mặt nghi ngờ nhìn bóng lưng Lăng Công Chúa đi xa...
—— tuyến phân cách ——
"Về rồi sao?" Tại nhà khách Đàm gia, lúc Duật Tiểu Gia trở lại, trong nhà đang ăn cơm. Cố Niệm Hề vốn đã bưng chén lên, thấy Đàm Duật đi vào, bà vội vàng hỏi: "Không phải đi hẹn hò với Tiểu công chúa ư? Sao lại về nhanh vậy?"
Cố Niệm Hề buồn bực, không phải thằng nhóc này nói trưa nay đi hẹn hò sao?
Bây giờ mới đến giờ cơm, sao lại trở về?
Nhìn bộ mặt ủ rủ của anh, Cố Niệm Hề cảm thấy không ổn.
"Mẹ, sau này con không tìm cô ấy nữa!"
Chết tiệt, quá tổn thương lòng tự ái!
Hôm nay anh chuẩn bị xong những lời đó, còn chưa kịp nói đã xảy ra chuyện. Duật Tiểu Gia cảm thấy buồn bực không thôi, mặt mũi đã bị ném đến tận đâu rồi.
Nói xong, Duật Tiểu Gia lướt qua Cố Niệm Hề, định lên lầu về phòng ngủ của mình.
Vừa đi anh vừa lôi kéo cà vạt mà Cố Niệm Hề đã phối với tây trang cho anh.
Vì lần hẹn này, anh chuẩn bị rất nghiêm túc với hy vọng khiến cô vui vẻ, không ngờ cuối cùng lại biến thành kết quả như vậy...
Duật Tiểu Gia cảm thấy mình thật ngu ngốc!
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Cố Niệm Hề lo lắng nhìn Đàm Duật.