Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Sau bữa tiệc sinh nhật cô, anh vẫn luôn đợi cơ hội hai người có thể gặp riêng.
Hy vọng bữa trưa này có thể để anh nói ra những lời kia...
"Ừ, sau khi chọn chỗ em sẽ nói cho anh biết!" Cô nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Lăng Công Chúa vội vàng đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình.
Ai nha...
Mẹ đã nói với cô, khi yêu không thể quá chủ động được.
Cho nên mấy ngày gần đây, mặc kệ Đàm Duật nói gì, làm gì, cô đều làm bộ lạnh lùng. Mẹ Tô Tiểu Nữu còn nói, người đàn ông nào cũng thích chinh phục.
Phụ nữ càng tỏ vẻ đáng thương, luôn theo sau thì đàn ông càng nhìn càng phiền.
Nhưng nếu làm bộ lạnh lùng, không quan tâm thì anh ta sẽ cảm thấy hứng thú!
Vì thế, vài lần Đàm Duật chủ động tìm cô đi chơi đều bị cô và Tô Tiểu Nữu dịu dàng từ chối.
Thật không nghĩ đến, hôm nay cô lại vì một chậu xương rồng nho nhỏ mà phá vỡ nguyên tắc.
Cô không nhịn được mà chủ động hẹn Duật Tiểu Gia ăn cơm.
Nếu việc này bị mẹ biết, khẳng định sẽ quở trách cô mất.
Nhưng cô không có biện pháp!
Cô là Lăng Công Chúa, cô thích Đàm Duật đến mức không thể tự kiềm chế được!
Hôm nay, đừng nói là một chậu xương rồng, dù cho anh chỉ tặng cô cỏ ba lá thông thường, cô cũng sẽ không khống chế được mà mời anh ăn cơm!
Ô ô, cô thật là không rụt rè gì hết...
Lăng Công Chúa bởi vì lời hẹn vừa rồi mà rất khổ não, ôm đầu vùi trên bàn làm việc, lộ ra các loại vẻ mặt bất đắc dĩ. Có người từ bên ngoài phòng làm việc đi vào.
"... Anna, cô không sao chứ?" Người tiến vào là thư ký của Kiều Trác Phàm trong tập đoàn Đế Phàm.
Nhìn thấy bộ dạng của Anna liền ân cần hỏi.
Anna bị người khác nhìn thấy bộ dạng lúc này nên có chút lúng túng.
Cô luôn giữ hình tượng lạnh lùng, cao quý ở tập đoàn Đế Phàm. Có thể nói, ở trước mặt mọi người đều như vậy, chỉ khi trước mặt người đàn ông nào đó, cô mới trở nên không rụt rè như thế!
"Không có việc gì, không có việc gì! Chỉ là tôi hơi nhức đầu... Ừm, hơi nhức đầu!" Vì để giữ hình tượng, Lăng Công Chúa vội vàng cố làm ra vẻ che trán của mình.
"Vậy sao? Hay để tôi nói với Kiều tổng một tiếng, buổi chiều cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
"Không cần nghỉ ngơi. Bây giờ tôi đi uống chút nước nóng..." Nói xong lời này, Lăng Công Chúa vội vàng cầm ly của mình sải bước đi ra bên ngoài.
Để lại thư ký với khuôn mặt kinh ngạc...
—— tuyến phân cách ——
"Thật tốt quá! Tiểu gia muốn đi hẹn hò!" Lúc này Lăng Công Chúa đang bận rộn che giấu bộ dạng lúng túng của mình có lẽ cũng không đoán được, khi cô vừa cúp máy, Duật Tiểu Gia bên này hưng phấn tay cầm điện thoại di động, trực tiếp chạy lên giường lớn nhảy nhót.
Thật may là mẹ bọn họ chọn đồ gia dụng đều có chất lượng tốt, nếu không vừa rồi anh nhảy như vậy, nếu chất lượng bình thường thì sẽ hỏng mất.
Tin tức như thế, chỉ vui mừng một mình thì không được.
Duật Tiểu Gia vội vàng vơ vét mấy bộ quần áo từ tủ quần áo của mình, kích động chạy qua phòng Cố Niệm Hề.
Lúc này, Cố Niệm Hề đang bận sửa sang lại quần áo cho Đàm Dật Trạch.
Đàm đại gia đang híp mắt, hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của vợ. Duật Tiểu Gia xông vào liền bắt gặp một màn như vậy.
"Tiểu tử thối..." Đối với vị khách không mời mà đến, Đàm thiếu trực tiếp hừ lạnh biểu đạt sự bất mãn.
"Khụ khụ... Con tới xem một chút." Thấy Đàm đại gia nhà bọn họ bày ra bộ dáng muốn ăn thịt người, Duật Tiểu Gia thức thời xin lỗi. Hơn nữa anh ôm quần áo, xoay người định đi ra ngoài.
Mấy đứa bé của Đàm gia bọn họ, từ nhỏ đến lớn đã hình thành thói quen như vậy. Mỗi lần quấy rầy thời gian cha mẹ bọn họ ở riêng với nhau thì đều có dáng vẻ chột dạ.
Ngoài việc sợ cha trả đũa, quan trọng hơn là bọn họ thấy cha không thể thường xuyên ở nhà, một mình mẹ cô đơn, nhớ nhung đến nhường nào. Cho nên chỉ cần Đàm Dật Trạch ở nhà, bọn họ sẽ hạn chế không đi quấy rầy hai người.
Nhưng vất vả lắm Lăng Công Chúa mới hẹn anh đi ăn, Duật Tiểu Gia lập tức đắc ý vênh váo, thậm chí ngay cả việc Đàm Dật Trạch ở nhà cũng quên mất.
Nhìn bộ dạng Đàm thiếu muốn ăn sống anh, Duật Tiểu Gia chề môi bày tỏ: con sai rồi!
Thấy Duật Tiểu Gia ôm một đống quần áo lớn, Cố Niệm Hề liền hỏi: "Bảo bảo, con cầm nhiều quần áo như vậy định làm gì?"
Lúc Cố Niệm Hề nói lời này, vốn đang giúp Đàm thiếu sửa sang lại tay áo sơ mi thì sải bước đi về phía Đàm Duật.
"Tiểu Chủ hẹn con ăn cơm, con muốn sang hỏi mẹ, con nên mặc bộ nào?" Bị hỏi đến vấn đề này, Duật Tiểu Gia có chút xấu hổ lại có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc của mình.
"Thì ra là đi hẹn hò?" Cố Niệm Hề nghe được tin tức này, khóe miệng cũng lập tức giương lên cao.
Nếu hai đứa bé này có thể thành đôi thì thật đáng mừng.
Mặc dù bây giờ hai đứa vẫn chưa chính thức gặp cha mẹ hai bên, nhưng thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Đàm Duật nhà họ, Cố Niệm Hề bỗng cảm thấy gần như chắc chắn rồi.
"Hắc hắc..." Duật Tiểu Gia không nói gì, chỉ khúc khích cười. Hạnh phúc tới quá đột ngột, ngay cả anh cũng có chút không thích ứng kịp.
Đặc biệt là sáng sớm hôm nay khi đưa chậu xương rồng qua còn bị những chiếc gai nhỏ đâm, anh còn cho rằng hôm nay thật xui xẻo, không thích hợp ra cửa.
Nhưng bây giờ nhìn xem, hôm nay đâu phải là ngày xui xẻo của anh?
Là ngày may mắn mới đúng!
"Mẹ, mẹ mau giúp con xem nên mặc bộ nào mới đẹp?"
Bình thường Duật Tiểu Gia không hề để ý phải mặc quần áo gì, dù thế nào đi nữa y phục của bọn họ đều là đặt riêng, coi như không đẹp thì cũng sẽ không đến nỗi nào.
Nhưng hôm nay không giống vậy!
Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời anh, đương nhiên phải ăn mặc thật đẹp trai mới được!
Đúng rồi, còn phải xịt chút nước hoa!
Mặc dù Duật Tiểu Gia không thích trên người mình lưu lại mùi gì nhưng nghe nói phụ nữ đều thích mùi hương nên anh muốn mình thật thơm ngát. Không chừng đến lúc đó Lăng Công Chúa vì mùi thơm trên người anh mà có ấn tượng tốt thêm chút nữa.
Nhưng anh không biết nhiều về nước hoa, khoảng thời gian trước Chu Tiểu Tiểu đưa cho anh một chai nước hoa, không biết anh đã nhét vào xó xỉnh nào rồi! Anh và cha anh rất giống nhau, chỉ thích mùi xà phòng đơn giản mà tinh khiết.
Cho nên lúc đó Chu Tiểu Tiểu tặng nước hoa, ngay cả bao bì Duật Tiểu Gia cũng chưa bóc.
Hiện tại nghĩ tới liền có chút hối hận.
Duật Tiểu Gia đột nhớ tới trong phòng mẹ có một chai nước hoa.
Đợi lát nữa sau khi thay quần áo, để mẹ xịt cho anh chút nước hoa đó là được rồi.
Khi Duật Tiểu Gia đang sắp xếp kế hoạch ở trong lòng, bên này Cố Niệm Hề đã cầm mấy bộ quần áo của anh lên để lựa chọn: "Quần áo của con sao lại thành ra như vậy?"
Cố Niệm Hề nhìn đống quần áo nhăn nhúm trước mắt.
Trong ba tiểu tử thối nhà bọn họ, Đàm Khuynh giống Đàm thiếu nhất. Dù năng lực hay sinh hoạt hàng ngày đều có thể xử lý ngay ngắn, rõ ràng.
Nhưng Đàm Duật...
Chỉ riêng khoảng dọn dẹp quần áo cũng không biết đã để Cố Niệm Hề nhắc nhở bao nhiêu lần!
Mặc kệ quần áo tốt như thế nào, mỗi lần bị anh cho vào ngăn kéo đều sẽ giống như dưa muối. Nhìn xem quần áo bây giờ đều thành dạng gì rồi.
"Không phải mẹ nói cất vào tủ sao?" Duật Tiểu Gia rất khổ não, thật ra anh cũng không biết tại sao quần áo của Đàm Khuynh có thể gọn gàng, còn anh thì lại thành ra thế này.