Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Quả thật Mã Viện Viện có chút giật mình.
Vừa rồi chỉ là lời nói trong lúc tức giận của cô, không ngờ Diệp Tử Hi lại thật sự dự định rời khỏi!
Nếu là lúc bình thường thì Mã Viện Viện sẽ không thèm để ý tới anh ta nhưng lúc này đã sắp đến giờ làm lễ. Hơn nữa, khách khứa đều đã đến đông đủ, nếu Diệp Tử Hi bỏ đi, không phải cô ta sẽ rất mất mặt sao?
Cho dù muốn Diệp Tử Hi cút đi thì ít nhất cũng phải chờ sau khi xong lễ đính hôn mới được!
"Không phải cô nói tôi đi đi sao? Bây giờ tôi đi không được sao?" Diệp Tử Hi không hề che giấu sự mất kiên nhẫn trong lời nói của mình.
Thật lòng Diệp Tử Hi anh thấy Mã Viện Viện rất đáng ghét.
Không chỉ làm bộ làm tịch mà còn thích dùng tiền khống chế anh.
Diệp Tử Hi không hề muốn ở bên cô ta một chút nào.
Lần này, khó khăn lắm anh ta mới hạ quyết tâm. Anh chỉ hi vọng, mình có thể sống bất chấp một lần...
Câu nói của Diệp Tử Hi làm ai cũng thay đổi sắc mặt, bao gồm cả Mã Viện Viện và mấy phụ dâu bên cạnh cô ta.
Nhưng ngoài Mã Viện Viện thì ở đây không ai có tư cách mở miệng nói chuyện.
"Anh thật sự muốn đi?" Đôi mắt Mã Viện Viện lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Ừ. Tôi đột nhiên nghĩ kỹ rồi, chúng ta kết hôn như vậy đúng là có lợi về sự nghiệp nhưng sinh hoạt thì..."
Với tính cách của Mã Viện Viện thì sao thể đem đến hạnh phúc cho người khác?
Nếu đã sớm biết như vậy thì sao Diệp Tử Hi anh còn muốn ở bên cạnh người như cô ta?
"Diệp Tử Hi, anh hãy suy nghĩ kỹ, Diệp gia của anh lúc nào cũng có thể phá sản!" Mã Viện Viện nói câu đầu tiên, Diệp Tử Hi không quay đầu lại.
"Nếu không phải lần trước nhà tôi lấy tiền giúp các người vượt qua cửa ải khó khăn thì anh cho rằng bây giờ anh còn có thể mặc tây trang đeo caravat đứng ở chỗ này sao? Không chừng vì trả món nợ này mà anh trở thành người ở tầng lớp thấp rồi..."
Câu nói thứ hai cất lên, bóng lưng Diệp Tử Hi cứng đờ.
"Diệp Tử Hi, anh có tin hiện tại tôi sẽ thu hồi lại khoản tiền đã đầu tư cho Diệp Thị hay không?"
Mã Viện Viện nói xong, xoay người đưa lưng về phía Diệp Tử Hi đứng: "Nếu như anh muốn đi, vậy xin mời. Nhưng sau khi anh đi, tôi tuyệt đối sẽ rút lại khoản tiền kia ..."
Cuối cùng, Diệp Tử Hi vẫn không rời đi.
Có thể nói, anh ta là vì cả Diệp gia, cũng có thể nói Diệp Tử Hi anh không muốn sau khi Diệp gia phá sản, trở thành bộ dạng nhếch nhác như Mã Viện Viện mô tả...
Cuối cùng anh vẫn xuất hiện ở buổi lễ đính hôn, nhưng gương mặt lại gượng gạo, chứng minh anh ta không cam lòng.
"Diệp Tử Hi, nhìn nét mặt của cậu xem? Nếu như thực sự không muốn đính hôn thì hãy nói ra!"
Bạn tốt Diêm Soái của anh ta hôm nay làm phù rể, nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta liền nói.
"Diệp Tử Hi, nếu thật sự không thích thì không nên miễn cưỡng. Nếu không quyết định này có thể khiến cậu hối hận suốt đời!" Diêm Soái dựa vào kinh nghiệm của mình liền cho Diệp Tử Hi lời khuyên.
Diêm Soái đã định sau khi tham gia lễ đính hôn sẽ bay ra nước ngoài. Do đó, trước khi rời đi, anh ta hy vọng thấy bạn tốt của mình được hạnh phúc chứ không phải dáng vẻ chật vật như bây giờ.
Nhưng mặc kệ Diêm Soái khuyên nhủ thế nào, Diệp Tử Hi vẫn bày ra bộ mặt trắng bệch mặt, không sức sống.
—— tuyến phân cách ——
Khi Diệp Tử Hi nắm tay Mã Viện Viện một thân váy cưới trắng noãn bước vào, trong một góc khác, một gái mập mạp đeo kính, yên lặng nhìn một màn này.
Mặt của cô tái nhợt không kém Diệp Tử Hi. Chỉ là cô đeo mắt kính tương đối lớn nên che đi hơn nửa gương mặt.
Hôm nay Nhạc Dương ăn mặc hết sức đơn giản, quần jean áo thun, thêm một cái áo khoác cầm trên tay.
Nhạc Dương cứ nghĩ rằng sẽ không có ai chú ý tới sự tồn tại của cô.
Nhưng cô quên mất một điều. Những người này đều coi rằng mình thuộc giới thượng lưu, tham gia một buổi lễ như thế này sẽ ăn mặc trang trọng, son phấn kỹ càng. Cô mặc trang phục đơn giản như vậy liền nổi bật trong đám đông.
Vì thế, Diệp Tử Hi vừa bước vào liền chú ý tới cô.
Mà cô cũng nhìn thấy anh.
Anh mặc lễ phục còn đẹp trai hơn so với tưởng tượng của cô.
Người phụ nữ nào cũng mơ mộng về một buổi đính hôn đầy màu sắc.
Tất cả làm cho người ta giống như đang ở trong giấc mộng.
Chỉ tiếc rằng truyện cổ tích vĩnh viễn chỉ là truyện cổ tích. Thực tế sẽ không phải như vậy. Bởi vì, trong buổi đính hôn này, anh là nam chính nhưng Nhạc Dương cô lại không phải nữ chính...
Hiện tại, xem như cô đến đây đưa tiền mừng, cô chỉ có thể núp ở góc xa nhất, lặng lẽ nhìn anh và người phụ nữ khác bước trên thảm đỏ...
Hốc mắt cô đã sớm ửng hồng.
Không, phải nói rằng gần đây cô chưa bao giờ ngừng rơi nước mắt.
Bây giờ cô đang đeo kính mát nên cho dù nàng khóc đến chết đi sống lại, cũng sẽ không có ai thấy.
Vì vậy cô mới không tránh né mà nhìn thẳng vào Diệp Tử Hi.
Diệp Tử Hi rất kinh ngạc khi thấy cô đột nhiên xuất hiện. Từ sau khi thấy Nhạc Dương, tầm mắt anh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Nhưng ánh mắt của anh lại khiến Nhạc Dương không hề vui vẻ.
Vì cô có thể nhận thấy, ánh mắt Diệp Tử Hi nhìn cô có chút đề phòng.
Không lẽ anh sợ cô đột nhiên xuất hiện ở buổi lễ đính hôn sẽ làm ra hành động cực đoan gì đó chứ?
Diệp Tử Hi, anh thật khờ!
Em có thể ngu ngốc vì anh mà lãng phí nhiều năm thanh xuân như vậy thì sao có thể gây thêm phiền toái cho anh vào lúc này?
Từ khi Diệp Tử Hi bắt đầu tiến vào, Nhạc Dương vẫn chăm chú nhìn anh. Ánh mắt kia như muốn thể hiện một tia quyến luyến cuối cùng. Chỉ tiếc là bị kính mát che khuất nên Diệp Tử Hi không hề cảm thấy...
Cho đến khi bọn họ đến trước mặt cha xứ, cha xứ sắp tuyên bố nghi thức bắt đầu thì Nhạc Dương mới thu hồi tầm mắt của mình, đứng lên.
Diệp Tử Hi, chấm dứt thôi.
Em có thể dễ dàng tha thứ anh vô tình rời đi, nhưng không cách nào chính mắt nhìn anh trở thành chồng của người phụ nữ khác!
Vậy nên xin lỗi...
Nhưng ngay khi Nhạc Dương đứng dậy, có người từ bên ngoài lễ đường đột nhiên xông vào.
Lúc anh ta tiến vào lúc, Hòa Nhạc chỉ nhìn lướt qua...
Nhạc Dương nhận ra người đó là A Vĩ.
Trong lúc nhất thời, cô nhíu mày. Vốn định bước đi nhưng Nhạc Dương quyết định ở lại thêm một chút.
Bởi vì cô biết, đó là người của Kiều Trác Phàm, Kiều Trác Phàm và Diệp Tử Hi không ai vừa mắt ai. Hơn nữa, Diệp Tử Hi đã mấy lần đắc tội Kiều Trác Phàm. Mối quan hệ giữa hai người không tốt đến mức tặng quà mừng cho đối phương?
Vệ sĩ do Mã gia mời tới thấy A Vĩ mặc tây trang đen, lại tiến vào lúc quan trọng như thế này nên tự động tiến lên, muốn chặn anh lại.
Nhưng A Vĩ rất dễ dàng vượt qua những người này, đi thẳng tới giữa lễ đường.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên khiến mọi người trong lễ đường chú ý tới.
Nhất là Mã Viện Viện cùng Diệp Tử Hi, đều vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng động.
"..." Diệp Tử Hi vừa nhìn thấy A Vĩ, lập tức nhăn mặt. Nếu anh nhớ không lầm thì đó là người đàn ông anh đã thấy vào sáng sớm hôm đó trước cửa nhà Nhạc Dương.
Người đàn ông này xuất hiện khiến Diệp Tử Hi cảm thấy bất thường.
Mặt khác, Mã Viện Viện thấy A Vĩ tới thì hơi mừng rỡ.
Cho đến giờ phút này Mã Viện Viện vẫn không buông tha ảo tưởng về Kiều Trác Phàm.
Nếu không tối qua cô ta cũng sẽ không mạo hiểm gọi điện cho Kiều Trác Phàm như vậy.
A Vĩ xuất hiện ở đây cũng có nghĩa Kiều Trác Phàm đến. Chẳng lẽ, Kiều Trác Phàm đã thay đổi chủ ý rồi sao?
"Mã tiểu thư! Diệp thiếu gia..." A Vĩ vừa bước lên liền chào hỏi hai người. Vệ sĩ Mã gia đứng bên cạnh định ra tay ngăn cản A Vĩ.
Thấy vậy Mã Viện Viện nhanh chóng nói: "Đây là người của Kiều Thiếu, các người không được làm bậy!"
Bị Mã Viện Viện cảnh cáo, nhóm vệ sĩ biết ý đi ra ngoài.
"A Vĩ, anh đến để..." Mã Viện Viện kỳ vọng nhìn A Vĩ.
Chỉ cần Kiều Trác Phàm đổi ý, Mã Viện Viện chắc chắn không chút do dự đi cùng anh.
"Kiều Thiếu dặn tôi đưa tới một món quà cho Mã tiểu thư và Diệp thiếu gia, chúc hai ngươi trăm năm hạnh phúc!" A Vĩ nói đến đây, đột nhiên vỗ tay hai cái.
Rất nhanh có hai người đàn ông cũng mặc tây trang màu đen khiêng một vật vào.
Vật này bị một tấm vải đen che mất. Màu sắc như vậy không hợp với buổi lễ hôm nay làm cho mọi người có chút lo lắng.
Hai người này đặt phần quà ở giữa lễ đường, không kéo tấm vải đen xuống mà cứ thế rời đi.
"Quà tặng ở đây..." A Vĩ nói xong còn hướng về phía Mã Viện Viện làm động tác "Xin mời".
Nhìn vật đặt giữa lễ đường, Mã Viện Viện khó hiểu nhíu mày.
Cô ta cũng có chút lo lắng, Kiều Trác Phàm tặng quà cho cô một cách khoa trương như vậy, cô ta không nhận cũng không được.
Nhất định phải nhận...
Mã Viện Viện nhìn món quà bị tấm vải đen che phủ trước mặt có chút giống với khung ảnh, ngón tay cô ta đột nhiên run rẩy...
"Hay anh giúp tôi đưa món quà ra sau đi?" Hôm nay là lễ đính hôn của cô ta, mặc kệ cô ta hay Mã gia cũng không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
"Mã tiểu thư, việc này không được! Kiều Thiếu dặn dò tôi nhất định phải tận mắt nhìn cô và Diệp thiếu gia mở ra kiểm tra xem có bị hư hại gì hay không?" A Vĩ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Mã Viện Viện.
Diệp Tử Hi đứng bên cạnh càng nhíu chặt mày.
Kiều Thiếu?
Có phải là vị tổng giám đốc thần bí của tập đoàn Đế Phàm, người đã vực dậy cả một tập đoàn lớn trong vòng một năm ở thành phố này hay không?
Thành thật mà nói, sau khi nghe qua lời đồn về người này, Diệp Tử Hi rất muốn một lần được gặp mặt.
Nhưng với địa vị của anh ta thì có rất khó có khả năng.
Vì vậy Diệp Tử Hi cho rằng anh ta không thể gặp được Kiều Thiếu trong lời đồn kia.
Vậy tại sao, người đàn ông đó lại tặng quà đính hôn cho bọn họ?
"Tôi..." Tuy Mã Viện Viện do dự nhưng vẫn nhấc váy, bước lên phía trước.
Nhận lấy sợi dây để giữ tấm vải từ tay A Vĩ, Mã Viện Viện hít một hơi thật sâu, kéo xuống...
"Trời ạ!"