Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Kiều Trác Phàm, em có chuyện muốn nói với anh, đừng lộn xộn!" Cô vẫn không thể chịu nổi giọng điệu này của anh, vội vàng đẩy Kiều Trác Phàm ra.
Động tác nhỏ này không những không khiến Kiều Trác Phàm tức giận mà ngược lại khiến anh đứng thẳng người, khóe miệng hiện lên nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: "Nói gì? Chẳng lẽ em định nói cho anh biết em là bình dấm nhỏ sao?"
Bị Kiều Trác Phàm chế nhạo, khuôn mặt Tiếu Bảo Bối lập tức đỏ bừng.
Cái gì mà bình dấm nhỏ chứ?
Chẳng khác nào anh đang ám chỉ cô ghen hay sao?
Mặc dù Tiếu Bảo Bối biết điều này không có gì để nghi ngờ nhưng cô không muốn thừa nhận ở trước mặt của Kiều Trác Phàm!
"Làm gì có!"
"Không có à, vậy tại sao anh lại ngửi thấy mùi chua nhỉ?"
"Em không ngửi thấy gì hết!"
"Thật sao?" Kiều Trác Phàm nghe cô nói, tỏ vẻ nghi ngờ. Lúc đầu Tiếu Bảo Bối còn cho rằng cô đã lừa Kiều Trác Phàm thành công, nhưng sau đó cô mới biết Kiều Trác Phàm đã đào một cái hố, chờ chính cô nhảy vào mà thôi!
Anh hỏi lại như vậy khiến Tiếu Bảo Bối thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Kiều Trác Phàm lại đi đến bên cạnh Tiếu Bảo Bối, nói: "Để anh xem xem mùi dấm này có phải từ em tỏa ra hay không?"
Cần gì phải ngửi tới ngửi lui như vậy?
Tất cả chỉ là cái cớ thôi!
Kiều Trác Phàm mượn cớ này nên đã thành công ôm lấy Tiếu Bảo Bối.
"Kiều Trác Phàm, anh là đồ lừa đảo! Em đang nói chuyện với anh!" Cô lên giọng.
Lần này Kiều Trác Phàm ôm lấy hông cô không chịu buông tay: "Em nói đi, anh nghe..."
"Em không muốn, anh buông em ra trước..." Không biết bởi vì mất đứa bé khiến cô bị đả kích quá lớn hay sao mà Tiếu Bảo Bối vừa nói xong đã cảm thấy chóp mũi ê ẩm.
"Đứa ngốc. Loại phụ nữ như cô ta sao có thể so sánh với em được..." Kiều Trác Phàm nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô, không buông ra mà lại càng ôm cô chặt hơn, giống như hận không thể đem cô khảm vào tận xương tủy mình.
Thật lòng thì anh vẫn rất thích bộ dáng Tiếu Bảo Bối ghen tuông vì mình. Việc này cho thấy anh ở trong lòng cô là độc nhất vô nhị. Nhưng nhìn khóe mắt cô đỏ, Kiều Trác Phàm có chút đau lòng.
"Không phải cô ấy thì cũng sẽ có người khác..." Bộ dạng Mã Viện Viện nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm hôm nay để lại cho cô cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Mặc dù cô vẫn luôn biết Kiều Trác Phàm rất xuất sắc, hoàn mỹ, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác nguy cơ đến thế.
Có lẽ bởi vì để ý cho nên mới lo sợ bị mất đi...
Tiếu Bảo Bối nói đến đây không khỏi ủ rũ, hai vai cụp xuống...
Nhưng ngay lúc đó có một đôi tay ấm áp đỡ lấy đầu vai cô. Cảm nhận được sự ấm áp, Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Trác Phàm.
Cô chưa bao giờ thấy Kiều Trác Phàm nghiêm túc và thành kính như vậy, anh nhẹ nhàng nói: "Nếu thật sự ai cũng có thể tùy tiện thay thế em thì em cảm thấy anh sẽ cưới em sao?"
Trong một khoảng thời gian, dường như Tiếu Bảo Bối nhìn ra điều gì đó trong đôi mắt của anh. Chỉ là cô còn chưa nắm bắt được thì Kiều Trác Phàm lại lập tức chế nhạo: "Được rồi, anh đảm bảo nhất định sẽ bảo vệ mình cẩn thận, không để Mã gì đó được như ý!"
Sau khi thay đổi vẻ mặt, Kiều Trác Phàm như biến thành một người khác. Trong nháy mắt, tất cả thâm tình đều bị anh che giấu không còn nhìn ra một chút nào.
"Không chỉ họ Mã kia mà bất kỳ ai cũng vậy, không được để bọn họ được như ý!" Tiếu Bảo Bối thở phì phò nói xong vẫn không quên bổ sung một câu: "Ngoại trừ em!"
"Được, được, được, sau này chỉ để một mình em được như ý! Được chưa?" Kiều Trác Phàm nói xong câu này, xoa đầu cô vừa cười vừa cười thở dài một hơi, cuối cùng cũng dỗ dành được tiểu nha đầu...
"Như vậy còn tạm được! Nếu sau này anh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt bị em phát hiện thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, xem em trừng phạt anh như thế nào?"
Mặc dù đáp án của Kiều Trác Phàm khiến cô rất hài lòng, nhưng cái miệng nhỏ nhắn sẽ không dễ dàng thừa nhận.
Không phải cô không hiểu chuyện tình nam nữ. Chỉ là Tiếu Bảo Bối không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế sẽ yêu Kiều Trác Phàm. Hơn nữa dường như tình cảm càng sâu đậm hơn so với Quý Xuyên trước đây...