Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Mau buông cô ấy ra!" Tiếng kêu của Tiếu Bảo Bối thu hút sự chú ý của Nhạc Dương.
Nhạc Dương định nhân cơ hội này xô ngã Tiêu Sơn, dẫn Tiếu Bảo Bối rời đi. Nhưng lúc cô sắp tới gần thì bị người đàn ông có vẻ yếu ớt chặn lại.
Tiếu Bảo Bối chỉ có thể một mình đối phó Tiêu Sơn.
"Không, ý tôi không phải như vậy!"
"Không phải? Vậy ý của cô là gì?" Hai mắt Tiêu Sơn đỏ lên, nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối.
"Ý tôi là thực lực hiện tại của anh chưa bằng Kiều Trác Phàm... Lúc này anh bắt tôi chắc chắn Kiều Trác Phàm sẽ nhanh chóng tìm đến đây thôi. Nếu bây giờ anh thả tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không nói cho Kiều Trác Phàm biết người đứng phía sau là anh. Đến lúc ấy anh hãy chạy đến một nơi nào đó thật xa, đợi khi anh đủ bản lĩnh thì trở về quyết đấu một trận với Kiều Trác Phàm, như vậy có được không?"
Tiếu Bảo Bối cảm thấy lúc đầu bị Nhạc Dương ép đọc tiểu thuyết ngôn tình thật có tác dụng. Đề nghị này của cô có chút tương tự với tình tiết trong cuốn tiểu thuyết nào đó.
Tiêu Sơn nghe xong gật đầu một cái, có dáng vẻ đồng ý với cách nói của Tiếu Bảo Bối.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nói: "Đã trễ rồi! Chắn chắn Kiều Trác Phàm đã biết hết mọi chuyện. Cho dù bây giờ thả cô thì hắn cũng sẽ không tha cho tôi."
Ban đầu, chỉ gây ra một chút chuyện mà Kiều Trác Phàm đã khiến hắn khốn khó nhiều năm như vậy. Hôm nay, hắn còn bắt cóc người phụ nữ của Kiều Trác Phàm...
Ngay từ khi quyết định làm việc này, Tiêu Sơn cũng đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết rồi.
"Tiếu Bảo Bối, thật ra cô rất thông minh. Tôi đã gặp qua rất nhiều người, ngoài Kiều Trác Phàm khiến tôi phải xem trọng thì người còn lại chính là cô..." Lúc Tiêu Sơn nói câu này, bàn tay hắn lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của Tiếu Bảo Bối.
Thật ra khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối, Tiêu Sơn đã hiểu được vì sao Kiều Trác Phàm lại thích cô ấy, Tiếu Bảo Bối mang lại cho người khác một cảm giác thật bình yên.
Giống như vừa rồi, Tiếu Bảo Bối chỉ hỏi mấy câu đã có thể khiến hắn tự nhiên kể ra rất nhiều chuyện với cô.
Nếu cô không phải người phụ nữ của Kiều Trác Phàm thì Tiêu Sơn cũng cho rằng mình sẽ thích cô gái có chút tinh nghịch như vậy.
"Cô vừa thông minh lại vừa dũng cảm, nếu không phải là người phụ nữ của Kiều Trác Phàm thì tốt biết bao nhiêu?" Nếu vậy, hắn cũng sẽ không thấy áy náy khi làm tổn thương cô.
Tiêu Sơn vẫn tiếp tục làm nhảm.
"Thật đáng tiếc..."
Phạm Manh Manh đứng ngoài cửa nghe hắn lẩm bẩm những điều này thì nở nụ cười sáng lạn. Nhớ lại ngày đó, khi Tiêu Sơn ra tay với cô ta cũng đã nói những lời tương tự. Lúc ấy, Phạm Manh Manh còn cho rằng hắn sẽ thương tiếc mà tha cho cô ta, nhưng không ngờ hắn lại oán hận Kiều Trác Phàm nhiều như vậy.
Điều hắn hy vọng nhất là lúc còn sống có thể hủy hoại người quan trọng nhất của Kiều Trác Phàm. Mà người đó chính là Tiếu Bảo Bối, Phạm Manh Manh không muốn thừa nhận điều này cũng không được!
Cô ta đã không thể chờ đợi được nữa, hy vọng có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tiếu Bảo Bối bị hủy hoại.
Trên tay Phạm Manh Manh cầm máy quay phim, muốn ghi lại những hình ảnh thấp hèn của Tiếu Bảo Bối một cách chi tiết nhất. Đến lúc đó, cô ta không tin sau khi Kiều Trác Phàm thấy những chuyện Tiểu Bảo Bối đã trải qua còn có thể giữ Tiếu Bảo Bối lại bên cạnh mình.
Lúc thấy Tiêu Sơn sờ mặt Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương bắt đầu kêu gào: "Tên khốn kiếp kia, nếu mày dám đụng tới cậu ấy..., tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
"Buông cậu ấy ra..." Nhạc Dương vẫn tiếp tục hét lên.
Nhưng người kia không nghe theo lời nói của cô, tiếp tục sờ về phía cổ áo Tiếu Bảo Bối.
Chỉ là lúc này Tiếu Bảo Bối lại bình thản nói: "Đừng cứ ở đó nói thương tiếc nữa. Nếu anh muốn thì bắt đầu đi!"
Câu nói này không chỉ làm hai người phụ nữ ở đây mà cả người đàn ông đang giữ Nhạc Dương cùng Tiêu Sơn đều kinh ngạc.
Hắn đi theo con đường này đã chơi đùa với không ít cô gái nhỏ tuổi nhưng vẫn chưa có một ai có thể vui vẻ đồng ý như vậy. Điều này càng khiến hắn thêm hiếu kỳ với cô gái Tiếu Bảo Bối này.
Đặc biệt hắn phát hiện mình không thể ra tay được khi nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của cô.
Nhưng Tiêu Sơn lại không thể trôi nuốt cơn giận khi nghĩ đến những việc Kiều Trác Phàm đã gây ra với mình.
Hắn cúi đầu xuống, môi hướng đến gần Tiếu Bảo Bối...
Lúc này, Tiếu Bảo Bối chậm rãi nhắm đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng lại...
"Thật ra dù anh trả thù tôi thì anh cũng không vui vẻ gì... vì anh đã thua Kiều Trác Phàm..."
Khi môi sắp chạm vào Tiếu Bảo Bối, Tiêu Sơn nghe được những lời này liền tức giận. Hắn vẫn không chịu thừa nhận mình là bại tướng dưới tay Kiều Trác Phàm.
Tiêu Sơn vẫn luôn cho rằng Kiều Trác Phàm chơi xấu mới có thể khiến hắn xui xẻo như thế. Hắn vẫn luôn tìm cơ hội để đánh bại Kiều Trác Phàm.
Đây cũng là nguyên nhân hắn sống nhịn nhục nhiều năm qua. Những năm tháng đó không một ai dám nói đến vấn đề này trước mặt hắn. Chỉ có Tiếu Bảo Bối mà hắn đang khống chế trong tay mới dám nói ra những lời này.
Hắn có thể không giận sao?
"Câm miệng! Cô thì biết cái gì?" Tiêu Sơn vốn muốn hôn Tiếu Bảo Bối nhưng lúc này lại đột nhiên hung hăng đẩy cô ra.
Cơ thể Tiếu Bảo Bối trực tiếp đụng vào vách tường sau lưng. Cú va chạm này khiến lục phủ ngũ tạng của cô đều bị rối loạn, bụng càng đau đớn hơn.
"Bảo bối!" Nhạc Dương nhìn thấy sắc mặt Tiếu Bảo Bối còn tái nhợt hơn so với lúc nãy.