Editor: Mèo (meoancamam)
"Nhạc Dương, có chuyện gì sao?" Diệp Tử Hi đã đi vào phòng, tiếng cửa bị kéo ra cũng gần bên tai.
"Không có gì, em chỉ muốn hỏi một chút bây giờ anh đang ở đâu?" Cô trốn đằng sau cửa, muốn cho anh một kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng)
Món cá hấp kia cũng bắt đầu tỏa ra hơi sương nóng hầm hập.
Lúc nói chuyện với Diệp Tử Hi, thỉnh thoảng Nhạc Dương còn chú ý thời gian một chút.
Phải biết rằng, miệng của Diệp Tử Hi vô cùng bắt bẻ.
Ngoại trừ không thích ăn xương cá ra, anh càng không thích ăn cá chín quá.
Cho nên mỗi lần nấu ăn cho Diệp Tử Hi, Nhạc Dương đều vô cùng cẩn thận khống chế thời gian, chỉ sợ quá giờ đến lúc đó không thể ăn cá được nữa!
Đương nhiên vì không để Diệp Tử Hi nhận ra, Nhạc Dương còn cố ý đè thấp giọng nói. Chính là không hi vọng Diệp Tử Hi vừa bước vào cửa liền nhận ra sự tồn tại của bản thân.
Cũng không biết có phải bởi vì Nhạc Dương hiếm khi đè thấp giọng nói thế này hay không mà lập tức lấy được cảm tình của Diệp Tử Hi, trong giọng nói của anh cũng có ý cười: "Có phải nghĩ đến anh rồi hay không?"
"Hư hỏng! Được rồi, hiện giờ anh nói cho em biết anh ở đâu, em đi đón anh!"
Thực ra, hiện giờ anh ở ngay trước mặt cô.
Từ trong khe cửa cô vẫn thấy được hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu xám bạc, bên trong kết hợp với một chiếc áo màu trắng.
Khi anh gọi điện cho cô trên mặt còn có ý cười, cô thấy vậy cũng nhịn không được có chút vui ẻ.
Mấy ngày trước, sương mù mỗi lần anh trông như muốn đề nghị chia tay nháy mắt liền biến mất như vậy.
Nhạc Dương nghĩ, khi Diệp Tử Hi nói anh đang ở nhà cô liền lập tức xuất hiện. Sau đó cô sẽ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh rồi cười nhạo anh một hồi!
Nhưng ngay lúc này, Nhạc Dương chú ý trên tay Diệp Tử Hi còn có một chiếc túi lớn.
Chiếc túi kia cũng không phải cặp tài liệu của anh.
Mà là một chiếc túi mua sắm. Hơn nữa trên chiếc túi lớn kia còn in một dòng chữ tiếng Anh. Cả chỗ đó, Nhạc Dương nhớ rõ đó là một món thương hiệu cho phụ nữ vô cùng xa xỉ.
Tại sao Diệp Tử Hi vừa về nhà liền có thứ này?
Chẳng lẽ anh muốn tặng cho ai đó?
Hay là, muốn tặng cho Nhạc Dương cô?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Nhạc Dương nhịn không được khẽ mừng thầm.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Tử Hi lại nói với cô thế này: "Anh đấy à, anh bây giờ còn đang ở công ty! Chắc khoảng một tiếng sau mới có thể tan làm! Đến lúc đó chúng ta..."
Dường như Diệp Tử Hi còn muốn nói cái gì đó.
Nhưng những lời trước này của anh đã lập tức khiến tâm trạng vui sướng của Nhạc Dương bỗng chốc tan thành mây khói! Những lời tiếp đó của anh, cô đã không nghe vào rồi.
Bây giờ còn đang ở công ty?
Nhưng cô nhìn thấy, anh đang ở trong nhà.
Hiện giờ anh đã thay đôi giày da thành dép lê thoải mái.
Đôi này chính là lần trước khi Nhạc Dương bị anh kéo ở lại qua đêm, hai người bọn họ cùng nhau đến siêu thị mua đồ thì Nhạc Dương đã chọn cho anh.
Nhưng Nhạc Dương không rõ, vì sao Diệp Tử Hi ở nhà lại nói với cô là không ở nhà!
Chẳng lẽ anh có việc gì đó không muốn người khác biết, sợ cô thấy được hay sao?
Mặc dù có ý nghĩ như vậy nhưng Nhạc Dương vẫn không dám dễ dàng khẳng định.
Cô vẫn nói trong lòng, hay anh chỉ quay về một lúc rồi lại muốn đi tiếp?
"Nhạc Dương, em vẫn nghe anh nói đấy chứ?" Diệp Tử Hi thật lâu sau vẫn không thấy cô trả lời lại, liền hỏi.
"Em vẫn nghe! Vừa rồi anh nói cái gì vậy? Hình như tín hiệu có chút không tốt!" Qủa thật không tốt, đến nỗi cô cũng có chút không dám tin người mình nhìn thấy trước mắt là Diệp Tử Hi!
"Tín hiệu không tốt sao? Anh vừa nói với em, chờ sau khi anh tan làm, anh qua tìm em cùng nhau ăn cơm!"
Diệp Tử Hi nghe cô gái bên kia điện thoại nói, mày hơi nhíu lại.
Vì sao Nhạc Dương lại nói tín hiệu không tốt?
Vừa rồi sao anh lại có cảm giác vừa nghe được tiếng hít thở của cô?
Nhưng nghĩ đến người phụ nữ đáng giận bây giờ vẫn đang ở trong nhà tắm, Diệp Tử Hi cũng không còn thời gian để ý nhiều như vậy!
Rất nhanh, chút nghi vấn này chỉ lóe lên trong đầu Diệp Tử Hi.
"Vậy... được rồi!" Cô biết Diệp Tử Hi đang lừa mình cho nên trong lòng có chút buồn phiền không rõ.
Bỗng nhiên, cô có chút hối hận mới vừa rồi không bằng ăn ngay nói thật với Diệp Tử Hi.
Nếu như vậy thì dù Diệp Tử Hi muốn nói dối cô thì cũng không có cơ hội đâu phải không?
"Diệp..." Trong khoảnh khắc, Nhạc Dương bỗng muốn trực tiếp mở miệng nói rõ ràng cùng Diệp Tử Hi, nhưng trong điện thoại Diệp Tử Hi đã mở miệng nói trước!
"Nhạc Dương, hiện giờ anh bên này vẫn còn chút việc, chờ anh nhanh chóng xử lý xong thì liền qua tìm em nhé!"
Bỏ lại một câu như vậy, Diệp Tử Hi liền trực tiếp cúp điện thoại.
Mà Nhạc Dương nhìn thấy, Diệp Tử Hi mang theo chiếc túi lớn kia vội vã đi vào nhà tắm.
Ban đầu, Nhạc Dương vốn cho rằng anh định đi vệ sinh.
Nhưng lúc đó Diệp Tử Hi không đẩy cửa tiến vào mà lại đứng bên ngoài gõ cửa, khi anh liên tục gọi cái tên mà cô không hề quen biết thì Nhạc Dương mới phát hiện ra bản thân dường như có chút ý nghĩ kinh dị rồi.
"Viện Viện?"
"Viện Viện, em ở bên trong sao?"
"Viện Viện..."
"Viện Viện, anh đã mua quần áo cho em!"
Nghe anh vô cùng quen thuộc mà thân thiết gọi tên người con gái thế nhưng cũng xuất hiện trong ngôi nhà này, trong phòng bếp hai chân Nhạc Dương có chút sắp nhũn ra.