Editor: Mèo (meoancamam)
Nhưng chờ khi anh ngẩng đầu lần nữa thì lại phát hiện, Lăng Công Chúa đang nhìn anh...
Một giây đó, trong lòng anh bỗng có chút nghi hoặc.
Cô nhóc này, rốt cuộc đã nhìn theo anh được bao lâu rồi?
Hẳn sẽ không phải từ lúc anh cướp được cái ly đã nhìn anh đâu?
Nếu vậy không phải là cô cũng thấy được dáng vẻ khi nãy anh trực tiếp liếm hết vết son cô lưu lại trên ly nước?
Nếu họ là một cặp đội bình thường, làm những thứ này coi như cũng là tạo tình thú.
Nhưng bây giờ bọn họ lại danh không chính ngôn bất thuận như vậy, rốt cuộc Duật Tiểu Gia vẫn cảm giác, vẻ mặt Lăng Công Chúa khi nhìn anh giống như đang nhìn một tên biến thái vậy!
Không sao cả!
Duật Tiểu Gia nói với bản thân như vậy!
Dù sao cô đã thấy được, anh còn có thể làm gì nữa?
Anh cố gắng khiến bản thân tránh đi ánh mắt của cô gái đi nhưng làn môi cô giống như một loại ma lực khiến anh phải chăm chú nhìn vài lần.
Vẫn còn nhớ rõ, khi nếm dấu môi kia chính là hương vị ngọt ngào của quả đào.
Giống như gương mặt của cô vậy, trắng nõn nà!
Trông cũng ngon miệng ngọt ngào giống quả đào vậy.
Cũng không nếu biết bây giờ cắn môi cô một cái mà nói, sẽ có cảm giác gì.
Là giống với lần trước khi ở trong khu nhà anh nếm được vị ô mai? Hay hôm nay hoàn toàn trở thành mùi vị ngọt ngào của quả đào?
"Anh Duật, anh làm sao vậy?" Khi Duật Tiểu Gia đang trầm mê trong vấn đề nào đó thì bên cạnh anh liền truyền đến giọng nói của Chu Tiểu Tiểu.
"Có việc gì?" Duật Tiểu Gia theo bản năng hỏi lại, khẽ nhíu mày giống như đang thể hiện anh không vì vừa bị quấy rầy.
"Rượu của anh đổ hết lên người rồi!" Chu Tiểu Tiểu tốt bụng nhắc nhở.
Mà lời này khiến Duật Tiểu Gia không thể không thu lại ánh mắt vẫn luôn dính lên cánh môi của Lăng Công Chúa. Bây giờ mới phát hiện, khi nãy anh rót rượu cho mình, tất cả đều đổ lên quần tây rồi.
"Khụ khụ..." Lần này, Duật Tiểu Gia không thể không đối mặt với sự thật - - Lăng Công Chúa vừa quấy nhiễu tâm trí anh.
"Anh Duật, em lau giúp anh!" Chu Tiểu Tiểu ở bên cạnh lấy khăn tay ra định đi đến chỗ anh bị dính nước.
Nhưng ngay lúc này, Duật tiểu Gia ngẩng đầu liền thấy được Lăng Công Chúa đang nhìn bản thân.
Nhưng dường như cô không muốn để anh phát hiện ra, khi anh vừa nhìn qua thì cô đã xoay người nhìn sang chỗ khác.
Một khắc đó, trong lòng Duật Tiểu Gia rối loạn. Tiếp đó anh đẩy bàn tay định hạ xuống của Chu Tiểu Tiểu, đứng dậy nói: "Anh ra nhà vệ sinh sửa sang lại một chút!"
Nói xong anh đến cả đầu cũng không quay lại mà rời đi.
- - đường phân cách - -
"Kiều, tôi hỏi cậu một chuyện!"
Trong nhà vệ sinh, Duật Tiểu Gia vốn nên sửa sang lại quần áo, giờ phút này lại ngồi trên bồn cầu đã đậy nắp gọi điện thoại.
Nhưng dường như sợ đối phương nghĩ đến điều gì mà anh lại bổ sung một câu như vậy: "Tôi nói rõ trước một chút, đây không phải là tôi hỏi, là bạn tôi muốn hỏi!"
"Ừ, chính là một người đàn ông luôn luôn bất giác mà nhìn về một cô gái! Sau khi nhìn cô ấy lại bất giác mà nghĩ muốn gần gũi với cô ấy hơn một chút... Người đàn ông này, có phải đầu óc có vấn đề rồi hay không?"
Lời của anh có chút hơi do dự, còn có chút không xác định.
"Không phải không phải, người đó không phải là tôi!" Có điều có vẻ người ở đầu dây bên kia đã đoán được cái gì, khiến Duật Tiểu Gia bắt đầu có chút không biết chống đỡ như thế nào.
"Này, tôi đã giải thích với cậu mấy trăm lần rồi, không phải là tôi!" Cố gắng giải thích, Duật Tiểu Gia bỗng dưng có chút hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này rồi.
"Mẹ nó, rốt cuộc cậu muốn nói hay không nói? Không nói, chúng ta về sau liền tuyệt giao (cắt đứt quan hệ) đi!"
"Cái gì? Đáp án bản thân tôi vô cùng rõ ràng?" Đáp án của Kiều Trác Phàm bên kia điện thoại khiến Duật Tiểu Gia khó hiểu!
Lập tức Duật Tiểu Gia nhanh chóng kêu gào: "Đậu má! Nếu tôi có thể nghĩ được đáp án thì tôi còn đi hỏi cậu sao?"
Chẳng qua khi Duật Tiểu Gia đang lẩm bẩm bày tỏ bản thân vô cùng không vui thì lại nghe thấy bên kia điện thoại dường như truyền đến tiếng phụ nữ rên nhẹ, lập tức Duật Tiểu Gia mới hiểu được khi nãy rốt cuộc bản thân đã cắt ngang cái gì.
Trách không được, tên Kiều Trác Phàm kia hôm nay lại nôn nóng như vậy.
Thì ra...
Nghĩ vậy, Duật Tiểu Gia nhanh chóng nói: "Tôi không muốn giống như lời cậu nói thành con khỉ gấp gáp đâu! Đi theo Tiếu Bảo Bối nhà cậu mà ngọt ngào đi! Ông đây có việc đứng đắn phải làm rồi..."
Cũng không phải Duật Tiểu Gia không muốn nhân lúc có được cơ hội ngàn năm khó có một này mà làm hại Kiều Trác Phàm "thật tốt" một lúc, khiến anh không thể tận hứng. Anh muốn "chỉnh" Kiều Trác Phàm, không biết cái suy nghĩ này đã tồn tại trong lòng được bao lâu rồi.
Nhưng tình hình trước mắt này thực sự không cho phép.
Cũng không biết gần đây có phải anh có nộ khí (sự tức giận) quá vượng hay không, không có chỗ giải tỏa hay sao. Thế nhưng vừa nhìn môi tiểu Công Chúa anh liền có phản ứng.
Lúc này lại vừa thấy tình hình hoạt động chỗ Kiều Trác Phàm bên kia, Duật Tiểu Gia dám cam đoạn, anh tuyệt đối sẽ một mình cô đơn với cả một quả cầu nóng rực. (editor: đây ý nói Đàm Duật đang... mọi người tự hiểu nhé, cái này theo nghĩa hoàn toàn đen tối đấy)
"Ầy, bây giờ nên làm cái gì đây?" Sau khi cúp điện thoại, Duật Tiểu Gia lại nhìn chỗ phồng lên trên quần của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Mình đây có phải bị nhiễm bệnh rồi hay không?" Vì sao vừa đến gận cô, cả người anh liền không đúng. Khi nãy khi cô chưa tới, anh đến chút phản ứng cũng không có.
Nhưng Lăng Công Chúa vừa xuất hiện, nhất là khi nãy khi cô nhìn anh, đầu óc anh liền không khống chế được nổi lên suy nghĩ về điều kia.
Nhưng có vẻ Duật Tiểu Gia không biết, "lão đàn ông" ngàn năm một khi đã khai trai, dù cho trước kia có thể nhịn thì cũng sẽ không nhịn được muốn thử nhiều hơn.
Giống như cha anh trước kia sau khi nếm được mùi vị tuyệt vời của mẹ anh vậy, đức hạnh mỗi ngày chết sống đều phải làm được việc kia chính là cái dáng vẻ đó.
Mà một mình ảo não trong nhà vệ sinh cả ngày, rốt cuộc Duật Tiểu Gia vẫn đi ra.
- - đường phân cách - -