Editor: Yên Yên (yenyen)
"Cha, làm sao để có thể tin tưởng lẫn nhau?" Tiếu Bảo Bối nghe lời nói của cha, cũng có chút tò mò nhìn chằm chằm vào mắt ông. Chỉ thấy trong mắt ông lúc này, không biết bởi vì hơi nước hay vì nguyên nhân nào khác mà có một lớp sương mờ…
"Hai chữ tin tưởng này nói đơn giản nhưng làm lại rất khó." Nói đến đây, Tiếu lão cha trực tiếp khép hờ mắt: "Thật ra cha cũng không có tư cách nói với con những việc này. Bản thân cha cũng chỉ là một người thất bại mà thôi…"
Nếu không phải hôn nhân của ông thất bại thì cũng không làm hại tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi đã không có tình thương của mẹ…
"Cha...Cha đừng nói như vậy mà!"
Tiếu Bảo Bối nhìn cha, ánh mắt có chút khó chịu, đáy lòng cũng rất khổ sở.
Nhưng cô không biết nên nói gì để an ủi ông.
Thời điểm cha mẹ chia tay nhau, cô còn nhỏ tuổi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tình cảm của cha mẹ vốn rất sâu đậm lại đột nhiên ly hôn.
Mà mẹ cô, lúc cô đau khổ cầu xin, bà lại hờ hững rời đi.
"Được rồi. Cha có chút buồn ngủ, lên lầu nghỉ ngơi trước đây. Một lát nữa con muốn ăn gì thêm thì nói với cha..." Ông nhanh chóng đi lên lầu với đôi mắt có chút ửng đỏ.
Tiếu Bảo Bối nhìn ra được, Tiếu lão cha thật ra không phải mệt mỏi mà là có tâm tình cần được trút ra...
Nhìn bóng lưng yên lặng rời đi của cha, Tiếu Bảo Bối lấy thẻ Kiều Trác Phàm cho cô từ trong túi ra.
Nghĩ đến những lời Kiều Trác Phàm dặn dò Nhạc Dương phải chăm sóc kỹ lưỡng cô trước đó, chóp mũi đột nhiên ê ẩm.
Cô có chút nhớ anh rồi...
Có lẽ, cô nên như lời cha đã nói, can đảm tin tưởng Kiều Trác Phàm mới đúng. Không nên vì nhân vật tầm thường như Phạm Manh Manh mà bác bỏ hoàn toàn những chuyện trước đây Kiều Trác Phàm đã làm vì cô như vậy.
—— tuyến phân cách ——
Cùng khoảng thời gian trong một bãi tập của khu S, một cô gái yếu đuối đứng giữa hai người đàn ông cao lớn.
Dáng vẻ của cô gái cực kỳ bắt mắt, khiến mọi người cơ hồ đều đem tầm mắt dính ở trên người cô.
Mà trong đó, người đàn ông mặc áo khoác màu đen giống như không muốn chia sẻ cô gái xinh đẹp này với người khác. Mặc kệ đi đến chỗ nào, anh đều trực tiếp ngăn ở trước mặt. Do đó, không ít người vì bị anh cản trở mà không thấy được gương mặt của cô.
Có điều những chuyện này cũng không tính là gì. Quan trọng nhất là, vốn dĩ cô đi tới khu S để tham quan nhưng luôn bị anh ngăn ở trước mặt như vậy, trong tầm mắt xuất hiện nhiều nhất chính là bóng lưng của anh, nếu không thì là cái ót của anh.
Bởi vậy, cô gái có chút nổi giận.
Sau khi đi một lúc, cô gái dứt khoát đến tàng cây bên cạnh ngồi xuống, một bộ muốn dựa vào nơi đó.
"Thế nào? Mệt mỏi rồi sao? Vậy chúng ta đến ký túc xá bên kia uống nước, nghỉ ngơi một chút!" Đối với lời nói của tiểu Công Chúa, Chu Tư Tề không nổi giận mà ngược lại còn có thái độ dung túng.
Được rồi, anh cũng có em gái.
Chu tiên sinh nhà bọn họ nói, em gái chính là để yêu thương! Cho nên từ nhỏ đến lớn, Chu Tư Tề rất cưng chiều em gái.
Bằng không, nếu chỉ thoáng chọc cho em gái không vui, Chu tiên sinh nhà bọn họ sẽ tới tìm anh gây phiền toái. Do đó, đối với Chu Tư Tề giống như đã trở thành thói quen, vừa nhìn thấy phái nữ liền không tự chủ nhường nhịn mấy phần.
Nhưng Duật Tiểu Gia lại không như vậy. Nhà bọn họ đều là con trai.
Bởi vì trong nhà không có người con gái nào nên mẹ bọn họ chính là người có quyền uy nhất trong nhà.
Ngoại trừ nhường nhịn, không chọc cho bà tức giận, không để cho Đàm thiếu biết bọn họ gây sự ở bên ngoài, Duật Tiểu Gia vốn không nhường nhịn ai khác.
Hơn nữa, giọng nói vừa rồi của Chu Tư Tề giống như đang dỗ dành đứa bé, làm cho Duật Tiểu Gia nghe rất bất mãn.
"Còn nói muốn tới đi tham quan. Đi chưa được mấy bước liền bắt đầu lười. Nếu vậy, không bằng lúc đầu đừng đến!"
Thật ra Duật Tiểu Gia cũng biết khu S này lớn bao nhiêu.
Khi còn bé anh thích đến đây chơi, bởi vì địa phương này rất rộng nên dù anh chạy cả ngày cũng không thể chạy hết.
Cho nên, Lăng Công Chúa muốn đi thăm xong nơi này trong vòng một ngày căn bản là chuyện không thể nào.
Từ lúc bắt đầu anh đã thấy không khả quan. Nhưng mà cô vẫn đi đến cùng Chu Tư Tề. Vì thế, trong lòng Duật Tiểu Gia có thể tốt mới là lạ!
Mà việc Duật Tiểu Gia thích nhất chính là dùng miệng mình biểu đạt sự không vui.
Lăng Công Chúa ngồi trên mặt đất một hồi, thật ra ngoài việc không muốn ở cùng một chỗ với Đàm Duật thì cô càng muốn cho đôi chân nhỏ của mình nghỉ ngơi.
Hôm nay, lúc ra cửa, vì để có được dáng vẻ đẹp mắt một chút, cô đã cố ý mang một đôi giày cao gót. Chỉ là nhìn thì đẹp nhưng bước đi lại khó khăn, hại cô mệt rỡ rời.
Đi như vậy một lúc, cô có cảm giác hai chân mình giống như không thể dùng được nữa rồi. Không ngờ tên gia hỏa Đàm Duật này lại còn nhạo báng cô.
Càng nghĩ, Lăng Công Chúa càng giận dữ.
"Em đi tới nơi này cũng không có cản trở gì đến anh!" Lăng Công Chúa khẽ gạt sợi tóc rũ xuống trước ngực mình về phía sau, tức giận cãi lại.
"Đúng là không có làm phiền tới anh, chỉ là em chưa từng nghĩ đến sẽ làm ảnh hưởng việc huấn luyện của người khác sao?" Lời Duật Tiểu Gia nói cũng xem như là đúng, Lăng Công Chúa vừa đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Dĩ nhiên, đoán chừng thứ bọn họ nhìn nhiều nhất chính là nửa đoạn chân trắng nõn lộ ra ngoài của cô.
Duật Tiểu Gia thật là không hiểu, Lăng Công Chúa tới thăm khu S một chút mà thôi, sao lại ăn mặc giống như một con bướm như vậy?
Còn nữa, cái váy này chỉ đến bắp đùi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ cô không sợ đôi chân đẹp của mình bị người khác nhìn thấy?
Được rồi, coi như cô không sợ bị nhìn, Duật Tiểu Gia cũng cảm thấy có chỗ không đúng.
Nơi đó từng cùng anh tiếp xúc thân mật, đương nhiên phải thuộc quyền quản lý của Duật Tiểu Gia anh mới đúng! Bây giờ nha đầu này lại nghênh ngang cho người khác nhìn, đây không phải là cố ý đối nghịch cùng anh sao?
"Anh..." Miệng lưỡi Lăng Công Chúa vẫn luôn không phải là đối thủ của Duật Tiểu Gia, rất nhanh cô liền thua trận.
"Tư Tề ca, chúng ta tới túc xá của anh nghỉ ngơi một chút đi!" Dưới cơn tức giận, Lăng Công Chúa tiến lên khoác tay Chu Tư Tề.
Mà động tác này, trừ việc khiến Chu Tư Tề có chút xấu hổ, càng làm cho Duật Tiểu Gia bên cạnh rơi vào tình trạng bùng nổ.
"Tôi cũng muốn đi nghỉ ngơi!" Duật Tiểu Gia thở phì phò nói qua.
Nhìn thử xem, ngay khi anh còn ở đây, hai người kia còn có thể quyến rũ nhau.
Duật Tiểu Gia khó có thể tưởng tượng, nếu mình tránh đi một lát, hai người này có trực tiếp lăn đến trên giường luôn hay không?
Phỏng đoán đó khiến Duật Tiểu Gia càng có cảm giác mình nên canh phòng nghiêm ngặt mới đúng.
"Không phải anh nói thể lực anh rất tốt, có thể lượn quanh khu S hơn nửa ngày sao? Anh cứ tiếp tục đi, không cần nghỉ ngơi đâu." Lăng Công Chúa luôn ở tâm thế cùng anh đối nghịch, lúc Duật Tiểu Gia vừa nói muốn đi theo bọn họ cô liền phản bác.
"Ai nói thể lực tốt thì không cần nghỉ ngơi? Em cũng không phải không biết, con người một ngày nếu không uống nhiều nước một chút, sớm muộn gì cũng phải lên tây thiên sao?" Ý Duật Tiểu Gia anh chính là vì không muốn lên tây thiên nên mới đi theo bọn họ để uống nước.
Phát hiện Lăng Công Chúa đang nghiêng đầu nhìn mình, Duật Tiểu Gia cực kỳ kiêu ngạo hất cằm lên.
"Rốt cuộc anh muốn đi theo tới lúc nào?" Nghe Duật Tiểu Gia nói, Lăng Công Chúa càng thêm tức giận.
Trước kia lúc cô thích kề cận anh, anh không để cô tiếp cận. Giờ thì hay rồi, cô đã nói muốn thu hồi lại tình cảm của mình, không can thiệp đến cuộc sống của anh nữa, thì tại sao anh lại cùng một dạng với keo dính chó, bám lấy cô không ngừng?
"Con mắt nào của em thấy anh đang bám lấy em?" Duật Tiểu Gia vừa ngậm một cây cỏ đuôi chó vừa tựa như côn đồ mở miệng.
Thật ra, lần trước thấy cô cùng Đàm Khuynh ở trong một căn phòng, còn có những lời cô nói với anh làm cho anh có chút đau lòng. Vốn là Duật Tiểu Gia tràn đầy nhiệt tình muốn ôn tồn nói xin lỗi với Lăng Công Chúa, nhưng lại giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Nhưng nếu cứ như vậy từ bỏ, anh không làm được.
Cho nên, khi biết cô và Chu Tư Tề đến khu S, anh mới mặt dày mày dạn đi theo tới đây.
Duật Tiểu Gia chính là muốn có nhiều thời gian ở bên cô hơn. Chỉ là miệng của anh luôn đi theo hướng ngược lại.
Mà Lăng Công Chúa không hiểu được ý tứ này, bị anh châm chọc một hồi như vậy, viền mắt đã bắt đầu đỏ.
"Được rồi được rồi, đi về thì đi về!" Sau khi hét lớn về phía Duật Tiểu Gia - người tựa như côn đồ, Lăng Công Chúa xoay người định rời đi.
Lúc này, Chu Tư Tề không xem hai người cãi nhau nổi nữa, nhanh chóng bước tới khuyên giải:"Hai người đừng tranh cãi nữa!"
"Là anh ấy muốn tranh cãi với em!" Tiểu Công Chúa mếu máo.
"Rõ ràng là có người khiêu khích..." Duật Tiểu Gia dựa vào lý lẽ mà biện luận cho mình.
Dưới tình huống hai người không ai nhường ai, Chu Tư Tề chỉ có thể xoay người nói với Duật Tiểu Gia: "Duật, qua bãi tập bên kia chạy mấy vòng đi!"
Hôm nay, Đàm Thiếu tướng đã giao nhiệm vụ cho anh, Chu Tư Tề cảm thấy mình vẫn có chút quyền xử trí Duật Tiểu Gia.
Mà Duật Tiểu Gia vừa nghe đến Chu Tư Tề muốn cho anh chạy bộ, trong nháy mắt trừng lớn mắt.
"Cậu nói cái gì? Bây giờ Tiểu gia không muốn chạy bộ!"
"Đàm bá bá giao cậu cho tôi, tôi nghĩ mình có quyền ra lệnh cho cậu làm những việc này!" Chu Tư Tề cũng biết, Đàm Duật sẽ không ngoan ngoãn nghe lời của anh như vậy. Nếu không thì anh cũng không phải là Duật Tiểu Gia.
"Đúng là cậu có quyền ra lệnh cho tôi làm cái này cái kia, chẳng qua tôi cũng có quyền lựa chọn làm hay không làm. Đừng quên, thân phận của tôi và cậu không giống nhau, tôi không cần tuân thủ những chế độ, quy định kia của các cậu!" Duật Tiểu Gia phách lối bỏ lại một câu như vậy, lại tiếp tục ngậm cỏ đuôi chó, dưới tàng cây gõ hai chân, gương mặt nhàn nhã.
"Đàm Duật, cậu..." Chu Tư Tề thật không hiểu, Đàm bá bá là người nghiêm khắc làm sao lại sinh ra một Đàm Duật côn đồ như vậy?
"Tư Tề ca, chúng ta đừng để ý đến anh ấy. Đúng rồi, không phải anh vừa nói muốn dẫn em đi đến ký túc xá bên kia uống nước sao? Chúng ta đi thôi!" Nhìn Chu Tư Tề cũng bị Đàm Duật làm tức giận đến thay đổi dáng vẻ, tiểu Công Chúa vội vàng lôi kéo tay của anh.
Cả quá trình này Duật Tiểu Gia cái gì cũng không nói, chỉ là tầm mắt giống như ngọn lửa, rơi vào cánh tay quấn lấy nhau của Chu Tư Tề cùng Lăng Công Chúa.
"Vậy cũng tốt. Đi uống nước trước, xem ra em đi hơn nửa ngày cũng mệt mỏi rồi." Nói xong, Chu Tư Tề mang theo tiểu Công Chúa xoay người rời đi, không hề để tâm chút nào đến Duật Tiểu Gia cứng đầu cứng cổ ở phía sau.
Mà Duật Tiểu Gia trong lúc nhất thời mất hết tất cả sự chú ý, lửa giận lại bắt đầu vùn vụt tăng lên.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chu Tư Tề này, không xen vào lúc nào lại cố tình xen vào đúng lúc tiểu Công Chúa muốn từ bỏ tình cảm đối với anh...