Editor: Yên Yên (yenyen)
"Em gái, nói cho bọn anh biết em thích người đàn ông như thế nào?" Chu Tư Tề mang theo tiểu Công Chúa tiến lên, phía sau một đoàn đuôi xanh lá vẫn tiếp tục theo vào.
Chỉ là cũng không có trực tiếp làm ra chuyện tình gì vượt quá khuôn phép đối với tiểu Công Chúa mà vẫn cẩn thận đi theo bên cạnh cô.
Nhưng việc này làm nhiều người chú ý tới, một nhóm người cùng nhau đi về phía trước. Vài người vì tò mò nên cũng tiến đến vây xem. Do đó, đội ngũ này ngày càng hùng vĩ.
Mà tiểu Công Chúa lúc bị hỏi đến việc thích mẫu người thế nào, nụ cười thoáng ảm đạm mấy phần.
Mặc dù đã nói, bắt đầu từ ngày đó muốn lấy lại tình cảm của mình đối với anh, nhưng khi người khác nói tới người đàn ông cô thích, trong lòng vẫn hiện ra bóng dáng người kia đầu tiên…
"Em gái chẳng lẽ đã có bạn trai rồi! Nếu thật sự như vậy, bọn anh thật đau lòng…"
Những người này đều là tinh anh, vừa nhìn thấy tiểu Công Chúa lộ ra vẻ mặt như vậy liền đoán ra phần nào.
"Em thật sự không có bạn trai!" Từ trước đến giờ, Đàm Duật chưa bao giờ thừa nhận cô. Ngay cả khi xảy ra những chuyện thân mật kia, về sau anh cũng biến mất không thấy bóng dáng. Vốn không muốn giải thích, càng không cho cô danh phận mong đợi.
Bây giờ, cô thật sự mệt mỏi rồi...
"Thật không? Không có bạn trai thì tốt rồi, bọn anh còn có thể cố gắng!"
"Đúng vậy!"
"Ai nha, cậu đừng chen với tôi!"
Bởi vì Lăng Công Chúa trả lời khiến cho những tiểu tử này lại nổi loạn.
Lúc này ai cũng muốn chen lấn lên trước. Chẳng qua khi thiếu chút nữa đụng vào tiểu Công Chúa, bọn họ lại lúng túng xấu hổ gãi gãi đầu của mình, mang theo nụ cười đẹp mắt.
"Em đừng để ý, bọn họ là như vậy…" Chu Tư Tề cũng bất đắc dĩ.
Vốn anh cho rằng còn có thể khống chế được nhưng không ngờ sức quyến rũ của tiểu Công Chúa quá lớn, những người này vốn không nghe lời khuyên của anh.
Bọn họ đi theo từ cửa chính tới đây, một tấc cũng không rời.
Hôm nay đưa tới xôn xao lớn như vậy, đôi mắt Chu Tư Tề thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Anh đang khó xử, anh phải giải thích cục diện này với bá bá như thế nào đây?
"Không có việc gì, bọn họ đều rất nhiệt tình! Nếu cả đời có thể sống ở đây thì thật tốt…" Lăng Công Chúa cười cười.
Thật ra, Lăng Công Chúa cũng nhìn ra được những người này là quý mến khuôn mặt xinh đẹp của cô nhưng cũng có chừng mực. Khi đến gần cô, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười sáng lạn, cực kỳ giống người kia.
Vốn đáy lòng cô là một mảng tối tăm, nhưng cũng nhờ những nụ cười rực rỡ nơi này mà hòa tan.
Còn nữa, ở đây không phải nhìn thấy bóng dáng người kia, cô cảm thấy mình có thể sống được tự do tự tại một chút.
Nhưng tiểu Công Chúa không biết, than thở từ đáy lòng mình lại một lần nữa đưa tới chấn động.
"Em gái, em muốn ở lại chỗ này rất đơn giản. Trong số chúng ta chọn ra một người lấy làm chồng, ngày mai lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, vậy thì muốn ở chỗ này bao lâu đều được!" Có người đề nghị.
Cũng có người bắt đầu tự đề cử mình: "Em gái, anh tên là Tô Đại Ngũ! Nhà còn một người mẹ, có vài mẫu ruộng. Bất quá tố chất thân thể anh chính là tiêu chuẩn nhất định!"
Tên tiểu tử Tô Đại Ngũ này, làn da ngăm đen, có nụ cười sáng lạn, hàm răng có vẻ đặc biệt trắng.
Anh cười khúc khích ở trước mặt của tiểu Công Chúa cũng chưa có dấu hiệu dừng lại. Lúc nói xong lời cuối cùng, anh không quên nện một cái vào lồng ngực mình để chứng tỏ những gì đã nói.
Chỉ là lời còn chưa nói hết, liền bị một người khác đẩy ra.
"Em gái da mịn thịt mềm không thích hợp làm ruộng đâu. Không bằng đi theo anh. Anh tên Chân Khải, nhà ở thành thị, em không cần phải đi đâu xa…"
Người này cũng chưa nói xong đã bị đội hình phía sau chen tới.
"Em gái, nhà anh ngay cạnh thành phố…"
"Em gái…"
Tình huống tự đề cử mình như vậy có chút trở nên không thể ngăn cản được.
Mà Lăng Công Chúa và Chu Tư Tề cũng bắt đầu buồn bực, rốt cuộc bọn họ làm sao mới có thể thoát khỏi một nhóm người đông như vậy.
Nhưng ngay lúc này, tiếng động cơ xe cách đó không xa truyền đến.
Thời điểm mọi người nghe được tiếng động cơ này, tự giác tránh qua một bên, hơn nữa giữ vững tư thế chào.
Chỉ một số ít mới tới, không hiểu tiếng động cơ này đại biểu cho cái gì. Nhưng thấy mọi người đứng ở một bên cúi chào, cũng cúi chào theo.
Sau khi Chu Tư Tề thấy hành động của nhóm người kia, lại ngẩng đầu nhìn chỗ cách đó không xa. Đó là một chiếc Land Rover đang từ xa tiến đến. Xe treo bảng số trắng A001.
Chỉ như vậy, ai cũng biết người ngồi trong đó tuyệt đối không phải người bình thường.
Sau đó, Chu Tư Tề cũng vội vàng giơ tay lên chào. Mà Tiểu Công Chúa chỉ cần liếc nhìn một cái liền nhận ra đó là xe của Đàm bá bá.
Mặc dù lúc nhỏ tiểu Công Chúa thường xuyên đến Đàm gia chơi, chỉ là số lần cô nhìn thấy Đàm bá bá cũng không nhiều. Người đàn ông này, trời sanh chính là thường xuyên ở nơi này. Cho nên, ông hiếm có thời gian rảnh rỗi.
Hơn nữa, có rất ít người nói với cô về tính tình của Đàm bá bá. Đến bây giờ, tiểu Công Chúa đối với Đàm Luận bá bá vẫn là vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Hơn nữa, hôm nay cô đến khu S này, hình như gây ra động tĩnh không nhỏ.
Trước mắt cô cũng có chút lo lắng, có phải mình đã gây họa hay không? Đến lúc đó sẽ bị Đàm bá bá mắng...
Mọi người đang nhìn chăm chú bên trong xe, vốn tưởng rằng chiếc xe sẽ tiếp tục đi về phía trước, cho đến vị trí bãi đậu xe mới có thể dừng lại, nhưng lúc này nó lại vững vàng dừng ở trước mặt bọn họ.
Do đó, đám người vốn đang huyên náo trong nháy mắt yên lặng. Hầu như chỉ một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Nhất là tiểu Công Chúa, đầu có thể cúi thấp bao nhiêu cô liền cúi thấp bấy nhiêu.
Ô ô...
Sắp bị mắng rồi!
Ngay cả phụ hoàng cô cũng không phải là đối thủ của Đàm bá bá. Cô như vậy, chẳng phải sẽ bị đè ép biến thành thịt khô hay sao?
Lúc này, tiểu Công Chúa vẫn cúi gằm đầu, hận không thể trực tiếp dán sát mặt xuống đất, khiến người phía trước không thấy được gương mặt của mình thì người ngồi trên chiếc Land Rover kia đẩy cửa xuống xe.
Chỉ là cửa xe vừa đẩy ra một cái, chỗ tài xế bước xuống một người, chỗ cạnh tài xế cũng có một người bước xuống.
Những người khác, từ đầu chí cuối vẫn duy trì động tác chào, chỉ có Chu Tư Tề chứng kiến lúc người chỗ cạnh tài xế bước xuống, đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Đàm Duật!
Không sai, người đi xuống từ chỗ cạnh tài xế chính là Duật Tiểu Gia.
Nhưng tại sao lúc này anh lại xuất hiện ở đây?
Theo lý thuyết, anh không phải người của khu S bọn họ, muốn vào cần phải có người phê chuẩn. Hơn nữa, Đàm Duật không có chuyện gì, anh tới nơi này làm gì?
Chẳng lẽ, Đàm bá bá dẫn anh đến...
Nghĩ tới đây, Chu Tư Tề liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh mình, liền nhận ra Đàm Duật vì Lăng Công Chúa mà đến.
"Còn đứng ở đây làm cái gì?" Đàm Dật Trạch vừa xuống xe, khí phách tự nhiên mà có làm cho mỗi người ở đây đều không tự giác né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt ông.
"Có phải không có chuyện làm hay không? Vậy...Mỗi người chạy 50 vòng sân!" Đáy mắt Đàm Dật Trạch quét qua một đám không dám trả lời ông, rõ ràng là dáng vẻ chột dạ, lại nói một câu như vậy.
"Báo cáo Đàm thiếu, chúng tôi thật sự có việc!" Đám người kia vừa nghe đến bị trừng phạt liền vội vàng ra tiếng.
"Đã có việc thì tại sao còn ở nơi này? Rõ ràng các cậu có rất nhiều thời gian. Cứ vậy đi, trước tiên tới bãi tập chạy 50 vòng, còn những chuyện khác, chờ các cậu chạy xong trở lại hẵng nói!"
Mấy câu nói của Đàm Dật Trạch không để cho bọn họ tìm không ra một chút xíu khuyết điểm, hơn nữa cũng không tìm được một lỗ trống nào để phản bác.
Nhóm người vốn đang đứng xem tiểu Công Chúa cũng vội vàng xếp thành một hàng, nhanh chóng chạy đi.
Chu Tư Tề cho là chuyện mình đem tiểu Công Chúa đến anh cũng có phần trách nhiệm, đang định đuổi theo đội ngũ này, lại bị Đàm Dật Trạch gọi:"Tư Tề, cậu ở lại!"
"Dạ!" Chu Tư Tề vừa nghe đến Đàm thiếu gọi, anh lập tức xoay người trở lại.
"Đàm bá bá, đều là cháu không đúng, vốn là muốn mang tiểu Công Chúa tới đây đi thăm một chút, không ngờ biến thành như vậy!" Chu Tư Tề không giống cha của anh luôn nói năng ngọt ngào, một khi ý thức được mình làm chuyện không đúng, anh tuyệt đối sẽ là người nói xin lỗi trước.
"Đàm bá bá, nói đi nói lại đều là cháu không tốt. Nếu cháu không đến cũng sẽ không mang đến phiền toái cho Tư Tề ca! Nếu phải trừng phạt, người trừng phạt cháu đi!" Tiểu Công Chúa nhìn Chu Tư Tề nói xin lỗi, cô cũng nhanh chân bước tới trước.
Từ nhỏ, Tô Tiểu Nữu đã dạy cô, không thể để cho người khác gánh tội thay mình. Hành động này của tiểu Công Chúa chứng minh Tô Tiểu Nữu giáo dục rất tốt.
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt Duật Tiểu Gia lại biến thành tiểu Công Chúa che chở cho Chu Tư Tề.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Duật Tiểu Gia trở nên có chút khó coi. Ngay cả tần số hô hấp cũng biến thành có chút hỗn loạn. Tựa như tiểu Công Chúa không để ý đến Duật Tiểu Gia, ngay từ khi bắt đầu ánh mắt không có dừng lại trên người anh. Do đó, muốn cô nhận thấy sự khác thường của Duật Tiểu Gia chỉ sợ có chút khó khăn.
Mà Duật Tiểu Gia trở nên khác thường, Đàm Dật Trạch là người đầu tiên nhận thấy được. Chỉ là, trên mặt ông không lộ ra bất kì điều gì.
"Chuyện này coi như xong! Bọn tiểu tử thối này tinh lực không có chỗ phát tiết, để cho bọn họ chạy một chút, khi mệt mỏi thì ý tưởng gì cũng không có!" Đàm Dật Trạch dường như không hề muốn xử lý nghiêm khắc những chuyện vừa rồi của Chu Tư Tề nên chỉ nói như vậy.
"Cám ơn Đàm bá bá!" Sau khi Chu Tư Tề cười ngây ngô mấy cái lại hỏi: "Vậy Đàm bá bá, bây giờ con có thể tiếp tục dẫn tiểu Công Chúa đi tham quan không?"
"Có thể!" Đàm Dật Trạch nói xong, Chu Tư Tề liền mang theo Lăng Công Chúa xoay người.
Chỉ là vừa lúc đó, giọng nói của Đàm thiếu lại từ truyền đến từ sau lưng: "Đúng rồi Tư Tề, ta có việc muốn giao cho cậu!"
Lời này khiến bước chân vốn định bước nhanh rời đi của Chu Tư Tề chỉ có thể dừng lại: "Đàm bá bá, có chuyện gì cứ giao cho con!"
"Là như vậy, tiểu tử thối này ở nhà lại làm ầm ĩ. Nhưng hôm nay ta có chút việc nên trước tiên đem nó giao cho cậu, đợi lát nữa để cho nó luyện tập nhiều một chút!" Thời điểm Đàm Dật Trạch nói đến đây còn đem Duật Tiểu Gia đẩy về phía trước.
Ý của lời này chính là muốn Chu Tư Tề thay ông trừng phạt Duật Tiểu Gia?
Nhưng chuyện này, Chu Tư Tề có thể làm được sao? Chu Tư Tề cũng có chút hoài nghi điều này.
Trời sanh Duật Tiểu Gia tính tình cương quyết không kiềm chế được, ở nhà chỉ có Đàm thiếu mới có thể quản được anh. Có lúc lời nói của Cố Niệm Hề anh cũng dám không nghe. Như vậy, Chu Tư Tề anh ngang hàng với Duật Tiểu Gia có thể quản được sao?
Nhưng đây là việc Đàm thiếu giao xuống, Chu Tư Tề cũng không có lý do thoái thác. Lập tức, Chu Tư Tề liền đáp: "Dạ, Đàm thiếu!"
"Tốt lắm. Bây giờ ta có chút chuyện phải đi trước!"
Bỏ lại lời này, Đàm Dật Trạch liếc mắt nhìn hướng Đàm Duật, ánh mắt tỏ ý: Đừng để cho ta mất mặt!
Sau đó, ông bước nhanh chui vào trong xe của mình, nổ máy, nghênh ngang rời đi. Để lại ba người đứng tại chỗ giương mắt nhìn...