Editor: yên yên (yenyen)
Vậy cũng tốt, nhân tiện để cho Đàm Khuynh nếm thử nắm đấm của anh.
Kết quả là, trong phòng vốn thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, giờ phút này lại đang bị bao phủ bởi ngọn lửa vô hình.
"Chúng ta nên ra ngoài!" Nhìn lướt qua đồ đạc trong căn phòng, Duật Tiểu Gia đột nhiên mở miệng đề nghị.
Tất cả các phòng trong nhà đều là mẹ của bọn anh - Cố Niệm Hề tỉ mỉ bố trí. Bên trong có rất nhiều đồ, chúng đã cùng bọn họ trưởng thành. Nếu vì nhất thời tức giận làm hỏng những thứ này, đến lúc đó bọn họ sẽ đau lòng.
Cho nên, suy tính của Duật Tiểu Gia cũng có chút đạo lý.
"…"
Khuynh Tiểu Gia không trả lời, sau khi nhìn những đồ vật bên trong liền dẫn đầu bước chân, chuẩn bị rời khỏi phòng. Hành động này cho thấy anh đã đồng ý với đề nghị của Duật Tiểu Gia.
Chỉ là lúc hai người bắt đầu chuẩn bị ra cửa, sau lưng đột nhiên truyền ra giọng
nói của người phụ nữ: "Tiểu ca ca, quên đi!"
Giọng nói chính là của Anna, người nhất định duy trì im lặng, không nói nãy giờ. Mà cô cũng không phải chỉ nói mà thôi. Sau khi nói xong, cô còn trực tiếp tiến lên kéo tay Đàm Khuynh, ý bảo anh rời đi theo mình.
Dù thế nào Duật Tiểu Gia cũng không ngờ vào lúc này Lăng Công Chúa sẽ ra mặt nói chuyện vì Đàm Khuynh. Anh lập tức gấp gáp tiến lên, giống như nóng lòng muốn nói gì đó.
Nhưng ngay khi lời nói sắp thốt ra thì anh lại nghe thấy giọng nói của tiểu công chúa: "Mặc kệ em có biết nhìn người hay không, những việc này đều không cần anh trông nom!"
"Làm sao anh có thể mặc kệ!" Thấy cô muốn nắm tay Đàm Khuynh rời đi, anh liền cố chấp ngăn ở phía trước.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên trong lòng Đàm Duật thấy khó chịu như thế.
Anh lớn lên ở Đàm gia, là con trai cả, đứa cháu được Đàm Luận gia tử yêu quý nhất. Hơn nữa còn là con trai nuôi của người thống trị thế giới hắc đạo. Có thể nói, anh đích thực là người nhận được muôn vàn thương yêu.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ anh muốn, trên căn bản Đàm gia sẽ thỏa mãn anh. Dù cho Đàm gia không thỏa mãn được anh, thì cha Văn cũng sẽ cho anh.
Anh cũng chưa bao giờ thiếu người theo đuổi mình. Lăng Công Chúa có xuất thân tốt, có được muôn vàn yêu thương giống anh, và cũng là một trong những cô gái theo đuổi anh.
Cho nên, dù đi đến nơi nào, anh luôn trở thành tiêu điểm trong mắt người khác.
Nhưng anh chưa từng nghĩ đến, cuối cùng sẽ có một ngày, người con gái ngây ngốc theo sau lưng anh sẽ bắt đầu rời bỏ, lạnh nhạt anh. Hơn nữa còn đối xử tốt với người khác trước mặt anh.
Cảm giác này, mẹ kiếp, trừ buồn cười ra, càng làm cho anh cảm thấy trái tim thiếu mất một khối, dù lấp đầy lại cũng tựa như không còn như trước.
Anh vội vàng muốn tìm về, nhưng anh phát hiện cô gái trước kia vẫn không dám làm trái ý anh, nay dường như đã trở nên xa lạ.
Ngay cả khi anh tức giận mãnh liệt, tràn đầy bất mãn, cô còn có thể dùng ánh mắt lạnh nhạt đáp lại: "Duật ca ca, anh cùng lắm chỉ là anh trai nuôi của em. Anh có tư cách gì mà quản em?"
"Nhưng chúng ta..." Chúng ta từng có * tiếp xúc, còn có mấy ngày triền
miên không dứt, đã từng thân mật với nhau hơn bất kỳ ai trên thế giới.
Chẳng lẽ, cô thật sự đã quên những việc này? Có điều, cho dù cô quên anh cũng sẽ nhắc lại cho cô nhớ.
Nhưng anh vẫn chưa nói hết, cô lại tiếp lời: "Những việc trước kia là em gieo
gió gặt bão. Hơn nữa, cũng không có người quy định, sau khi làm những chuyện
này nhất định phải trở thành gì của nhau!"
"Huống hồ, trước nay em cũng không phải là của anh!"
Cô đã từng luôn gọi anh "Chồng nhỏ", chỉ cần là ngày nghỉ, cô gái ấy đều ỷ lại mặt dày, luôn đi theo bên cạnh anh, nhưng hôm nay lại luôn miệng muốn cùng anh vạch rõ giới hạn.
Lúc này, Duật Tiểu Gia mới ý thức được rằng, thật sự có thứ gì đó từ trong sinh
mệnh của anh lặng lẽ trôi qua.
Trong những năm tháng anh không hề phát hiện, những thứ ấy đều trôi qua rồi. Những thứ trước kia anh từng không coi trọng, cũng không muốn chú ý đến, cứ như vậy từ trong sinh mệnh của anh trôi qua…
"Tiểu ca ca, chúng ta đi thôi!"
Sau khi nói xong những lời này, tiểu công chúa không quay đầu nhìn anh, kéo tay Đàm Khuynh nhanh chóng rời đi.
Mà Đàm Duật bị bỏ lại chỉ đứng đó, mang theo nụ cười ngu ngốc, nhìn bóng dáng hai người đi xa…
—— tuyến phân cách ——
"Tiếu Bảo Bối, hình như mình nhìn thấy Phạm Manh Manh!"
Buổi sáng, Tiếu Bảo Bối vừa tỉnh dậy liền nhận được tin nhắn từ Nhạc Dương.
Thật ra, cái tên Phạm Manh Manh này sớm đã bị Tiếu Bảo Bối quên mất.
Nếu không phải Nhạc Dương lại nói đến thì cô vốn quên đi sự tồn tại của người này.
"Phạm Manh Manh? Có việc gì sao, cô ta sống ở đây, khó tránh khỏi việc sẽ gặp phải!"
Tiếu Bảo Bối không có suy tính nhiều như Nhạc Dương. Sau khi trả lời, cô lật người, muốn đưa tay về phía Kiều Trác Phàm, lại phát hiện vị trí bên kia đã sớm trống không, ngay cả chăn cũng không có nhiệt độ…
"Kiều Trác Phàm?"
Phát hiện Kiều Trác Phàm không có ở bên, cô kêu tên của anh.
Trong ngôi biệt thự, không có bất kỳ lời đáp nào. Có thể thấy Kiều Trác Phàm không có ở nhà.
Nhưng tối qua, Kiều Trác Phàm không phải đã hứa hôm nay dẫn cô đi chơi, không muốn lãng phí ngày chủ nhật ở tập đoàn Đế Phàm sao?
Vậy tại sao anh lại đột nhiên biến mất?
Lúc Tiếu Bảo Bối vẫn đang nắm chặt chăn, nghĩ không ra những vấn đề kia thì tin nhắn của Nhạc Dương lại đến.
"Đúng là như vậy! Nhưng điều quan trọng là không phải cậu nói Phạm Manh Manh vu oan cho cậu, đã bị đưa vào đồn cảnh sát sao? Theo luật pháp, không có khả năng cô ta được thả nhanh như vậy mới đúng chứ!"
Tiếu Bảo Bối còn chưa kịp hiểu xong những điều Nhạc Dương vừa nhắn, lại một tin được gửi đến.
"Còn nữa, tớ thấy Phạm Manh Manh cùng Kiều Trác Phàm đi chung với nhau!"
Có lẽ đây mới là điều quan trọng mà Nhạc Dương muốn nói cho Tiếu Bảo Bối biết.
Thật ra, Nhạc Dương vẫn lo lắng Kiều Trác Phàm quá gian xảo, đến lúc đó Tiếu Bảo Bối dù chịu uất ức cũng không biết phản kháng!
Cho nên lúc cô vừa phát hiện Kiều Trác Phàm đi chung với người phụ nữ kia, cô lập tức nói cho Tiếu Bảo Bối.
Cô muốn Tiếu Bảo Bối dừng lại trước khi quá muộn, không cần thật tâm đem toàn bộ trái tim giao cho Kiều Trác Phàm.
Càng toàn tâm toàn ý bao nhiêu, đến cuối cùng không phải kết quả như mình muốn sẽ càng tuyệt vọng bấy nhiêu! Không ai hiểu rõ điều này hơn so với Nhạc Dương. Cho nên cô nghĩ, phải thừa dịp Tiếu Bảo Bối còn có cơ hội cứu vãn, để cho Tiếu Bảo Bối từ bỏ trước.
"Nhạc Dương, cậu nhìn thấy bọn họ ở đâu?" Sau khi ngồi trên giường suy xét nửa ngày trời, Tiếu Bảo Bối nhắn tin hỏi Nhạc Dương.