Editor: Mèo (meoancamam)
Đương nhiên, mỗi lần dắt tay đều là cô chủ động đưa tay nhét vào trong tay anh.
Mà hôm nay, anh chủ động muốn nắm tay cô, cũng là lần đầu tiên từ trước tới giờ.
Nhưng tay anh vừa mới chạm đến tay cô, cô đã trực tiếp rút tay ra rồi.
"Không cần. Em đợi anh Tư Tề đưa em qua là được!"
"Cậu ta đưa em đi có thể thấy được gì tốt chứ? Nhưng đi với anh liền khác!" Từ khi bắt đầu mặc quần, Duật Tiểu Gia đã lắc lư trong khu S rồi.
Vài năm nay, mỗi khi anh phạm sai lầm liền thường xuyên bị Đàm thiếu nhà bọn họ bắt tiến vào trong khu S thực hiện các loại huấn luyện. Cho nên, anh dám khẳng định anh so với Chu Tư Tề còn quen thuộc hoàn cảnh bên trong hơn.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu Duật Tiểu Ga làm như vậy chính là không muốn để tiểu Công Chúa và Chu Tư Tề đơn độc ở chung. Ai biết, trong quá trình này hi người có thể đột nhiên bùng lên ngọn lửa gì không?
Tuy hiện giờ nhìn qua không có gì, nhưng vẫn nên phòng bị khi chưa xảy ra vẫn tốt hơn!
"Nếu không..." Chu Tư Tề nhìn dáng vẻ Duật Tiểu Gia nóng lòng muốn thử, dường như định thay đổi chủ ý.
Nhưng lúc này, Lăng Công Chúa lại nói: "Anh Tư Tề, chúng ta liền xác định như vậy đi!"
Về phần lời vừa rồi Duật Tiểu Gia nói với cô, Lăng Công Chua giống như vốn không hề nghe thấy.
Sau khi nói xong với Chu Tư Tề, tiểu Công Chúa lại lấy cớ nói: "Em lên trên tầng tìm tiểu ca ca chơi!"
Nói xong, cô liền rời đi rồi.
Mà Duật Tiểu Gia bị vắng vẻ một chỗ, trong lòng đủ loại khó chịu.
Nhất là hiện giờ khi nghe được Chu Tư Tề thật sự bắt đầu sắp xếp những thứ Lăng Công Chúa khi đến đó sẽ chơi, anh cảm thấy bản thân rốt cuộc không thể ngốc được rồi.
Không được!
Hiện tại anh nhất định phải nghĩ ra cách, đưa cô bé mang đi! Như vậy mới không có nhiều người quấy nhiễu lần nói chuyện này của bọn họ/
Khi nghĩ vậy, Duật Tiểu Gia nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, mắt nheo lại...
- - đường phân cách - -
"Kiều Trác Phàm, cái này cho anh này!"
Ngày hôm nay, trong tập đoàn Đế Phàm - -
Bởi vì thời gian trước do để lộ cơ mật kế hoạch, trong khoảng thời gian gần đây nhân viên Đế Phàm đều vô cùng bận rộn. Kiều Trác Phàm thân là ông chủ đương nhiên là muốn ở lại cùng đám nhân viên của mình cùng nhau cố gắng rồi.
Mà Tiếu Bảo Bối, cũng xung phong đi nhận viện ở lại. Nhưng nhiệm vụ của cô có vẻ thoải mái, chính là nhân lúc khi mọi người bận việc, cô sẽ đi mua cơm hộp cho Kiều Trác Phàm.
Chờ khi cô mang hai hộp cơm thở hổn hển quay lại văn phòng, mới phát hiện trong văn phòng của Kiều Trác Phàm còn có một người khác.
Mà người này, đối với Tiếu Bảo Bối mà nói chính là không quen.
Người nọ, một chiếc quần sọc thẳng phối hợp với áo sơ mi màu trắng, tóc dài vén cao. Tay áo sơ mi cũng được sắn lên cao, vừa thấy chính là một nữ cường nhân có chức vụ cao.
Mà người này lúc này đang đứng trước bàn làm việc của Kiều Trác Phàm, không biết đang thảo luận với anh cái gì mà bầu không khí không xem như thật tốt.
Ít nhất, Tiếu Bảo Bối cũng không nhìn thấy trên mặt Kiều Trác Phàm có chút ý cười nào/
"Có khách đến à!"
Tiếu Bảo Bối nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ kia đang nhìn chằm chằm mình, cảm thấy nên nở nụ cười bày tỏ chào hỏi.
Nhưng ngay lúc nào, người phụ nữ này vốn đối mặt với Kiều Trác Phàm, bây giờ lại từng bước đi tới chỗ cô.
Giày cao gót bén nhọn gõ xuống sàn đá cẩm thạch, mỗi một tiếng đều giống như gõ vào trái tim Tiếu Bảo Bối khiến cô cực kỳ không thoải mái.
Cho nên khi thấy người phụ nữ này từng bước một đến gần mình, Tiếu Bảo Bối bất giác lui về sau vài bước.
Chẳng qua, khiến Tiếu Bảo Bối ngoài ý muốn chính là người này lại không ép cô lùi đến góc tường.
Bởi vì người ấy sau khi nhận ra được Tiếu Bảo Bối cô sợ hãi, bước chân của người nọ liền dừng lại.
Mà ngay sau đó, lời nói vừa ra khỏi miệng người này càng khiến Tiếu Bảo bối kinh ngạc cảm thán.
"Cô là Tiếu Bảo Bối!"
Giọng điệu kia, là khẳng định.
Giống như trước kia cô cũng đã biết Tiếu Bảo Bối cô!
"Hả? Đúng, tôi chính là Tiếu Bảo Bối! Ngài là..." Người này nhìn qua dường như tầm ba mươi mấy tuổi, cho nên Tiếu Bảo Bối dùng tới cái chữ "Ngài" này.
Nhưng sự thật chứng minh, cái chữ "Ngài" này của Tiếu Bảo Bối dùng cũng không sai.
Bởi vì tiếp theo Kiều Trác Phàm liền nói với cô: "Bảo Bảo, chào hỏi đi! Đây là mẹ anh..."
Một lời này của Kiều Trác Phàm vừa ra, Tiếu Bảo Bối sợ tới mức trong lúc nhất thời có chút không ngậm được miệng.
Được rồi, cô thật sự không nghĩ tới người phụ nữ xuất hiện trong phòng giám đốc này chính là mẹ của Kiều Trác Phàm.
Người phụ nữ này, nhìn qua dáng vẻ cũng chỉ hơn ba mươi!
Người như vậy, thật sự có thể snh ra Kiều Trác Phàm cũng hơn ba mươi tuổi sao?
Nhưng Kiều Trác Phàm mà nói, cô không cần nghi ngờ.
Nói như vậy, người này thật sự chính là mẹ của Kiều Trác Phàm, cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của Tiếu Bảo Bối cô?
"Mẹ chồng khỏe ạ!"
Tiếu Bảo Bối vừa phản ứng lại, vội vàng cúi đầu khom người.
Biểu hiện ngốc ngếch ngớ ngẩn của cô đùa đến vốn Kiều Trác Phàm với gương mặt u ám cũng bất giác cười ra tiếng.
Mà Kiều Trác Phàm vừa cười, bầu không khí trong phòng làm việc dường như thật sự đỡ hơn không ít.
Nhưng cô lại trừng mắt liếc nhìn Kiều Trác Phàm một cái, dường như đang oán giận cái gì đó.
"Mẹ, mẹ đừng so đo cùng Bảo Bảo nhà chúng ta. Cô ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện!" Lời này của Kiều Trác Phàm lại càng khiến Tiếu Bảo Bối xấu hổ một trận không ngừng.
Trước kia, Nhạc Dương từng nói quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu là khó khăn nhất!
Nhất là là khi chồng mình liều mạng nói lời hay vì mình, mẹ chồng sẽ tức giận nhất.
Nhưng Tiếu Bảo Bối không nghĩ tới, Kiều Trác Phàm vừa bắt đầu đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy.
Cho nên trước mắt, Tiếu Bảo Bối khẩn trương tức giận lườm Kiều Trác Phàm, ý bảo anh im lặng.
"Được rồi, đừng trừng tới trừng đi! Thằng nhóc thối này bảo vệ con cũng không phải ngày một ngày hai rồi!" Ngay tại khi Tiếu Bảo Bối tức giận với Kiều Trác Phàm, người phụ nữ kia liền nói.
Hết chương 136.