Editor: Mèo (meoancamam)
"Một ngày không gặp, đã nhớ anh rồi hả?" Anh nói xong còn căn lên lỗ tai nhỏ của cô.
"Không hề!"
"Con bé khẩu thị tâm phi (*) này!" Khi vừa mới vào cửa, cha Tiếu đã nói hết cho Kiều Trác Phàm về biểu hiện hôm nay của Tiếu Bảo Bối rồi.
(*) khẩu thị tâm phi” miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo; suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau
Đương nhiên cha Tiếu nõi những điều này không phải vì muốn giúp con gái mình xuống đài, ông chỉ muốn Kiều Trác Phàm thằng bé này đừng khiến con gái ông sốt ruột chờ đợi như vậy nữa.
Mà biết được phản ứng của Tiếu Bảo Bối khi không gặp được mình, tâm trạng của Kiều Trác Phàm vô cùng tốt.
Tiếu Bảo Bối nghe anh trêu chọc, đương nhiên liền biết bản thân không thể biểu hiện không thèm quan tâm đã lọt vào tai người đàn ông này rồi. Cô rất muốn phản bác một phen, cũng rất muốn đẩy anh ra, hoàn toàn không thèm để ý anh, khiến anh cảm thấy khó chịu. Nhân tiện để anh biết, đắc tội Tiếu Bảo Bối cô sẽ có hậu quả như vậy.
Nhưng trong đầu thì nghĩ như vậy, thực tế tay nhỏ của cô đã vòng qua eo Kiều Trác Phàm. Cái đầu nhỏ còn đang cọ loạn trong lòng anh.
Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối mới hiểu được, trong khoảng thời gian kết hôn này, cô thật sự đã yêu thích hơn nữa còn ỷ lại lồng ngực ấm áp của Kiều Trác Phàm.
Một ngày không thấy anh, trái tim cô thật sự giống như bị khuyết một phần nào đó.
Chỉ có ôm anh kiên kiên định định như lúc này, cô mới cảm giác bản thân như sống lại.
Mà khi Tiếu Bảo Bối còn chưa cảm nhận đầy đủ cái ôm chắc chắn như vậy, cả người cô bỗng nhiên nhấc lên...
"A..." Cô kinh ngạc hô lên. Nhưng rất nhanh, cơ thể nhỏ nhắn của cô đã trực tiếp được thả xuống giường lớn, ngay sau đó Kiều Trác Phàm liền đè lên.
"Kiều Trác Phàm, anh muốn làm gì?" Tiếu Bảo Bối tức giận kêu. Móng vuốt nhỏ cũng không ngoan ngoãn, vừa cào vừa cấu trên người Kiều Trác Phàm.
"Cô vợ của anh bỏ nhà trốn đi, còn muốn đi tìm người đàn ông khác. Em nói xem, anh một người chồng sẽ muốn làm cái gì?"
Vuốt sợi tóc của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm cười đến hại nước hại dân.
Nụ cười như vậy cũng khiến Tiếu Bảo Bối ý thức được có chỗ không ổn.
Vẫn còn nhớ rõ, mỗi lần Kiều Trác Phàm cười với cô như vậy, chính là khi muốn làm mấy chuyện xấu trên giường với cô.
Nói như vậy...
"Đó là cái gì, em chỉ tùy tiện nói một chút thôi!" Tiếu Bảo Bối cũng ý thức được, tối hôm trước chính vì khiến Kiều Trác Phàm chú ý tới mà cuối cùng đã làm mấy thứ đấy.
"Tùy tiện nói một chút thôi?" Kiều Trác Phàm hỏi.
Tiếu Bảo Bối khẩn trương gật đầu như giã tỏi, bày tỏ: Chỉ là tùy tiện nói một chút thôi! Thật sự, nhìn dáng vẻ thành thật hết lòng này của em giống như nói láo sao?
Nhưng hiển nhiên, nhìn gương mặt dáng vẻ này của Tiếu Bảo Bối cũng không trông thật sự thành thật trung thực như vậy.
Kiều Trác Phàm chỉ xinh đẹp cười nói: "Xem ra vẫn là do anh làm chồng không cố gắng mới khiến vợ mình vừa nói liền chỉ có thể tùy tiện nói một chút như vậy!"
Lời này vừa xong, Tiếu Bảo bối xem như hiểu được bản thân nói không lại Kiều Trác Phàm rồi. Dứt khoát, cô liền chỉ có thể nằm cứng đơ trên giường.
Đức hạnh kia, chính là dáng vẻ muốn đánh muốn giết liền tùy anh!
Đương nhiên, kết cục muốn đánh muốn giết này đương nhiên là do cô bị ức hiếp một phen.
Sau một hồi triền miên, Tiếu Bảo Bối mệt mỏi, trực tiếp mơ màng đi ngủ.
Mà Kiều Trác Phàm lại vươn tay, đứng trước cửa sổ gọi điện...
- - đường phân cách - -
Đồng thời ở bệnh viện, dù cho đã là đêm khuya nhưng trước phòng bệnh vẫn có đầy người vây quanh.
Mà những người này, tất cả đều là những người không ai dám đắc tội ở Bệnh viện đa khoa thành phố S.
Mà đến viện trưởng lão Hồ của bọn họ, đêm khuya như vậy mà vẫn kiên định làm việc thì có thể nghĩ người nằm bên trong có thân phận không tầm thường.
Mấy người vẫn coi giữ chỗ này sau khi nghe được kết quả kiểm tra của lão Hồ, tất cả đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Tô Tiểu Nữu, bà có nghe hay không? Tiểu Công Chúa không có việc gì, không có việc gì rồi..."
Lăng Nhị Gia ôm Tô Du Du đã khóc vô số lần trong hai ngày qua, nói thầm.
Lời nói giống như đang an ủi Tô Du Du, cũng như đang an ủi chính mình.
"Ừ, Tiểu Lăng Tử..." Tô Du Du vừa khóc nói.
Nhưng mà, bây giờ chính là vì vui mà khóc.
Ít nhất, bọn họ đã bảo vệ được hai chân con gái.
"Khi nào tiểu chủ có thể tỉnh, ông Hồ?" So sánh với những người bên cạnh đang ôm nhau chúc mừng tin này, Duật Tiểu Gia càng lo lắng tình huống của người trong phòng bệnh kia hơn.
Chẳng qua đến bây giờ, Duật Tiểu Gia đều không có cơ hội có thể trực tiếp chạm vào Lăng Công Chúa.
"Cơn sốt đã thuyên giảm, với lại..." Khi nói đến đây, lão hồ nhìn Đàm Duật, lúc này mới nói tiếp: "Con bé đã tỉnh!"
Lời này khiến Tô Du Du còn vui mừng hơn.
"Con bé tỉnh rồi? Hiện giờ tôi muốn đi vào!"
"Ừ, có thể đi vào. Nhưng mà phải chú ý đừng tranh cãi quá ầm ĩ, con bé cần tĩnh dưỡng!"
Lão Hồ vội vàng nhắc nhở, dù sao Tô Tiểu Nữu nói lớn đã nổi tiếng gần xa!
"Được." Tô Tiểu Nữu nói xong liền nhanh chóng đi vào phòng bệnh. Những người khác chờ ở đằng sau cũng nhanh chóng tiến vào.
Chỉ là khi Duật Tiểu Gia sắp đi qua cánh cửa này, lão Hồ lại chặn anh.
Chống lại đôi mắt đen tràn ngập nghiên cứu tìm tòi của Đàm Duật, lão Hồ nói: "Con bé nói hiện giờ nó không muốn nhìn thấy cậu!"
Hết chương 131.