Editor: Táo đỏ phố núi
Nhớ ngày đó, lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối cô nhìn thấy căn nhà này cũng không ngừng xuýt xoa, Hơn nữa cô còn cầm lên cắn, khiến cho khắp nơi ở đây đều bị lõm một chỗ!
“Tiếu Bảo Bối, cậu đúng là giàu nứt đố đổ vách rồi!”
“Tiếu Bảo Bối, cái này có phải làm bằng vàng thật không?”
“Hình như là như vậy, mình đã cắn thử, mỗi thứ đều có thể cắn xuống được!”
Tiếu Bảo Bối bị Nhạc Dương hỏi, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu sau đó trả lời bằng một câu như vậy.
“Trời ạ, nhiều như vậy, phải mất bao nhiêu cân vàng chứ?” Nhạc Dương nói, rồi ôm lấy một cái bình hoa bằng vàng, nhìn rồi lại nhìn.
“Mình cũng không biết, Kiều Trác Phàm cũng không nói với mình!”
Trên cái bình hoa kia vẫn còn dấu răng của Tiếu Bảo Bối, Tiếu Bảo Bối còn nhớ rõ là sau khi người đàn ông kia nhìn thấy dấu vết mà cô để lại, thì có chút hổn hển mà chất vấn cô. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
“Nhưng mà Tiếu Bảo Bối, bây giờ đang là giờ làm việc, tại sao cậu lại ở nhà?”
Hôm nay vừa đúng lúc Nhạc Dương kết thúc một vụ kiện lớn, rảnh rỗi không có việc gì làm nên vào lúc Tiếu Bảo Bối gọi điện thoại cô mới có thể đồng ý đến ngay lập tức.
Nhưng mà thời gian gần đây Tiếu Bảo Bối đi làm ở tập đoàn Đế Phàm, chẳng lẽ Kiều Trác Phàm thiên vị cô?
“Chẳng lẽ cậu không lo lắng, người đàn ông của cậu ở công ty sẽ bị người ta bắt mất?” Thật ra Nhạc Dương chạy tới đây điều quan trọng hơn là hy vọng sẽ gặp mặt Kiều Trác Phàm.
Căn bản là cô muốn nhắc nhở Tiếu Bảo Bối, lần trước đã đồng ý chuyện dẫn cô đi gặp mặt Kiều Trác Phàm.
“Mình bị đụng vào đầu, Kiều Trác Phàm không cho mình đi làm, bảo mình ở nhà nghỉ ngơi vài ngày!”
Lúc Tiếu Bảo Bối nói đến đây, lại khó tránh khỏi nhớ lại sự dịu dàng của Kiều Trác Phàm mấy ngày gần đây, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Nhưng mà Nhạc Dương nghe thấy chuyện này, lập tức vô cùng lo lắng.
“Cái gì, cậu bị ai đụng? Có phải là con tiểu tam chết tiệt kia không? Cái con mẹ nó chứ, hôm nay nếu bà đây không cho nó biết tay một chút thì bà không mang họ Nhạc!” Lúc Nhạc Dương thốt ra lời nói này, thì bắt đầu xắn tay áo lên, định đi ra khỏi cổng.
Mà ngay vào lúc này Tiếu Bảo Bối tiến lên kéo Nhạc Dương lại.
“Nhạc Dương Nhạc Dương, không phải là cô ta!”
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối có giải thích đi nữa thì đối với Nhạc Dương không khác gì lửa cháy còn đổ thêm dầu. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
“Không phải cô ta thì là ai? Mình biết ngay là loại người có tiền như vậy cũng không phải là người tốt lành gì! Bây giờ mới kết hôn có mấy ngày tiểu tam đã xuất hiện đầy ra! Sau này còn như thế nào nữa?” Sau khi nghe thấy lời nói của Tiếu Bảo Bối, lửa giận dưới đáy mắt của Nhạc Dương lại càng bùng cháy lên.
Lúc này cô đã xuất ra loại khí thế muốn đánh nhau mỗi lần kiện tụng người khác ở trên tòa án.
“Tiếu Bảo Bối, mình thấy là cậu hãy nhanh chóng đá người đàn ông này đi được rồi đó. Có tiền thì có gì đặc biệt hơn người?”
Ban đầu Nhạc đã lo lắng người giống như Kiều Trác Phàm thì bên cạnh anh sẽ có không ít phụ nữ đeo bám, sợ là Tiếu Bảo Bối sẽ bị tổn thương!
Nghe nói người phụ nữ kia muốn làm tổn thương Tiếu Bảo Bối, mặc dù không thành công, Nhạc Dương định đến để cảnh cáo Kiều Trác Phàm.
Chẳng qua là cô không ngờ tới, bản thân mình còn chưa nói lời nào, thì bên cạnh của Kiều Trác Phàm đã xuất hiện thêm tiểu tứ!
Ngay lập tức Nhạc Dương bị chọc giận!
“Tiếu Bảo Bối, bây giờ cậu lập tức thu dọn mấy bộ quần áo đi theo mình!” Nói xong Nhạc Dương lại thay đổi nói một câu: “Không, quần áo cũng không cần phải thu dọn. Trước tiên cậu tạm thời mặc của mình là được rồi, bây giờ đi theo mình! Nhà này mặc dù là đẹp, nhưng mà ở không thoải mái, chúng ta dứt khoát không ở nữa!”
“Nhạc Dương, vừa rồi mình không có ý đó!” Tiếu Bảo Bối nghe thấy Nhạc Dương nói một thôi một hồi, lập tức cũng đoán ra được Nhạc Dương đã hiểu sai.
“Tiếu Bảo Bối, mình nói cho cậu biết phụ nữ cũng không thể tham tiền. Nếu không, cả đời của chúng ta sẽ bị đàn ông giẫm đạp dưới lòng bàn chân! Cho dù đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai đi nữa thì cũng vô dụng. Một ngày kia anh ta giẫm đạp lên cậu, thì cậu không là cái gì cả!” Làm phụ nữ thì tốt nhất là phải dựa vào chính mình!
Đây là điều mà Nhạc Dương muốn nói với Tiếu Bảo Bối.
Chính bởi vì biết rõ điều này, cho nên từ lúc còn nhỏ Nhạc Dương đã bắt đầu bồi dưỡng chính mình. Cho đến khi trở thành luật sư bảng vàng, cô vẫn không hề buông lỏng yêu cầu của chính mình.
Mà Tiếu Bảo Bối cảm thấy Nhạc Dương nói cũng rất có lý.
Hay là qua một thời gian nữa, cô sẽ tự mình ra ngoà Táo đỏ le^e quyy do^nn. i để tìm công việc!
Nghĩ tới phương pháp này vô cùng hợp lý, Tiếu Bảo Bối nắm chặt nắm đấm của mình.
Nhưng mà có một điểm cô cần phải giải thích rõ ràng với Nhạc Dương: “Nhạc Dương, người đụng phải mình là Kiều Trác Phàm. Nhưng mà lúc đó anh cũng không biết là mình đứng ở sau cửa, sau khi đụng làm mình sưng lên một cục u lớn xong, bản thân anh ấy cũng rất hoảng hốt! Cho nên đã vội vàng mời bác sĩ tới kiểm tra cho mình.”
Tiếu Bảo Bối kể lại tình hình thực tế, chẳng qua là lược bỏ hành động của nhân vật Anna. Nếu không theo như bộ dạng xúc động lúc này của Nhạc Dương, còn không biết cô sẽ liều mạng với Anna như thế nào đâu!
“Thì ra là Kiều Trác Phàm đã tự mình đụng vào cậu sao? Tại sao cậu không nói rõ ràng! Nhưng mà mình nhìn cậu như vậy hình như cũng không bị gì đúng không!”
Nhạc Dương đánh giá Tiếu Bảo Bối một lượt từ trên xuống dưới, sau khi xác định Tiếu Bảo Bối không có chuyện gì, thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mình đúng là không có chuyện gì. Nhưng mà hình như Kiều Trác Phàm rất coi trọng, mấy ngày rồi đều không cho mình tới công ty, có đôi khi còn cầm rất nhiều văn kiện về nhà để ở nhà cùng với mình...” Di3n~đ@n.l3,quý.d0n. Lúc Tiếu Bảo Bối nói tới đây, lại nhịn không được mà đỏ mặt lên.
Nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy, Nhạc Dương cũng xác định chắc chắn lời nói của Tiếu Bảo Bối là thật, hơn nữa dường như Kiều Trác Phàm đối xử với cô cũng rất tốt.
“Được rồi được rồi, cậu ân ái như vậy mà còn khoe khoang với người độc thân như mình sẽ bị trời phạt!” Mặc dù cô còn có Diệp Tử Hi, nhưng mà đã một thời gian Diệp Tử Hi không gọi điện thoại cho cô, lại càng không tiếp nhận điện thoại của cô, đoán chừng khoảng cách thất bại của hai người cũng không xa nữa.
“Nhạc Dương, cậu không biết đâu Kiều Trác Phàm đối xử với mình rất tốt, cho dù anh ấy không về nhà, thì vẫn cố ý gọi điện thoại để vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm cùng với mình...” Được rồi, Tiếu Bảo Bối liên tục khổ sở vì không có người nào để chia sẻ chuyện ngọt ngào của mình. Bây giờ nhìn thấy Nhạc Dương, cho nên vội vàng đem chuyện này kể hết ra.
Mà Tiếu Bảo Bối vừa nói xong điều này, lại có chút xấu hổ giấu khuôn mặt của mình đằng sau chiếc gối ôm Lại Dương Dương. Bộ dạng vừa xấu hổ lại vừa rục rịch kia, ngay cả Nhạc Dương cũng hận không thể bổ nhào vào cô, chứ đừng nói chi là để cho Kiều Trác Phàm nhìn thấy được...
Theo như biểu hiện của Tiếu Bảo Bối, khiến cho Nhạc Dương hiểu một sự thật: Gần đây mỗi ngày của Tiếu Bảo Bối giống như là như ở trong hũ mật vậy! Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.
Tiếu Bảo Bối chịu đem những chuyện như vậy ra chia sẻ với cô, nhân tiện cũng đem chút vấn đề của bọn họ ra để hỏi ý kiến của Nhạc Dương, Nhạc Dương cũng rất vui vẻ! Dù sao điều này cũng coi như là biểu hiện của việc Tiếu Bảo Bối tin tưởng cô.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối hăng hái chia sẻ chuyện của mình đối với Nhạc Dương mà không hề biết rằng tất cả những điều ngọt ngào này của cô đối với một người đang thất tình như Nhạc Dương mà nói, quả thực chính là một loại hành hạ.
Mà ngay vào lúc này có người nhấn chuông cửa biệt thự.
Vừa mới đẩy của ra, Tiếu Bảo Bối và Nhạc Dương liền nhìn thấy A Vĩ mặc một bộ tây trang thẳng thớm, trên trán thì đổ mồ hôi, trên tay thì đang xách hai cái túi lớn. Trên đó còn in tên của một khách sạn nào đó.
“Phu nhân, đây là Kiều thiếu kêu tôi đưa tới!” Hơn nữa Kiều Trác Phàm còn yêu cầu anh ta đưa tới trong thời gian nhanh nhất. Không để cho thức ăn ở bên trong vì lộ trình mà ảnh hưởng tới mùi vị. Dien_dan l3_quy1don^.
Kiều Trác Phàm nói với bộ dạng rất nhẹ nhàng, nhưng mà người chịu khổ lại chính là A Vĩ.
Khách sạn này cách biệt thự cả vài chục km.
Vì để hoàn thành chỉ thị của Kiều Trác Phàm, sau khi rời khỏi khách sạn thì anh ta không dám lãng phí một giây một phút nào.
“Đây là bữa tiệc cho mấy người?” Nhạc Dương có chút tò mò nhìn chằm chằm vào mấy cái túi to ở trên tay của A Vĩ!
“Tất cả đều cho một người là phu nhân! Kiều thiếu lo lắng sẽ không phù hợp với khẩu vị của phu nhân, cho nên cố ý kêu nhiều món một chút!” A Vĩ giải thích với Nhạc Dương.
Mà dường như Tiếu Bảo Bối đã sớm biết những điều này, cho nên dẫn đầu đưa A Vĩ đi về phía bàn ăn.
“Chậc chậc chậc, đúng là lãng phí một cách phô trương! Chỉ một người mà lại ăn nhiều như vậy!” Nhạc Dương ở bên cạnh nói lảm nhảm.
“Nhạc Dương, trưa này mình và cậu cùng ăn đi!” Vào lúc A Vĩ đem từng món đặt lên trên bàn, Tiếu Bảo Bối kéo Nhạc Dương nói.
“Đó là đương nhiên, nhìn mấy món ngon gì đó là mình đi không nổi!” Chuyện này chính là trạng thái cuộc sống trước đây của Nhạc Dương. Nhưng mà gần đây bởi vì Diệp Tử Hi rời đi, cho nên khẩu vị của cô không tốt được như trước kia. Vì không muốn để cho Tiếu Bảo Bối phát hiện được sự khác thường của mình, cho nên Nhạc Dương mới nói như vậy. Dien_dan l3_quy1don^.
Nhưng mà nhìn lướt qua những món mà A Vĩ đưa tới, mỗi món đều đầy đủ màu sắc và hương vị, khiến cho Nhạc Dương mấy ngày nay không muốn ăn, lúc này lại cảm thấy đói bụng.
“Nếu như hai người muốn ăn cùng nhau, tôi sẽ đi đưa thêm một chút nữa tới!” A Vĩ vừa nói cho hai người này nghe như vậy thì vội vàng xoay người.
Đây chính là phần ăn mà Kiều thiếu kêu đưa tới cho một người.
Nếu như Nhạc Dương này ở lại ăn, thì A Vĩ có chút bận tâm Tiếu Bảo Bối sẽ ăn không đủ no, đến lúc đó Kiều Trác Phàm trách tội xuống sợ là...
Hơn nữa, cái đầu của Nhạc Dương lớn như vậy, sức ăn hẳn là không nhỏ mới đúng!
“Không cần, không cần, nhiều như vậy rồi. Nếu như ăn không đủ, thì lúc đó tôi đi mua một chút là được!” Nhạc Dương vội vàng nói.
Tiếu Bảo Bối cũng phụ họa: “Không sao đâu anh Vĩ, em sẽ nói với Kiều Trác Phàm. Anh đi về trước đi!”
“Vậy cũng được!” A Vĩ gật đầu một cái, có lời hứa hẹn của Tiếu Bảo Bối, đến lúc đó Kiều Trác Phàm cũng không thể làm gì anh ta được.
Hơn nữa bởi vì chuyện tiết lộ bản thiết kế của Đế Phàm gần đây, có quá nhiều việc cần phải xử lý. A Vĩ cũng cảm thấy, lúc này anh ta cần phải trở về thì tốt hơn.
Chờ A Vĩ rời khỏi xong, Tiếu Bảo Bối và Nhạc Dương cùng ngồi xuống, bắt đầu ăn nhiệt tình. dienndnle,qu.y don,
Rất nhanh Kiều Trác Phàm cũng đã gọi điện thoại tới.
“Cục cưng, đã bắt đầu ăn rồi sao?”
“Kiều Trác Phàm, em bắt đầu ăn rồi! Hôm nay Nhạc Dương tới nhà chúng ta chơi, có người ăn cơm trưa cùng với em, vui quá!” Tiếu Bảo Bối vừa gặm cánh gà vừa nói.
“Những thứ đó có đủ hay không?” Nghe thấy tên của Nhạc Dương, Kiều Trác Phàm lập tức nghĩ tới thân hình của cô. Sau đó, anh lại bắt đầu lo lắng cho Tiếu Bảo Bối.
“Không đâu. Được rồi em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn ăn cơm rồi!” Tiếu Bảo Bối nói xong cũng cúp điện thoại. So với sự phong phú của Tiếu Bảo Bối ở bên kia, thì Kiều Trác Phàm ở bên này chỉ có một cặp lồng cơm bình thường. Vốn còn muốn vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với Tiếu Bảo Bối. Bởi vì như vậy thì đồ ăn của anh cũng trở nên có hương vị hơn. Ai ngờ được, Tiếu Bảo Bối vừa có Nhạc Dương ăn cùng, thì liền ném anh qua một bên!
Bất đắc dĩ, Kiều Trác Phàm khẽ lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm...
- - Đường phân cách - - dienndnle,qu.y don, - -
“Kiều thiếu, về chuyện tiết lộ tài liệu quan trọng của công ty ra ngoài, đã điều tra ra kết quả!” Chiều hôm đó, A vĩ lại đẩy cửa phòng làm việc của Kiều Trác Phàm ra một lần nữa, nói như vậy.
Hết chương 119R.