Editor: Táo đỏ phố núi
“Cô đùa giỡn tôi?” Thang máy này chắc hẳn là mỗi tầng đều có. Mặc dù không phải là thang máy dành cho công nhân viên bình thường, nhưng mà thoạt nhìn thì nơi này cũng không phải là nơi không có người nào tới.
Nhất là tia giảo hoạt khó che giấu ở trong mắt của Tiếu Bảo Bối, tất cả những điều này nói cho Phạm Manh Manh biết, thực ra thì Tiếu Bảo Bối sớm biết có thang máy, chỉ là cô không muốn đưa Phạm Manh Manh đi bằng thang máy mà thôi! Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
“Cũng không phải là đùa giỡn cô. Chỉ là thấy cô bình thường hình như không thường vận động, cho nên dẫn cô đi vận động một chút mà thôi!” Tiếu Bảo Bối làm ra bộ dạng vì muốn tốt cho Phạm Manh Manh.
Điều này khiến cho Phạm Manh Manh mặc dù biết là mình bị đùa giỡn, nhưng mà không có cách nào phản bác lại!
“Được rồi, thang máy tới rồi, chúng ta đi vào thôi!” Nói xong Tiếu Bảo Bối chuẩn bị bước vào thang máy.
Mà ngay vào lúc này, Phạm Manh Manh lại nói: “Thôi, dù sao thì nói ở đâu cũng vậy, không bằng chúng ta nói ở đây luôn đi!”
“Vậy cũng được!” Tiếu Bảo Bối nhún vai, bím tóc đuôi ngựa ở phía sau đầu khẽ lắc lắc, thể hiện mình không có ý kiến gì.
Bây giờ đưa Phạm Manh Manh lên trên sân thượng, mất một khoảng thời gian, đợi một chút nữa lại đưa cô ta xuống, lại mất thêm một chút thời gian nữa.
Mà khoảng thời gian cô đi ra khỏi phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, đã khoảng nửa tiếng rồi.Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Tiếu Bảo Bối dám khẳng định, Kiều đại gia không thấy cô trở lại phòng làm việc, bây giờ chắc đang dùng điện thoại để giục cô trở về. Phải biết là kể từ khi cô tới làm việc ở tập đoàn Đế Phàm, Kiều Trác Phàm trừ họp ra thì sẽ không cho phép cô ở lại bên ngoài quá nửa tiếng đồng hồ.
Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, Tiếu Bảo Bối cảm thấy so với việc chịu đựng những ánh mắt khác thường của mọi người khi nhìn thấy cô bị Kiều Trác Phàm khiêng đi, thì cô vẫn nên tự mình ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh thì tốt hơn.
“Tôi bắt đầu nói!” Phạm Manh Manh vừa nói, vừa đi về phía bậc thang.
Tiếu Bảo Bối cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mà cô cũng biết lúc nói chuyện với những người này thì cần phải chuẩn bị tâm tình.
“Trước kia Kiều có thầm mến một người phụ nữ!” Phạm Manh Manh Bắt đầu nói.
“Cái gì mà thầm mến một người phụ nữ!”
Tiếu Bảo Bối vẫn còn nhớ, thực ra chuyện này Thẩm Niệm Cẩm cũng đã từng nói với cô.
Chẳng qua là khi đó, Tiếu Bảo Bối chỉ nghe được là Kiều Trác Phàm thầm mến cô bé kia rất lâu, nhưng mà cho tới bây giờ cô bé kia vẫn chưa biết là Kiều Trác Phàm thích cô ấy, lại càng không biết sự tồn tại của Kiều Trác Phàm. Còn rốt cục cô bé kia là ai, ở nơi nào, thì Tiếu Bảo Bối vẫn không hề biết.
Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối cảm giác được mình có thể biết được một số chuyện từ trong miệng của Phạm Manh Manh như vậy cũng tốt.
Mà Phạm Manh Manh nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối giống như là không tin, thì tiếp tục nói tiếp: “Tôi không lừa cô, người phụ nữ kia có ảnh hưởng rất lớn tới Kiều Trác Phàm! Tôi nghe nói lúc Kiều Trác Phàm biết tin cô ấy đính hôn, thì giống như trời sập xuống vậy. Mấy ngày liền không đi ra khỏi nhà!”
Thực ra cô ta rất là không ưa bộ dạng không sợ chuyện gì của Tiếu Bảo Bối. Nhất là vừa rồi, Tiếu Bảo Bối nói muốn đi uống cà phê trong quán cà phê nội bộ của Đế Phàm, Phạm Manh Manh càng cảm thấy đó chính là Tiếu Bảo Bối đang khoe khoang với cô ta. Khoe khoang Tiếu Bảo Bối và cô ta có vị trí khác nhau ở trong lòng của Kiều Trác Phàm!
Vì muốn phá vỡ cảm giác ưu việt này, nên Phạm Manh Manh cũng không tiếc đem những chuyện mình biết kể ra hết. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Mặc dù cô ta vẫn luôn cảm thấy, bản thân mình và những người phụ nữ trước kia vẫn vây quanh Kiều Trác Phàm là không giống nhau! Nhưng mà chính bởi vì như vậy nên cô ta luôn giữ bí mật cho Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà nếu như nói ra những chuyện này có thể đả kích lòng tin của Tiếu Bảo Bối, vậy thì cô ta cảm thấy không có gì là sai.
Không ngoài dự đoán của cô ta, sắc mặt của Tiếu Bảo Bối quả nhiên là không còn tốt như vậy nữa.
Cũng đúng, có ai hy vọng trong lòng người đàn ông của mình vẫn nhớ nhung người khác?
Cho dù có là Phạm Manh Manh đi nữa, thì cũng không làm được.
Nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của Tiếu Bảo Bối, Phạm Manh Manh quyết định lại thêm một mồi lửa nữa.
“Tiếu Bảo Bối, trong suy nghĩ của Kiều thì ai cũng không bằng cô gái kia, cô đừng suy nghĩ quá nhiều. Nếu như không phải cô gái kia đã đính hôn rồi, Kiều không có ý định quấy rầy cuộc sống của cô ấy, thì cô cũng không thể ở bên cạnh của Kiều được!”
Vừa nói Phạm Manh Manh vừa đi về phía cầu thang mà mới vừa rồi bọn họ mới đi lên.
Tiếu Bảo Bối cũng nhất định giữ một khoảng cách không xa không gần đi theo bên cạnh của cô ta.
Lúc đi đến bậc cầu thang, đột nhiên Phạm Manh Manh dừng bước, lại nói tiếp: “Cho dù ở bên cạnh của Kiều thì đã làm sao? Cùng lắm thì cô chỉ là một người thay thế. Kiều không thể ở bên cạnh người phụ nữ mà mình yêu mến, buồn chán nên kiếm một người thay thế mà thôi!”
Có thể là vì tin tức này khiến cho Tiếu Bảo Bối khó có thể tiếp nhận được, cho nên lúc Phạm Manh Manh dừng bước lại, thì Tiếu Bảo Bối vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Người thay thế...” Táo đỏ le^e quyy do^nn.Tiếu Bảo Bối vẫn còn lẩm bẩm nhắc lại ba chữ này.
Ba chữ này giống như là thuốc độc, khiến cho mặt cô nhăn nhó lại, lông mày nhíu chặt.
Nhưng mà lúc này Tiếu Bảo Bối không hề biết rằng, Phạm Manh Manh ở phía sau lưng của cô đang nở một nụ cười thâm độc.
Tiếu Bảo Bối, cô cho rằng bây giờ cô được Kiều Trác Phàm nâng niu, thì cô chính là trời sao.
Những người giống như Kiều Trác Phàm, có ai chưa kết hôn mà chưa từng thay đổi người phụ nữ ở bên cạnh hết người này tới người khác? Cho dù có kết hôn rồi đi nữa, thì bọn họ cũng vẫn thường xuyên thay đổi người ở bên gối thôi!
Đừng tưởng rằng bây giờ cô đang đứng bên cạnh Kiều Trác Phàm, thì Kiều Trác Phàm sẽ là của cô!
Hôm nay Phạm Manh Manh cô muốn thay trời hành đạo, vạch trần sự thật tàn nhẫn này, muốn cho Tiếu Bảo Bối vì quyến rũ Kiều Trác Phàm mà phải trả giá thật cao, thật thê thảm! Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối lúc này đang đứng ở đầu cầu thang, lại đưa lưng về phía cô ta, Phạm Manh Manh vô cùng vui vẻ.
Chẳng lẽ Tiếu Bảo Bối thật sự cho rằng hôm nay Phạm Manh Manh cô chỉ tới đây để nói cho Tiếu Bảo Bối biết chuyện đối tượng yêu thầm của Kiều Trác Phàm thôi sao?
Nếu là như vậy thì Tiếu Bảo Bối thực sự là quá ngây thơ rồi.
Hôm nay Phạm Manh Manh cô đến đây, ngoài trừ chuyện muốn cho Tiếu Bảo Bối biết chuyện ngoài núi còn có núi cao hơn, người giỏi thì còn có người giỏi hơn ra, cô còn muốn kết thúc trước quãng thời gian tốt đẹp mà Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh Kiều Trác Phàm!
Mà lúc này chính là thời cơ tốt nhất!
Phạm Manh Manh không hiểu nổi một người có dáng người và khuôn mặt đều giống như người chưa thành niên như Tiếu Bảo Bối, tại sao lại lọt vào mắt của Kiều Trác Phàm. Nhưng mà bây giờ điều này không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần khiến cho khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối bị biến dạng, người như Kiều Trác Phàm làm sao có thể để cho cô ở bên cạnh anh nữa?
Càng nghĩ Phạm Manh Manh càng kích động.
Vì vậy vào lúc này cô ta đột nhiên nhào người về phía Tiếu Bảo Bối...
Lúc sắp chạm tới bả vai của Tiếu Bảo Bối, sắp đẩy Tiếu Bảo Bối ngã xuống dưới chân cầu thang, sắp nhìn thấy cảnh tượng máu me tung tóe, máu trong người của Phạm Manh Manh đều sôi trào lên.
Nhưng mà cô ta không hề biết rằng, sau khi Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm ba chữ kia xong, thì liền bình thường trở lại. Mà cô lại để ý thấy Phạm Manh Manh vốn đứng ở xa, nhưng mà bóng của cô ta thì đang lao về phía cô với một tốc độ rất lạ. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Ngay lúc bóng của cái tay Phạm Manh Manh sắp chạm vào đầu vai của cô, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng lách người né sang bên cạnh.
Phạm Manh Manh vốn muốn lao người lại để đẩy Tiếu Bảo Bối, lúc ý thức được Tiếu Bảo Bối muốn tránh ra, muốn dừng chân lại thì đã không còn kịp nữa rồi.
Bởi vì theo quán tính, cả người của cô ta ngã về phía dưới cầu thang.