Editor: Táo đỏ phố núi
“Ôi trời, thật sự chính là anh!” Nhạc Dương nghe được lời này, lời này là cô nói với Kiều Trác Phàm. Sau đó cô lại quay đầu lại nói với Tiếu Bảo Bối: “Tiếu Bảo Bối, cậu đúng là đã nhặt được bảo bối rồi!”
“Hừ hừ, đó là do ánh mắt của mình biết nhìn anh hùng!” Tiếu Bảo Bối kiêu ngạo cười đùa với Nhạc Dương.
Bộ dạng này của cô, đã lấy lòng của Kiều Trác Phàm thành công.
“Cục cưng, lại đây!” Kiều Trác Phàm nhìn bộ dạng kiêu ngạo kia của cô, chỉ muốn kéo cô vào trong lòng mình, chà đạp một phen.
“Em sẽ không qua đâu!” Tiếu Bảo Bối nói xong lại kéo Nhạc Dương ngồi xuống một chiếc ghế salon khác. Cô muốn lấy một chút trái cây gì đó cho Nhạc Dương, nhưng mà Nhạc Dương lại đẩy đẩy cô một phen.
“Đi đi, đừng ở lại chỗ này làm vướng chân vướng tay mình, hãy nhào vào lòng người đàn ông của cậu mà giương oai đi!” Nhạc Dương không hổ là luật sư bảng vàng, mấy lần cô liền hiểu ra vừa rồi Kiều Trác Phàm không thích Tiếu Bảo Bối làm trái với ý nguyện của anh. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, anh lại không biểu lộ cảm xúc của anh ra.
Mà Nhạc Dương làm như vậy, đơn giản là muốn thuận nước đẩy thuyền.
“Nhạc Dương xấu xa, mình sẽ không làm vướng tay vướng chân cậu!” Bị người ta ghét bỏ, Tiếu Bảo Bối khó tránh khỏi có chút buồn, giờ phút này cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới chiếc ghế sofa kia của Kiều Trác Phàm, đưa tay gãi gãi tay của Kiều Trác Phàm, hy vọng tìm kiếm chút an ủi.
Cô lén lút như vậy, tất nhiên Kiều Trác Phàm nhìn rõ.
Nhìn bàn tay bé nhỏ của cô quanh quẩn quanh tay của anh, anh dứt khoát đặt lên, kéo cô vào trong lòng của mình. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
“Hừ... Kiều Trác Phàm em bị ghét bỏ!”
Lần này Tiếu Bảo Bối không có bất kỳ phản kháng nào, ngược lại còn ở trong lòng của Kiều Trác Phàm oán trách, vừa lặng lẽ tóm lấy cổ áo của Kiều Trác Phàm, trừng Nhạc Dương một cái.
Đối với thái độ này của Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương cực kỳ khinh thường.
“Chỉ chút chuyện nhỏ này, đã bắt đầu thổi lời bên gối?” Được rồi, chuyện Kiều Trác Phàm chính là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Phàm, quả thật là vừa rồi đã khiến cho Nhạc Dương kinh ngạc một phen. Cô cũng cảm thấy ở trước mặt của Kiều Trác Phàm cũng nên bớt phóng túng một chút, không thể tùy tiện đắc tội khách hàng tiềm năng được.
Nhưng vấn đề là Tiếu Bảo Bối vậy mà lại học được thói cáo trạng ở trước mặt, khiến cho Nhạc Dương cực kỳ khinh thường.
“Ai cần cậu lo!” Tiếu Bảo Bối hết sức kiêu ngạo hất cằm lên với Nhạc Dương.
“Được rồi, được rồi. Anh không chê em là được!” Kiều Trác Phàm nhìn người phụ nữ già mồm ở trong lòng, có chút bất đắc dĩ ôm cô vào trong lòng xoa xoa.
“Kiều Trác Phàm, không cho phép anh ghét bỏ em!” Tiếu Bảo Bối giống như là được voi đòi tiên. Chẳng qua là Kiều Trác Phàm lại không muốn so đo với cô. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
“Anh sẽ không ghét bỏ em!”
“Vậy thì còn tạm được!”
Sau khi người phụ nữ nào đó nói câu này xong, lại lên mặt nhìn về phía Nhạc Dương.
Lần này Nhạc Dương trực tiếp bị hai người không coi ai ra gì mà ngọt ngào với nhau làm cho muốn ói!
Mà đúng vào lúc này Kiều Trì đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy trong phòng bệnh này còn có người khác ở đây, dường như ông ta cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng mà khi nhìn thấy đôi kia đang ngồi ở trên ghế sofa lại bắt đầu vừa kéo vừa ôm, Kiều Trì lại xoa xoa đôi mắt sắp bị mù của mình, nói với Nhạc Dương: “Không sao đâu, cô chỉ cần coi bọn họ là người vô hình, coi như ăn điểm tâm ngọt nhiều một chút là được!”
“Chào cô, tôi là bác sĩ riêng của Kiều Trác Phàm, Kiều Trì, mấy ngày nay tôi ở trong bệnh viện bị bọn họ lăn qua lăn lại tới nỗi mắt sắp bị mù rồi!” Kiều Trì vừa nói xong, thì lại kiểm tra các chỉ số của Kiều Trác Phàm ngày hôm nay, sau đó viết lên trên đó cái gì đó, rồi đi lại bên cạnh Nhạc Dương tự giới thiệu mình.
Mà Nhạc Dương cũng vô cùng hào phóng khẳng khái đưa tay ra bắt tay với Kiều Trì. SSdienng dànlew quy9on.
“Chào anh, tôi là Nhạc Dương, là bạn của Tiếu Bảo Bối. Hôm nay tôi vừa mới tới, cũng đã bị bọn họ làm cho mắc ói, tôi thực sự rất bội phục anh có thể vững vàng trên cương vị công tác!”
“Đúng vậy, tôi cũng vậy bị y đức chinh phục!”
“Rất hân hạnh được biết một người bác sĩ rất có trách nhiệm với công việc của mình như vậy.”
Hai người này không coi ai ra gì mà bắt đầu chửi bới Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối.
Mà Tiếu Bảo Bối ngồi ở trên ghế sofa, nhìn thấy như vậy thì nghiến răng nghiến lợi. Lúc này dường như Kiều Trác Phàm còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của cô.
Nhìn bộ dạng của cô, Kiều Trác Phàm cảm thấy có chút buồn cười, đúng là có chút buồn bực. Dường như Tiếu Bảo Bối còn dính anh hơn so với trước đây.
Hình như chuyện này bắt đầu từ khi anh nằm viện...
Nhưng mà thay đổi như vậy, chính là điều mà Kiều Trác Phàm hy vọng.
Còn tại sao lại thay đổi thành như vậy, anh cũng không muốn truy hỏi.
“Người đẹp, tôi đã kiểm tra cho Kiều xong rồi. Vậy tôi đi ra ngoài trước đây, nếu như không đi ra, tôi sợ là cả người của tôi sẽ nổi da gà hết lên!”
Sau khi Kiều Trì kiểm tra xong rồi, lại nói như vậy. SSdienng dànlew quy9on.
“Vâng, làm phiền bác sĩ tiện đường đưa nhân vật đáng ghét như Tiếu Bảo Bối đi ra ngoài một chuyến giùm.” Đột nhiên Nhạc Dương nói như vậy.
“Nhạc Dương, mình không muốn đi ra ngoài!” Không đợi Kiều Trì trả lời, Tiếu Bảo Bối đã mở miệng cắt ngang trước.
“Tiếu Bảo Bối, cậu thấy đấy mới vừa rồi tới đây mình cũng không mang theo gì cả. Thì thăm người bệnh, sao có thể không mang theo thứ gì được chứ?” Nhạc Dương quét mắt nhìn Kiều Trác Phàm một cái, rồi nhìn về phía Tiếu Bảo Bối.
“Không mang theo thứ gì thì không mang thôi, có sao đâu? Nhạc Dương, quan hệ của hai chúng ta còn phân biệt cậu với mình nữa sao?” Hiển nhiên là Tiếu Bảo Bối không muốn rời đi.
“Đó là quan hệ của cậu và mình. Bây giờ người mình tới thăm là Kiều Trác Phàm, cậu nói xem có thể giống nhau hay sao?” Nhạc Dương khuyên lơn không biết mệt.
“Kiều Trác Phàm và mình cũng giống nhau thôi, hơn nữa chỗ này cái gì cũng có, Nhạc Dương cậu cũng không cần...” Tiếu Bảo Bối còn đang định khuyên gì đó.
Mà vào lúc này, đột nhiên Kiều Trác Phàm nói: “Thăm bênh mà đến tay không quả thật là có chút không hay! Cục cưng, đi mua ít đồ gì đó giúp Nhạc Dương đi!”
Lúc này Kiều Trác Phàm cũng bắt đầu khuyên Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu nhìn Kiều Trác Phàm một cái, sau đó vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nói tiếp: Diễng đáng ele quiý don. “Ngoan nào, đi nhanh về nhanh!”
Lúc này Kiều Trì cũng mở miệng nói theo: “Tiếu Bảo Bối, đi theo tôi đi! Nhân tiện mời tôi ăn thứ gì đó, hôm nay tôi bận việc đói sắp chết rồi đây!”
Lúc mới đầu Nhạc Dương nói, ông ta cũng không phát hiện ra điều gì.
Nhưng mà lúc này ngay cả Kiều Trác Phàm cũng đã nói như vậy, nếu như Kiều Trì còn nhìn không hiểu Nhạc Dương người ta có lời muốn nói với Kiều Trác Phàm, thì ông ta cũng sẽ tham gia vào đội ngũ người ngốc nghếch cùng với Tiếu Bảo Bối rồi.
Mắt thấy hai người này không xua đuổi được Tiếu Bảo Bối, Kiều Trì vội vàng gia nhập.
“Anh vẫn chưa ăn gì sao?”
“Đúng vậy, cô thấy tôi có đáng thương không!” Cái khác không được, nhưng mà giả bộ đáng thương thì Kiều Trì nổi tiếng ở trong thương giới.
“Vậy anh không thể ăn món quá đắt đâu!” Mặc dù là nói đi mua đồ giúp Nhạc Dương, nhưng mà đến lúc đó khẳng định là Tiếu Bảo Bối sẽ ngại lấy tiền của Nhạc Dương. Cho nên mua đồ và tiêu phí cho Kiều Trì có thể coi là đều dùng tiền của Tiếu Bảo Bối.
“Biết rồi, quỷ keo kiệt!” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Kiều Trì đã đẩy Tiếu Bảo Bối ra cửa.
Đương nhiên trước khi ra khỏi cửa ông ta cũng không quên đóng cửa lại giúp hai người này.
“Có lời gì cứ nói thẳng!” Lúc cánh cửa kia đóng kín lại, sự vui vẻ dưới đáy mắt của Kiều Trác Phàm hoàn toàn biến mất. Diễng đáng ele quiý don.
Lúc này anh vẫn lười biếng dựa vào ghế sofa như trước.
Nhưng mà nụ cười của anh, so với thời điểm cô vừa mới bước vào lúc đó anh và Tiếu Bảo Bối đang ngọt ngào với nhau thì dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.