Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 17

An chạy bán mạng, chàng biết là đã tới giờ quỉ đầu trâu mặt ngựa đòi Bé

Hai về bên kia thế giới rồi, nếu đứng lớ quớ ở đó vô phúc chúng bắt lầm

thì khốn. Bởi vậy An chạy thục mạng, không dám ngoái đầu nhìn ra sau.

Chàng không biết chạy được bao lâu, nhưng tới khi mệt ngất ngư,

An dừng lại. Chàng nhìn xuống thấy nhà cửa san sát bất giờ An mới biết

mình đang đứng trên cao, dưới chân chàng, những áng mây bay lờ đờ. Thì

ra trong lúc hoảng hốt, An đã phóng mình lên cao, đạp trên mây, nương

theo gió mà chạy. Quả thực chàng không ngờ được bây giờ mình lại có

những khả năng phi phàm như vậy. An nhún chân, thử nhẩy một cái thực

dài, bỗng người chàng lướt đi như một cơn gió. Chàng muốn nghiêng chiều

nào, thân thể tuôn theo chiều đó. An mừng rỡ cười ha hả.

Bây giờ chàng mới khám phá ra; tất cả cử động của chàng không

tùy thuộc vào thân thể mình nữa, chúng phát sinh ra tử trí tưởng. Chàng

muốn nhẩy một cái xuống đất, đã tới nơi. Vừa nghĩ tới Bạch Liên, tự

nhiên đã thấy nàng đang lom khom ngồi trên gò mả. Nét mặt tươi thắm và

đắc chí. Hình nh.ưnàng đang có chuyện gì thực vui. An lắc mình hiện ra

truởc mặtnâng làm cho Bạch Liên hoảng hốt. Nàng la lên:

- Trời! Anh An, anh làm em hết hồn, lại tưởng là quỉ đầu trâu mặt ngựa tới rước em đi chứ.

An ôm lấy người yêu. Thân thể nàng mềm nhưmột giải lụa quện lấy chàng. An vục mặt trên tấm thân thon dài hun hút ấy.

- Em đang làm gì mà có vẻ vui mừng như vậy?

Bạch Liên cười ỏn ẻn.

- Thằng chồng em đã bị bắt rồi.

An ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao vậy. Không lý người ta khám phá ra y phá bộ thắng xe đó hay sao?.

- Không phải.

- Vậy thì tại sao hắn bị bắt?

- Quả thực lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Chẳng ai ngờ thám tử của hãng bảo hiển lại khám phá ra y là người hại em.

- Trong vụ đó y có sơ hở gì sao?

- Thực sự thì có, nhưng nói cho cùng, đó cũng là công của Bé Hai.

An ngạc nhiên, hỏi:

- Bé Hai ư. Lại có chuyện này à?

Bạch Liên gật đầu:

- Anh còn nhớ hôm chúng mình theo Bé Hai về nhà cậu ta lần đầu tiên không?

- Nhớ chứ, rồi sao nữa?

- Cậu ấy nhập vô xác bà mẹ, cho vợ chồng Bẩy thi sĩ hay; chồng

em giết em đoạt của và dàn cảnh để lãnh bảy trăm năm chục ngàn đô la bảo hiểm nữa.

- Vụ này anh thấy các thám tử cũng khó có bằng cớ truy ra hắn.

Hơn nữa, hôm đó Bé Hai nhập vô xác mẹ cậu ta, chưa nói hết lời đã bật

tung ra ngoài rồi. Chưa có đủ chi tiết cho đám Bẩy thi sĩ tố cáo chồng

em.

Bạch Liên mỉm cười.

-Đúng vậy, nhưng nó lại liên quan tới vụ tai nạn đụng xe của vợ.lcon thằng chồng em sau này.

- Liên quan như thế nào?

- Như anh đã biết. Vụ tai nạn đụng xe của vợ, cơn và bố mẹ vợ

của thằng chồng em, hãng bảo hiểm phải đền lên tới cả bạc triệu. Văn

phòng luật sư mà thằng khốn nạn đó tới nhờ lo vụ này, sau khi lấy được

tiền bèn quảng cáo um lên thành quả của văn phòng mình. Đồng thời lại

nhờ anh chàng ký giả nào đó làm một màn phỏng vấn về chiến thắng đó.

Trong khi ttả lời những câu hỏi của anh chàng ký giả này. Vị luật sư

lại khoe khoang thêm là đã đòi được cho thân chủ mình bảy trăm năm chục

ngàn đô la trong vụ cháy nhà chết người cách đó không lâu.

Vợ chồng Bẩy thi sĩ đọc được bài báo này. Có lẽ vì tò mò muốn em có thực mẹ Bé Hai nói thực hay giỡn chơi nên y gọi điện thoại cho hãng

bảq hiểm nói là chính chồng em đốt nhà giết em để lãnh tiền bảo hiểm,.

vì vậy nội vụ mới các thám tử của hãng bảo hiểm truy tầm ra..

An ngạc nhiên nói:

- Anh mới ở nhà Bé Hai ra, sao không thấy ai nói năng gì tới vụ này cả?

Bạch Liên mỉm cười.

- Có lẽ bây giờ thằng Bẩy thi sĩ cũng chưa biết gì về vụ này.

Bởi vì hôm gọi điện thoại cho hãng bảo hiểm, hắn không muốn rắc rối nên

dùng điện thoại công cộng và dấu biệt danh tính. Hơn thế nữa, thằng

chồng em cũng mới bị bắt sáng nay thôi. Chưa ai biết gì đâu. Em cũng

không hiểu người ta đã tìm ra những sơ hở gì của hắn.

- Tại sao em biết hắn bị bắt?

- Từ hôm đỏ tới nay, em vẫn luẩn quẩn ở nhà. Phần vì buồn Bé Hai không giúp gì được mình. Phần vì muốn theo dõi vụ tai nạn đụng xe sau

này ra sao. Nên khi cảnh sát tới bất y, em mới biết. Rồi lại nghe những

thám tử của hãng bảo hiểm nói chuyện với nhau trong bót cảnh sát nữa.

An mỉm cười, nói:

- Hèn chi chưa ai biết gì cả. Vụ này cơ quan cảnh sát chưa phổ biến cho công chúng hay mà.

Bạch Liên cũng mỉm cười, nàng nhìn An thực tình tứ hỏi.

- Anh Anơi, còn anh tại sao lại có thể biến hóa được như vậy?

An luồn tay vô mình Bạch Liên vuốt nhè nhẹ. Từ từ kể lại chuyện vừa xẩy ra tại nhà Bé Hai. Bạch Liên kêu lên thảnh thốt:

- Như vậy thì chết rồi, bây giờ làm sao anh có thể nhờ cậy vào ai để trả thù nữa..

An cố an ủi nàng.

- Chẳng qua đó là luật lệ của trời đất thôí. Những hồn ma như

chúng mình không có quyền sống trên dương gian. Tuy nhiên, trong cái rủi cũng có cái may. Anh đã khám phá ra được những quyền phép của trời đất

đều nằm trong trí tưởng của chúng mình.

- Anh nhắm chúng ta có thể nhờ đó mà tự trả thù được hay không?

Anhcũng chưa rõ lắm. Điều cốtyếu là làm sao chúng mình có thể sờ mó vào được người dương thế. Lúc ấy mới có thể trả thù dễ dàng được.

- Anh đã thử chưa?

- Chưa.

- Vậy anh thử ngay xem sao.

An gật đầu. Chàng buông Bạch Liên ra. Tập trung trí tưởng, nắm

lấy cành cây gần đó. Bàn tay chàng vẫn xuyên qua cành lá. An thử lại một lần nữa cũng vô ích. Chàng bực bội đá vô gò mả. Cả bàn chân chàng cũng

vẫn lại lướt qua mộ bia, xuyên qua phía bên kia làm An suýt té nhào. An

tức tối chạy thựcnhanh vòng quanh Bạch Liên. Có lẽ bây giờ, ngoài sự di

chuyển thần diệu, lướt mây cưỡi gió và nhìn xa muôn dặm thì An vẫn chưa

làm gìkhác hơn được. Chàng tập chung tưtưởng cốchạy thực nhanh chung

quanh Bạch Liên cho đã tức. Bỗng An nghe thấy tiếng Bạch Liên la lên

mừng rỡ.

- Anh An ơi, hay quá... hay quá. Anh chạy nhanh hơn nữa đi.

An chỉ định chạy cho đã tức, nhưng nghe Bạch Liên la lên như

vậy, chàng hứng chí càng tập trung tư tưởng chạy nhanh hơn nữa. Tiếng

Bạch Liên lại vang lên.

- Thành công rồi... thành công rồi.

An ngạc nhiên đứng dừng lại hỏi:

- Em nói cái gì thành công hả Liên?

Bạch Liên chỉ những cành cây đang lay động chung quanh nói:

- Anh coi kìa, khi anh chạy thực nhanh chưng quanh em đã làm cho những cành cây lay động. Thậm chí đất cát quay cuồng, bốc lên khỏi mặt

đất.

An ngạc nhiên nhìn những cành cây còn đang rung rinh như trong

cơn gió lớn. Chàng mừng rỡ, ôm lấy Bạch Liên hôn lên môi nàng, nói:

- Như vậy chúng ta có thể trả thù được rồi.

Bạch Liên ôm ghì lấy chàng, sung sướng nói:

- Cứ mỗi lúc chúng ta lại khám phá ra những điều mới lạ nhưvậy

chẳng bao lâu phép thuật chúng mình càng ngày càng nhiều, phải không

anh?

- Nhưng điều quan trọng vẫn là làm sao di chuyển được mọi vật theo ý mình muốn.

- Anh đã thấy, khi anh chạy vòng vòng thttc nhanh thì mọi vật

trong vòng tròn đó bị sức hút quấn theo. Như vừa rồi, cây rung, đất lở.

Em nghĩ, chỉ cần như vậy chúng mình cũng)đã có thể làm cho những tên

lưumanhkhiếp hồn khiếp vía mà chết rồi. Lo gì không trả được thù.

An cười khanh khách. Tiếng cười của chàng giờ đây vang vọng bốn

phương lại làm Bạch Liên ngơ ngẩn. Nhưng liền khi đó, một chiếc lưới

chụp xuống ngay chỗ hai người đang nằm. An biết ngay là chuyện gì sấp

xẩy ra. Chàng vội vàng buông Bạch Liên ra nhẩy một cái mất hút. Phía sau lưng, tiếng la thét của Bạch Liên hòa lẫn tiếng cười đắc thắng của quỷ

đầu trâu mặt ngựa.

An lại tìm ra một điều mới lạ rùng rợn. Tiếng cười của chàng có

lẽ thấu tới địa phủ, lôi kéo quỉ đầu trâu mặt ngựa về dương gian. Vô

tình, chàng đã hại Bạch Liên đi trước chàng một bước.