ay chạm phải cái gì lành lạnh, tôi giật mình, quay ngó sang bên. Trong bóng tối, chỉ thấy mờ mờ 1 sinh vật gì đó màu hồng, trông như đứa trẻ bị lột da. Nhìn nó giông giống con lười, cũng hiền hiền mà đáng ghét, trán cũng thấp, và cử chỉ cũng chậm rì rì.
Sau khi đã quen với bóng tối, tôi nhìn được mọi thứ rõ ràng hơn. Thằng bé giống con lười đang đứng săm soi tôi, còn người khỉ đã lủi đi đâu mất. Hang động này giống 1 kẽ nứt giữa những bức tường nham thạch. 2 bên vách hang là mấy cái lều hay hang ổ gì đó, được làm bằng sậy, lá cọ và rong rêu. Giữa hang rộng khoảng vài thước, khắp nơi đầy những hoa quả đã rữa nát cùng đủ thứ rác rưởi khác. Mùi hôi thối bối lên từ đấy.
Từ trong 1 cái lều gần đó, người khỉ lại xuất hiện, vẫy tay gọi. Cùng lúc ấy, 1 con quái dáng vẻ lòng thòng cũng bước ra, đứng lặng nhìn tôi, bóng in lên nền cây xanh phía xa. Tôi bỗng chột dạ, muốn trở ra, nhưng rồi lại quyết tâm theo đuổi cuộc phiêu lưu tới cùng. Nắm chặt “vũ khí” trong tay, tôi chui vào cái lều nhỏ hôi thối của người khỉ.
Trong lều là 1 không gian hình bán nguyệt, trông giống nửa cái tổ ong. Trái cây xếp đầy dọc theo vách đá. Có cả dừa nữa. Mấy cái thùng bằng nham thạch và gỗ nằm rải rác trên sàn, 1 thùng khác được đặt trên cái ghế đẩu thô sơ. Không thấy dấu vết gì của lửa. Trong góc lều tối nhất, 1 bóng đen gầm gừ khi thấy tôi bước vô. Người khỉ đứng ngay cạnh lối vào, đưa cho tôi trái dừa đã bổ. Tôi cầm lấy ăn ngay, lòng rối bời nhưng cố giữ bình thản.Thằng con lười lúc này cũng đã vào đến, sau nó là 1 tên lạ mặt, mắt sáng, mặt xám xịt.
“Này!” bóng đen ngồi trong góc lên tiếng “Nó là người.”
“Đúng rồi”, người khỉ nói “là người đấy, có 5 ngón giống như tôi.”
“Câm mồm!” bóng đen quát.
Lại yên lặng. Tôi tiếp tục gặm dừa, mắt căng ra nhìn cái bóng đen, nhưng vẫn không thấy rõ.
“1 con người”, bóng đen lại nói “Nó đến sống với mình à?”
Giọng người bí ẩn này nghe nặng, mang nhiều hơi gió. Khẩu âm Anh chuẩn 1 cách lạ lùng.
Người khỉ nhìn tôi như giục trả lời. “Vâng, đến sống ở đây”. Tôi đáp.
“Đến đây thì phải học Giới Luật.”
Tôi đã nhìn được rõ hơn tý chút. Bóng đen kia trông như 1 người lưng gù. Chợt cái lều lại tối đi, vì thêm 2 tên nữa bước vào. Tay tôi bất giác ghì chặt cây gậy đinh.
Bóng đen to tiếng “Nói theo ta”. Trước đó, hình như va có nói gì nữa mà tôi không để ý. “Không đi 4 chân, đó là Giới Luật”, va lặp lại, giọng như tụng kinh.
Tôi chả hiểu gì.
“Nói đi chứ”, người khỉ giục. Thế rồi cả y lẫn những tên khác đều lặp lại lời của bóng đen.
Thấy không thể cưỡng lại cái trò ngu ngốc ấy, tôi đành y lời. Bóng đen tiếp tục ngâm nga bài nhật tụng điên khùng. Chúng tôi ngâm theo sau mỗi lời của va. Vừa ngâm, lũ người vừa xoay qua xoay lại, đập tay lên đầu gối, tôi cũng bắt chước. Tôi tưởng như mình đã chết, và cảnh này là cảnh địa phủ. Giống thật chứ: 1 cái lều tối tăm, chỉ lọt chút ánh sáng, ở trong đầy những bóng ma xấu xí đang lắc lư, ê a tụng kinh:
“Không đi bốn chân, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?
Không mút mà uống, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?
Không ăn thịt cá, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?
Không cào vỏ cây, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?
Không rượt đồng loại, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?”
Cứ thế hàng loạt các giới cấm, có giới cấm các điều ngu ngốc thông thường, lại có giới cấm cả những cái điên khùng, bất khả nhất, ít ai nghĩ nổi. Tất cả đều như lên cơn say, vừa tụng vừa lắc lư ngày càng nhanh. Bề ngoài tôi cũng say như bọn chúng, nhưng trong bụng vừa buồn cười vừa thấy gớm. Ngâm hết giới cấm rồi, bây giờ đến tán tụng.
“Ngài là Đấng Sáng Thế
Ngài là Nhà Khổ Hình
Ngài là Vị Cứu Tinh
Ngài là Tay Cứu Rỗi”
Rồi lại 1 loạt nữa, toàn là tán tụng Ngài, mà chẳng biết Ngài đây là ai. Mọi chuyện cứ như 1 giấc mơ, mà ngay cả trong mơ, tôi cũng chưa bao giờ thấy mình tụng kinh.
“Ngài là sấm trên cao. Ngài là biển muối mặn.”
Một ý nghĩ chợt đến trong tôi. Có thể lắm: Sau khi thú hóa lũ người này, Moreau đã tẩy não chúng, bắt chúng phải thờ phượng, tôn sùng mình như Thượng Đế. Đầu tôi suy nghĩ, nhưng miệng vẫn phải tụng niệm liên hồi, kẻo lũ kia bất bình lao vào cắn xé thì khốn.
“Ngài là tinh tú trên trời.”
Cuối cùng thì bài kinh cũng kết thúc. Người khỉ đứng bên tôi, mồ hôi đầm đìa, nhưng mặt sáng ngời. Giờ tôi đã trông rõ kẻ đứng trong góc: Va nhìn tựa người thường, nhưng khắp thân đầy lông bàng bạc, giông giống lông chó sục. Va là cái cái quái gì? Cả lũ này là quái gì? Cứ tưởng tượng bạn đang đứng giữa 1 bầy những đứa khùng điên què quặt như tôi, bạn mới hiểu được cảm giác của tôi bây giờ.
“Nó là người 5 ngón. 5 ngón giống như tôi đó”, người khỉ khoe.
Tôi giơ tay ra, lão lông bạc tiến lại nhìn cho rõ.
“Không đi 4 chân, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?”, va nói, rồi giơ cái tay méo mó của mình ra nắm ngón tay tôi. Tay va giống như được tạc từ móng guốc con hươu. Tôi suýt kêu lên vì ngạc nhiên và đau. Khi va cúi xuống quan sát móng tay tôi, ánh sáng từ cửa lều soi lên mặt va. Kinh quá! Cái mặt không ra người, không ra thú: Đầy những lông là lông, chỉ có 3 cục đen đen ở chỗ 2 mắt và cái miệng.
“Móng tay nó ngắn nhỉ”, va nói, và thả tay tôi ra “Tốt đấy”.
“Chỉ ăn thực vật, lời Ngài đã dạy”, người khỉ bảo.
“Ta là Tuyên Giới Luật Sư”, lão lông bạc cho biết “Ai mới đến đây đều phải học ta. Ta ngồi trong tối mà tuyên giới luật.”
“Đúng rồi, đúng rồi” 1 tên đứng bên ngoài chõ miệng vào.
“Nếu phạm giới luật sẽ bị thanh trừng.Không ai thoát được.”
“Không ai thoát được”, lũ người thú đồng thanh.
“Không thoát, không thoát”, người khỉ kể “Không ai thoát được. Có lần tao đã phạm lỗi. Tao không chịu nói đàng hoàng, mà cứ nhăng nhít, chẳng ai hiểu được. Rồi tao bị đóng dấu nung đỏ vào tay. Ngài vĩ đại! Ngài tốt lắm!”
“Không ai thoát được”, lão lông bạc lại hô, và cả lũ lại đồng thanh.
“Ham muốn là tội lỗi” Tuyên Giới Luật Sư giảng tiếp “Mi muốn những gì, ta không hay, nhưng rồi ta sẽ hay. Muốn rượt đuổi kẻ khác, muốn rình muốn mò, muốn phục muốn nhảy, muốn cắn muốn giết, muốn hút máu ra. Ấy đều là tội. Không rượt đồng loại, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư? Không ăn thịt cá, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?”
“Không ai thoát được” 1 tên người đốm nói.
“Ham muốn là tội lỗi. Muốn cắn muốn xé rễ cây, muốn đánh hơi dưới đất. Ấy đều là tội.”
“Không ai thoát được”, đến lượt mấy đứa đứng ở lối vào.
“Muốn cấu vỏ cây, cào mộ kẻ chết, muốn dùng móng vuốt, húc đầu đánh nhau. Cắn người vô cớ, không tắm ở dơ. Ấy đều là tội.”
“Không ai thoát được”, người khỉ vừa nói vừa gãi sồn sột.
“Không ai thoát được”, con lười bé tẹo cũng phụ họa.
“Có tội tất bị trừng. Vậy phải học Giới Luật. Đọc lại hết nghe coi.”
Tuyên Giới Luật Sư ê a tụng Luật lại từ đầu. Tôi và cả bọn lại lắc lư niệm theo. Đầu tôi quay cuồng hết cả, nhưng cứ phải cố gắng.
“Không đi 4 chân, đó là Giới Luật. Ta chẳng phải người ư?”
Chúng tụng kinh ồn ào đến nỗi tôi không hay có sự lộn xộn bên ngoài, cho đến khi 1 người, hình như là người heo tôi đã thấy trước đây, thò đầu vào thông báo điều gì đó. Ngay lập tức, lũ đứng ngoài lều xô nhau chạy mất, người khỉ cũng vội phóng ra, theo sau là Tuyên Giới Luật Sư to béo, lặc lè. Tôi vừa theo bước thì nghe tiếng chó săn sủa.
Nắm chặt cái tay vịn mà khắp người run rẩy, tôi đứng như chết trân. Trước mặt tôi, bên ngoài động, chừng 20 tên người thú đang đứng quay lưng, vai nhô cao che gần nửa cái đầu, khoa tay múa chân khoái trá. Nhiều đứa khác ở trong động ngó ra. Dõi theo hướng chúng nhìn, tôi nhận ra qua màn khói, đằng sau những tán cây phía xa, khuôn mặt trắng đáng sợ của Moreau. Ông ta dắt theo con chó. Montgomery theo sau, tay lăm lăm súng lục.
Tôi quay lại. 1 người thú to lớn mặt bự, mắt nhỏ lung linh đã án ngữ lối thoát phía sau. May quá, bên tay mặt còn khe hở chừng vài thước có thể lọt qua. Tôi vọt chạy.
“Đứng lại!”. Moreau đã nhìn thấy “Bắt lấy nó!”
Mấy cái mặt cùng quay qua nhìn tôi. Hên là đầu óc bọn này hơi bị chậm. Tên đứng cạnh còn đang ngơ ngác chưa hiểu Moreau hô bắt ai, đã bị tôi húc ngã, té lăn vào đồng bọn. Tay nó quờ quào, cố với lấy tôi, nhưng trượt. Con lười bé mà gan, dám chạy tới cản đường. Tôi quất gậy vào mặt nó, rồi tăng tốc chạy lên dốc, thoát ra khỏi hẻm núi. Đằng sau nghe hô hào ầm ĩ “Bắt lại, bắt lại”. 1 tên khác đã đuổi đến, nhưng to béo quá, mắc kẹt không qua nổi đường hẻm. “Đuổi mau, đuổi mau”, đồng bọn của nó gào lên.
Hẻm núi chật hẹp, chỉ qua được từng người. Nhờ vậy, tôi chạy ra được bãi đất lưu huỳnh ở hướng Tây, rồi đổ dốc, xuyên qua những bụi cây trơ trụi, đến 1 lòng chảo đầy lau sậy. Tôi vừa kịp lao mình vào lau sậy ẩn thân, kẻ địch đã trờ tới. Đi 1 lúc thì ra khỏi đám sậy, nhưng có vẻ bọn chúng đã bao vây tứ bề. Đông, Bắc, Tây Nam, đâu đâu cũng vang tiếng sột soạt. Vài tên người thú rống gầm lồng lộn, như khoái trá vì được săn mồi. Phía bên trái, có tiếng chó sủa, và giọng của thầy trò Moreau-Montgomery. Tôi vội lẩn sang phải.
Dưới chân giờ đây đầy bùn lún, có lúc lún lên tới gối, nhưng trong cơn tuyệt vọng, tôi gắng sức lội qua bãi lầy, tới được 1 lối mòn ngoằn ngoèo, 2 bên toàn cây mây. Không nghe tiếng truy đuổi nữa. Lối mòn dẫn lên 1 đồi đẩt trắng, từ đồi đi ra lại gặp 1 bãi lau sậy. Có ngờ đâu sau bãi sậy là cái vực. Vẫn đang chạy hết tốc lực, tôi không kịp đề phòng, lao ngay đầu xuống vực ấy.
Tôi rơi đúng vào bụi gai, trở dậy được thì mặt mũi đã đầy máu. Cái vực vách dựng đứng, toàn những đá và gai, đâu đó mịt mờ ngàn sương khói tỏa. 1 con suối nhỏ chảy nghe róc rách. Giữa ban ngày sao nơi đây vẫn đầy sương? Nhưng lúc này không phải lúc tìm hiểu, tôi meo theo con suối, hy vọng nó dẫn ra biển. Ra biển được thì có thể tự trầm. Cái tay vịn, “vũ khí” duy nhất, cũng đã rơi tự lúc nào, chỉ còn cách tự kết liễu thôi.
Lối đi ngày 1 thu hẹp, khiến tôi lỡ chân ngã xuống suối. Vừa ngã đã vọt dậy ngay, vì nước nóng gần như sôi. Thì ra đây là suối lưu huỳnh, váng lưu huỳnh còn đang trôi trên mặt nước kia. Đến cuối đường rồi, trước mặt đã thấy chân trời xanh, biển hiền hòa đang phản chiếu ánh mặt trời. Người tôi nóng ran, hơi thở hổn hển, máu chảy ròng ròng trên mặt, nhưng cảm giác chiến thắng dâng trào vì đã bỏ xa kẻ địch. Thấy được biển, tự dưng lại không muốn chết nữa. Tôi quay lại, nhìn con đường đã qua.
Tôi lắng nghe. Ngoài tiếng muỗi vo ve và côn trùng rỉ rả trong bụi gai thì không còn gì nữa. Nhưng chẳng mấy chốc, đằng xa lại đã ồn ào, nào là chó sủa, roi quất, xầm xà xầm xì. Mớ âm thanh hỗn độn lớn lên, nhỏ dần đi, rồi tắt hẳn. Cuộc truy đuổi 1 lần nữa tạm chấm dứt. Bây giờ tôi đã rõ: Không thể trông chờ bọn người thú giúp mình.