gày thứ 2 sau khi hồi phục, và thứ 4 kể từ lúc được vớt lên tàu, tôi tỉnh giấc lúc sớm mai, sau những giấc mộng ồn ào đầy tiếng súng và tiếng người hò hét. Giọng ai đang la lối trên boong. Tôi dụi mắt, nằm lắng nghe, và trong 1 thoáng, tự hỏi mình đang ở nơi nào. Đủ thứ âm thanh bên trên đầu: Tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tiếng vật nặng bị quăng quật, tiếng xích sắt rủng roảng. Thêm cả tiếng nước ào ào khi con tàu xoay tròn. 1 con sóng xanh ánh vàng đánh ngang cửa sổ ca bin, để lại những vệt nước chảy dài. Tôi vội mặc quần áo, bước lên boong.
Bình minh vừa ló dạng. Mới lên khỏi thang, tôi thấy ngay bầu trời ửng hồng, cùng…tấm lưng to và mái tóc đỏ của viên thuyền trưởng. Đằng sau va là cái cũi con báo, đang lơ lửng quay quay trên sợi dây ròng rọc gắn dính vào cây sào căng buồm. Con báo tội nghiệp trông sợ hết cả hồn, ngồi thu mình vào 1 góc cũi.
“Cẩu xuống”, giọng thuyền trưởng oang oang như lệnh vỡ “Cẩu xuống tất. Tống hết mẹ nó đi, tàu mình sẽ lại sạch như ngày xưa.”
Va đứng chặn ngay trước tôi. Tôi buộc phải vỗ vai, xin va tránh đường. Va quay phắt lại, rồi giật lùi vài bước, đứng ngó tôi chằm chằm. Chẳng cần có mắt thần cũng thấy va vẫn đang say.
“Á à” va nói, mắt như lóe sáng “Ông gì? Ông gì đây nhỉ?”
“Prendick” tôi trả lời.
“Prendick cái cứt. Câm Mồm, mày tên là Ông Câm Mồm”.
Chẳng việc gì phải trả treo với va, nhưng tôi chẳng thể ngờ việc va sắp làm. Va chỉ tay về phía mũi tàu. Ở đó, Montgomery đang đứng trò chuyện cùng 1 ông tóc bạc mặc đồ màu xanh bẩn thỉu. Ông này dường như vừa mới lên tàu.
“Đi lối đấy, thưa ông Câm Mồm Mất Dạy! Đi lối đấy” Thuyền trưởng rống lên.
Montgomery và ông đầu bạc quay sang nhìn va.
“Ý ông là sao?” Tôi hỏi.
“Là đi lối đấy, chứ còn sao nữa hả ông Câm Mồm Mất Dạy? Cút xuống, thằng Câm Mồm kia, và cút cho lẹ. Chúng ông đang lau tàu, lau cho sạch hết cái giống bọn mày. Cút xuống mau.”
Tôi nhìn va, không nói nên lời. Nhưng thôi, cũng tốt. Làm hành khách duy nhất trên tàu của thằng cha xỉn này thì có gì thú vị đâu. Tôi nhìn Montgomery.
“Không cho cậu theo được” Ông đầu bạc nói rành rẽ. Khuôn mặt chữ điền của ông cương quyết cách lạ thường.
“Không cho tôi theo ư?” Tôi nói mà bàng hoàng cả người. “Này này, thuyền trưởng ơi”
“Cút xuống” Thuyền trưởng lặp lại “Tàu này một không chở thú, hai không chở bọn ăn thịt người, ba không chở lũ người mà tệ hơn thú vật. Không chở nữa, nghe chưa? Cút đi, thằng Câm Mồm. Chúng nó không cho mày theo, thì mày nhảy xuống biển đi. Đằng nào mày cũng phải cút. Tao không bao giờ trở lại đảo này nữa, amen! Tao ngán tận cổ rồi.”
“Montgomery ơi!” Tôi cố nài.
Montgomery ra dấu về phía ông đầu bạc, ý rằng hắn chẳng có quyền gì.
“Mày không chịu xuống thì tao giúp 1 tay nhé”, thuyền trưởng giục.
Thế rồi cứ dùng dằng 3 bên như thế. Tôi hết cầu bên này lại khẩn bên kia. Hết xin ông đầu bạc cho đi theo lên đảo, lại xin thuyền trưởng cho tiếp tục đi cùng, thậm chí còn van vỉ cả bọn thủy thủ. Montgomery chỉ lắc đầu, không nói, còn thuyền trưởng thì lặp đi lặp lại điệp khúc “Cút xuống, cút xuống! Luật lệ mẹ gì, tao là vua đây”. Tôi giận đến nghẹn lời, chỉ còn biết bước về phía đuôi tàu, mắt thất thần nhìn vào khoảng không vô định.
Dưới mạn tàu, 1 chiếc thuyền nhỏ 2 buồm đang đậu. Bọn thủy thủ tất bật dỡ hàng trên tàu, chuyển xuống thuyền ấy. Thân thuyền bị tàu lớn che khuất mất, khiến tôi không thấy được những người nhận hàng là ai. Cả Montgomery lẫn ông đầu bạc đều không chú ý tới tôi, mà lo lăng xăng giúp đỡ việc dỡ hàng. Thuyền trưởng cũng đi qua đi lại, nhưng chỉ phá thối chứ không giúp được gì. Tôi cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng, cứ đứng đấy nhìn họ làm việc, chốc chốc lại bật lên tiếng cười ngao ngán cho số phận hẩm hiu. Đã khổ lại còn đói nữa, đã ăn sáng gì đâu. Cái đói làm người nó hèn đi. Tôi chẳng còn sức mà co kéo với thuyền trưởng, cũng không thể nào bắt buộc Montgomery và ông đầu bạc phải cho theo. Thôi thì cứ đứng mà đợi, tới đâu thì tới. Công việc dỡ hàng cứ thế tiếp diễn như thể không có tôi hiển hiện.
Sau rốt thì hàng đã dỡ xong, giờ đến phiên…dỡ người. Tôi bị lôi đi xềnh xệch, chỉ biết chống cự 1 cách yếu ớt. Ngay lúc ấy, tôi vẫn không khỏi kinh dị khi thấy những khuôn mặt nâu quái đản của bọn đi cùng Montgomery trên thuyền nhận hàng. Chiếc thuyền giờ chất đầy hàng hóa, và bắt đầu dời đi. Khoảng cách giữa nó và tàu lớn đã xa, giờ này nếu bị xô, tôi ắt phải rơi xuống biển. Tôi dùng toàn lực chống cự, cố tránh cho khỏi rơi. Nghe thấy trên thuyền tiếng hò reo chế giễu, rồi tiếng Montgomery quát im. Đoạn thuyền trưởng, thuyền phó, thêm vào cả 1 tay thủy thủ, cùng xúm vào lôi tôi về phía đuôi tàu. Bọn chúng quẳng chiếc xuồng con của tàu Lady Vain xuống biển, rồi bắt tôi nhảy xuống theo.
Khốn nạn, xuồng con bị nước ngập quá nửa, chẳng hề có mái chèo, mà bọn chúng cũng không thí cho tôi được tý lương thực. Tôi nhất quyết không chịu xuống, nằm bò ra ăn vạ trên boong. Sau cùng, chúng phải lấy dây buộc tôi rồi ròng xuống xuồng. Chúng cắt dây, xuồng từ từ trôi xa khỏi tàu. Trong trạng thái sững sờ, tôi nhìn bọn thủy thủ kéo buồm. Chậm rãi mà chắc chắn, tàu vào đúng hướng gió, những cánh buồm của nó căng lên, và rồi nó lướt phăng phăng ra khỏi tầm mắt tôi.
Tôi chẳng buồn ngó theo tàu. Ban đầu, không tin nổi những gì vừa xảy ra, tôi cứ ngồi đó sững sờ nhìn mặt biển. Đến lúc tri giác trở về, tôi nhận ra mình lại lâm vào cảnh địa ngục như xưa. Chiếc xuồng con đã bị nước ngập mấy phần. Nhìn ra khơi, thấy tàu buồm ở xa xa, thấy cả thằng thuyền trưởng vẫn đang đứng chế nhạo tôi bên lan can. Nhìn trở vào, thấy thuyền của Montgomery đang tiến về đảo, mỗi lúc mỗi nhỏ dần.
Hốt nhiên, tôi nhận ra mình đã bị bỏ rơi một cách tàn độc. Không có mái chèo, làm sao vào được đến đảo đây, trừ khi trời thương, khiến gió thổi dạt vô? Tôi hãy còn yếu, chưa khỏe hẳn, thêm đói đến lả người. Trong lúc cần phải can đảm, tôi lại bật khóc nức nở. Từ hồi bé đến giờ, mới lại khóc như thế. Nước mắt chảy dài trên má, tôi tuyệt vọng lấy tay đấm lên mặt nước, chân thì cáu kỉnh đạp mạn xuồng, lớn tiếng kêu trời, xin ban cho 1 cái chết lẹ làng.