Từ khi Chu Cẩn Vũ bày tỏ thái độ của anh đối với cô, Hạ Chân Ngọc luôn luôn cảm thấy lo lắng, nếu mà Chu Cẩn Vũ thực sự có ý nghĩ này với cô thì cô nên làm sao.
Đương nhiên chuyện như thế này ở những nơi như cơ quan cô là thường xuyên xảy ra, nhưng điều kiện trước tiên cũng là anh tình tôi nguyện, có mưu cầu lẫn nhau. Tuy rằng tìm được chỗ dựa vững chắc thì trong công việc cũng sẽ có rất nhiều đặc quyền nhưng cô không muốn đi con đường này, chưa kể đến bản thân cô sẽ gặp nhiều rắc rối, mà cha mẹ cô cũng không có cuộc sống yên ổn.
Mấy ngày nay, trong lòng cô luôn cảm thấy buồn bực, còn bên phía Chu Cẩn Vũ lại không có động tĩnh gì. Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, phiền muộn trong lòng Hạ Chân Ngọc cũng dần dần hạ xuống, sau một thời gian sợ bóng sợ gió, cô thấy bản thân mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, có lẽ nên đặt sự chú ý của mình lên người Lý Uy là tốt nhất.
Mấy ngày nay cô và Lý Uy đã giao tiếp với nhau, nói ra nỗi lòng với nhau, tuy rằng vẫn không có tiến triển gì mới, nhưng tình cảm so với khi tìm hiểu thì gắn bó hơn một chút, Lý Uy cũng đã đồng ý, nếu tiếp tục thêm một tuần nữa mà vẫn không thể được, thì dự định sẽ đi bệnh viện. Hạ Chân Ngọc từ đầu đến cuối vẫn luôn cho rằng tình trạng này của Lý Nguy căn bản là do yếu tố tâm lý tạo thành.
Hôm nay Hạ Chân Ngọc dặn Lý Nguy trước khi đi làm thì tắt điện, nước và ga đi, sau đó cô ra khỏi nhà. Hôm nay cô dậy sớm cho nên không cần vội vàng để bắt xe bus, chỉ cần từ từ đi đến nhà ga. Còn chưa tới nhà ga thì di động của cô chợt vang lên, cô tự hỏi mới sáng sớm như vậy mà ai đã gọi điện đến cho cô, lấy điện thoại di động ra chỉ thấy một số lạ, sau đó cô nhấc điện thoại lên “Alô” một tiếng.
Là giọng nói của một người đàn ông: “Xin chào”
Hạ Chân Ngọc nói: “Xin lỗi, tôi không nhận ra là ai đang gọi.”
Đối phương cười: “Giọng nói của tôi em cũng không nhận ra?”
Hạ Chân Ngọc suy nghĩ một chút rồi thử hỏi câu: “Anh là Chu – thị - trưởng?”
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười vui vẻ: “Là tôi.”
Đầu óc Hạ Chân Ngọc thậm chí không kịp hoạt động, trực tiếp hỏi: “Sớm như vậy anh gọi điện thoại cho tôi có việc gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ là ở trên đường tôi nhìn thấy em nên gọi điện chào hỏi.”
“Chỉ là chào hỏi?” Hạ Chân Ngọc không hiểu.
Chu Cẩn Vũ cực kỳ thẳng thắn nói: “Đúng vậy, sáng sớm liền trông thấy tâm trạng vui vẻ của em.”
Hạ Chân Ngọc miễn cưỡng cười: “Đó thật sự là vinh hạnh của tôi.” Nói xong cô muốn tắt máy, lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề, lại vội vàng nói: “Anh nhìn thấy tôi?”
Chu Cẩn Vũ lại bị phản ứng chậm chạp của Hạ Chân Ngọc chọc cười: “Tôi ở ngay phía sau em, vừa rồi em đi sang đường tôi liền trông thấy em.”
Hạ Chân Ngọc nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên thấy một chiếc Land Rover màu đen chậm rãi đi theo phía sau cô, lập tức tắt điện thoại hướng về phía chiếc xe đi đến, Chu Cẩn Vũ hạ cửa kính xe nhìn Hạ Chân Ngọc nở nụ cười rất thân thiết.
Xem ra cô cần phải nói rõ ràng, bằng không còn sẽ tiếp tục như vậy. Quách chủ nhiệm chắc là đã sớm nhìn ra ý đồ của Chu Cẩn Vũ, nếu không làm sao có thể chiếu cố và coi trọng cô như vậy, chỉ có cô là ngu ngốc mà thôi. Không đúng, có lẽ tất cả mọi người trong Tòa thị chính cũng đều nhận ra. Nghĩ vậy trái tim Hạ Chân Ngọc như muốn lộn ngược, cô không quan tâm anh có phải là thị trưởng hay không, tôn nghiêm và thanh danh của cô mới là quan trọng nhất.
Sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cô duy trì nụ cười khách khí nói: “Xin chào Chu thị trưởng, anh đi làm sớm vậy, sao anh không để cho tài xế đưa đi?”
Nét mặt Chu Cẩn Vũ vẫn như cũ không hề thay đổi: “Quá sớm tôi không muốn để cho tài xế phải chạy đi chạy lại, lên xe đi tôi đưa em đi.”
Hạ Chân Ngọc không thể thẳng thừng từ chối được đành ngồi vào ghế bên tay lái phụ, bản thân cô còn chưa từng được ngồi vào chiếc xe tốt như vậy, thật sự là rộng rãi và thoải mái.
Chu Cẩn Vũ không khởi động xe, mà là nghiêng người đối diện với cô đem dây an toàn thắt lại, đối với hành động này của Chu Cẩn Vũ, không ngờ sắc mặt Hạ Chân Ngọc vẫn không đổi.
“Đến cơ quan bây giờ có lẽ hơi sớm một chút, hay chúng ta đi ăn sáng trước được không?”
Lái chiếc xe này đến cơ quan có thể không sớm sao? Hạ Chân Ngọc không đồng ý, hiện tại cô hoàn toàn không có biện pháp đem Chu Cẩn Vũ trở thành lãnh đạo cấp trên mà đối xử, hoàn toàn chính là con sói háo sắc đang săn con mồi, vì thế cười cười nói: “Không cần đâu Chu thị trưởng, phiền anh đưa tôi đến phố Phụng Vũ là được rồi, tôi sẽ xuống xe ở đó, vừa lúc mẹ tôi tìm tôi có chút việc, nếu không tôi cũng không thể dậy sớm như vậy.”
Chu Cẩn Vũ sửng sốt một chút: “Đây không phải là nhà em sao?”
Hạ Chân Ngọc càng cười càng sáng lạn: “Là nhà tôi, nhưng mà đây là nhà của tôi, nhà mẹ tôi ở phố Phụng Vũ.”
“Em kết hôn rồi?” Chu Cẩn Vũ có chút do dự hỏi.
“Đương nhiên rồi, tôi đã 28 tuổi, lập gia đình không phải rất bình thường sao?”
Chu Cẩn Vũ trong lòng hiểu được ngay lúc này Hạ Chân Ngọc đã gián tiếp nói rõ tuổi của mình, như vậy việc cô đã lập gia đình là chuyện hết sức bình thường, cũng đã ở trong dự liệu. Nhưng mà anh vẫn còn giữ lại một tia may mắn, bởi vì Hạ Chân Ngọc thực không giống phụ nữ đã lập gia đình, trông cô còn rất trẻ. Hơn nữa qua vài lần tiếp xúc anh thấy cách xử sự của Hạ Chân Ngọc lại càng không giống một người sành sỏi đã công tác ở cơ quan nhiều năm.
Nhìn vẻ âm tình bất định trên mặt Chu Cẩn Vũ, đã không còn thấy vẻ tao nhã như bình thường, trong lòng Hạ Chân Ngọc dâng lên một niềm vui sướng. Nhìn anh lúc này vẫn còn tồn tại một chút vọng tưởng, đương nhiên cô cũng không muốn làm cho Chu Cẩn Vũ xuống đài không được, tuy rằng cô không thể chấp nhận thái độ của anh nhưng cô cũng đắc tội không nổi.
Chu Cẩn Vũ khởi động ô tô, dọc đường đi cũng không tiếp tục nói chuyện với Hạ Chân Ngọc, đến nới anh quay đầu nói với Hạ Chân Ngọc: “Đến rồi, em xuống xe đi.”
Hạ Chân Ngọc thật đúng là không đoán được thái độ của Chu Cẩn Vũ hiện tại là gì, giọng nói vẫn ôn hòa như vậy, những phương diện khác cũng nhìn không ra một chút thay đổi nào, vì thế cô liền nói cảm ơn rồi đi sang đường đến nhà mẹ cô.
Mẹ Hạ Chân Ngọc thấy con gái mới sáng sớm tinh mơ đã có mặt ở nhà thì bị giật mình, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì. Hạ Chân Ngọc đã nói buổi sáng cô nhìn lầm thời gian nên dậy quá sớm, đi đến cơ quan sớm cũng không có hứng thú nên cô trở về nhà.
Mẹ cô mang bữa sáng lên, một nhà ba người ngồi ăn bữa sáng giống như là chuyện một thời gian dài trước kia Hạ Chân Ngọc thật sự thấy nhớ khoảng thời gian đó, có lẽ ở trong nhà vẫn là thoải mái nhất.
Nhìn Hạ Chân Ngọc đi sang đường, tiến vào tiểu khu đối diện Chu Cẩn Vũ hiện tại không biết cảm giác của mình là gì nữa. Anh biết Hạ Chân Ngọc vừa rồi là cố ý, có thể thấy rõ cô muốn cùng anh vạch rõ quan hệ. Kỳ thật anh còn chưa có nghĩ tới anh đối với Hạ Chân Ngọc đến cuối cùng là thái độ gì, kết quả không ngờ rằng mình chưa xác định xong đã bị trực tiếp phá hỏng.
Chu Cẩn Vũ anh từng có không ít phụ nữ, trong đó cũng có những người liên quan đến công việc, nhưng đều là theo như nhu cầu, phụ nữ đã có chồng anh chưa bao giờ động đến, thậm chí là nể nhau theo cách lễ phép. Người đàn bà như vậy rất phiền toái, hơn nữa có một ngày nào đó xuất hiện những lời đồn đại cũng sẽ không tốt lắm. Tuy là anh không quan tâm sẽ bị ảnh hưởng gì, nhưng cũng không muốn phá hoại hôn nhân hợp pháp của người khác.
Suy nghĩ một chút, anh khẽ cười một tiếng. Quên đi, chuyện này hai bên đều tình nguyện, nếu Hạ Chân Ngọc đã biểu lộ thái độ, mà Chu Cẩn Vũ anh sẽ không chạm vào một người phụ nữ đã lập gia đình, coi như cũng chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh lại nhìn nhìn hướng Hạ Chân Ngọc vừa rời đi, sau đó nhấn chân ga phóng đi.
Thu xếp chuyện với Chu Cẩn Vũ thật sự là làm cho Hạ Chân Ngọc gạt đi được nỗi lo lắng, mặc dù còn chưa có khẳng định được toàn bộ, nhưng mà lấy thân phận của Chu Cẩn Vũ hiển nhiên anh sẽ có kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không gây khó dễ với người phụ nữ đã kết hôn như cô.
Hơn nữa mấy ngày nay, cô cũng không phải làm báo cáo công việc cho Quách chủ nhiệm, ngay cả việc thống nhất các vấn đề liên quan cũng là trực tiếp gọi điện thoại đến trung tâm thông tin để liên lạc, xem ra đúng là bình an vô sự rồi.
Đến tối thứ Sáu, Lý Nguy gọi điện thoại cho cô, nói là đêm nay đã đặt phòng khách sạn, muốn cùng cô đi vào thế giới của hai người, cũng có thể gia tăng tình thú, nói không chừng có thể thành công.
Kỳ thật Hạ Chân Ngọc thực có chút hoảng sợ, thử nhiều như vậy lần, mỗi lần đều rất đau, đau đến mức cô có phần sợ hãi. Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cô cũng hy vọng Lý Nguy có thể làm trọn đến bước cuối cùng, đó mới là cuộc hôn nhân chân chính.
Tự vận động tinh thần không ít lần, cuối cùng cũng đỡ hơn một ít, sau giờ tan tầm cô cùng Lý Nguy đến nhà hàng ăn cơm, ăn xong lại đi dạo phố một lát, Lý Nguy mua cho Hạ Chân Ngọc không ít những đồ vật nhỏ xinh khiến cho cô thấy vui, rất nhanh đến chín giờ khi hai người nói nói cười cười dự tính đi đến khách sạn. Vào phòng Hạ Chân Ngọc mới biết được Lý Nguy đặt phòng tình nhân, gian phòng bố trí vô cùng ấm áp và lãng mạn, khiến bản thân cô cũng không khỏi cao hứng.
“Lý Nguy, anh cũng thật là không tiếc tiền nha, khách sạn xa hoa như vậy mà anh cũng dám đặt?” Hạ Chân Ngọc có chút tiếc tiền.
“Vì em, anh cái gì cũng không tiếc. Chân Ngọc, đi tắm rửa nhé? Lý Nguy thay quần áo cười hỏi Hạ Chân Ngọc.
“Được, anh muốn trước tắm trước sao? Em sẽ chờ lát nữa.”
Lý Nguy cười ha ha: “Em thật ngốc, phòng tình nhân sao có thể để một người tắm được, hai chúng ta tắm uyên ương đi”
Hạ Chân Ngọc bỗng chốc liền đỏ mặt, nhưng cũng không có cự tuyệt, hôm nay nhất định phải thành công.
Vào phòng tắm thật đúng là vì tình nhân mà chuẩn bị, bồn tắm lớn hiện đại còn có cả mát xa, Lý Nguy bắt đầu mở nước, Hạ Chân Ngọc thì đi tắm dưới vòi hoa sen trước. Chờ Lý Nguy cũng tiến đến đây tắm rửa, Hạ Chân Ngọc ngượng ngùng giúp anh ta cởi quần áo, hai người cùng nhau bước vào bồn tắm lớn.
Lý Nguy hôn nhẹ Hạ Chân Ngọc, so với trước kia thành thạo hơn rất nhiều, không hề tùy tiện tức giận, xem ra trong khoảng thời gian này anh ta cũng học được không ít, dần dần Hạ Chân Ngọc cũng có chút động tình, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Lý Nguy.
Lý Nguy đưa tay ở trong nước mơn trớn làn da nhẵn mịn của Hạ Chân Ngọc, nụ hôn cũng dần dần trải rộng ra toàn thân Hạ Chân Ngọc, triền miên một hồi lâu, một bàn tay của Lý Nguy vẫn liên tục thăm dò nụ hoa của Chân Ngọc, mà bản thân anh ta cũng từ sự phối hợp của Hạ Chân Ngọc mà cảm thấy hưng phấn hơn.
Lý Nguy cảm giác Hạ Chân Ngọc đã chuẩn bị tốt rồi, hơn nữa ở trong nước cũng có thể giảm bớt đau đớn, anh ta cũng rất đau lòng mỗi khi thấy Hạ Chân Ngọc chịu đựng, nhưng mà bản thân anh ta cũng bất lực.
Hạ Chân Ngọc hai tay vòng trên cổ Lý Nguy, thân thể đã hoàn toàn chuẩn bị tốt chuyện kế tiếp, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại nghênh đón đau đớn kế tiếp, có lẽ là do tác dụng của nước, động tác lúc này của Lý Nguy cũng không có làm cho cô đặc biệt khó chịu, thân thể cũng thả lỏng dần, cô hôn lên miệng Lý Nguy, cười nói: “Không cần lo lắng, bây giờ em không thấy đau.”
Lý Nguy cũng đang chịu đựng sự căng thẳng của toàn bộ thân thể, nghe Hạ Chân Ngọc nói vậy càng cảm thấy tinh thần tỉnh táo cùng tự tin, ra sức vọt vào bên trong.
Hạ Chân Ngọc nằm ở trên giường ôm Lý Nguy, ôn nhu nhẹ nắm lấy bàn tay lộ ra ở bên ngoài của anh ta, còn Lý Nguy trùm kín chăn, toàn thân run run không dứt, thật lâu sau hai người cũng chưa có nói chuyện, cứ ngây ngốc như vậy.
Lý Nguy chậm rãi xốc chăn lên, hai mắt đỏ bừng hiển nhiên là đã khóc, nhỏ giọng hỏi Hạ Chân Ngọc: “Chân Ngọc, em còn định cùng anh vượt qua sao?”
Hạ Chân Ngọc nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, Lý Nguy em đã sớm nói qua, chúng ta là vợ chồng, từ khi cùng anh kết hôn em đều suy nghĩ làm thế nào để cuộc sống của hai chúng ta thật tốt, chưa từng nghĩ tới những chuyện linh tinh, ngay cả trong khoảng thời gian này em cũng chưa từng có ý định rời khỏi anh, em chỉ nghĩ làm thế nào để có thể giúp anh.”
Lý Nguy nghe xong ôm chặt lấy Hạ Chân Ngọc, nhưng giờ khắc này anh vẫn không thể đối mặt được với vợ của mình, anh ta là đàn ông mà ngay cả hạnh phúc cơ bản nhất cũng không cho được cô, anh ta chỉ muốn yên tĩnh một chút.
“Chân Ngọc, trước tiên đêm nay em cứ ở lại nơi này đi, tránh khỏi lãng phí, anh đi ra ngoài một lát, em không cần chờ anh.” Sau đó anh ta từ trên giường đứng lên, mặc xong quần áo liền rời khỏi phòng.
Sau khi Hạ Chân Ngọc ngồi ở trên giường ngẩn ngơ một lát, cũng thay đổi quần áo, cô vừa không muốn ở trong khách sạn qua đêm cũng không muốn quay về căn nhà chung của cô và Lý Nguy. Hiện tại cô thầm nghĩ quay về nhà mình, chỉ có ở cha mẹ bên người thân của mình mới thấy an tâm, mới ngủ được. Tuy rằng thời gian bây giờ có hơi muộn nhưng mà cô vẫn quyết định trở về, cô cầm túi và thẻ phòng chuẩn bị đi xuống trả phòng, đứng ở trước thang máy cúi thấp đầu chờ thang máy.
“Hạ Chân Ngọc, tại sao em lại ở chỗ này?”
Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại, thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên đối diện với người đứng ở trước mình nói: “Chu thị trưởng, thật sự là trùng hợp, anh cũng tới nơi này làm việc hả?”